>>
“… Lúc nãy cô có bảo though và althought có chỗ khác còn gì.” Giọng cô gái như đang bực bội gì đó.
“Nhưng trong câu này không thể hiện rõ điều đó, vậy hai đáp án đều đúng.” Giọng cậu con trai chắc nịch.
Nếu nghĩ đến ai đó, giọng họ lại vang lên bên tai, như vậy có lẽ là ảo giác. Nếu nghĩ đến hai người cùng lúc, cùng hai thấy giọng hai người kia, chắc là tâm thần phân liệt mất rồi.
Chỉ Hủy tự cho rằng mình bị tâm thần phân liệt, lắc đầu cười tự giễu, vẫn tiếp tục quan sát nhóm những đứa trẻ mới trả lại đồ không thuộc về mình. Cho đến lúc sực tỉnh quay đầu lại thì như đông cứng.
Một cậu nam sinh đang cầm bài thi trên tay.
Một cô gái khoác lấy tay cậu, chân vẫn còn bó bột.
Đều là những gương mặt cô rất quen thuộc. Chỉ mới hai tuần không gặp đã nhìn thấy sự chuyển biến nhanh chóng của thời gian, không tài nào vãn hồi được.
Tóm lại, những gì mắt thấy đều là sự thật.
Chẳng lẽ còn hoài nghi đầu óc mình không bình thường được nữa sao?
“A, Chỉ Hủy!” Khê Xuyên vừa mừng vừa sợ gọi tên.
Lúc này đây, cậu mới chịu ngẩng đầu khỏi vài thi though và although, nhìn về cô gái đang ôm bình rượu trước mắt.
Chỉ Hủy xấu hổ cười cười. “Sao hai người lại ở đây?”
“Phải rồi… Bọn mình đến học thêm Anh ở nhà cô Trang Tần. Còn cậu… Nhà cậu ở đây sao?”
“Đúng vậy, thật trùng hợp.”
“Ai bảo cậu giỏi tiếng Anh vậy cơ chứ, không cần phải học thêm, đúng là đỡ phí thời gian.”
Mất một lúc lâu cô mới hiểu ý của Khê Xuyên, Chỉ Hủy cười cười. “Mình sống đây ba năm rồi mà không biết lại cùng tiểu khu với giáo viên môn Anh. Đúng là quá lạc hậu so với thời đại rồi… Chân cậu ổn chưa? Bây giờ thấy khá hơn chứ?”
“Còn tốt chán, đi thi đấu nhảy cao đảm bảo phá vỡ kỉ lục thế giới luôn đấy.”
Cậu nam sinh nãy giờ vẫn im lặng quay mặt lại chen miệng vào. “Vậy cậu còn lôi kéo tôi làm gì chứ?”
“Bởi vì cậu đẹp trai, quý công tử ạ!”
Chỉ Hủy vẫn nở nụ cười, thậm chí càng lúc càng rực rỡ hơn. “Nhìn cậu cũng chưa hẳn đã khỏi đâu, mình cũng muốn giúp! Muốn đến nhà ga sao?” Nói rồi cô bước lên.
“Không cầu đi, cậu về nhà đi, mình không sao. Hai người kề kề hai bên thế này mình đỡ không nổi.” Nói xong buông lỏng cánh tay Tỉnh Nguyên ra, nhảy đến trước vài bước, quay đầu vui vẻ nói. “Vậy là được rồi.”
“Cứ để mình…” Lời nói của Chỉ Hủy vừa thốt ra được một nửa đã nghẹn lại nơi cổ họng.
Động tác còn nhanh hơn cả lời nói, cậu lại đỡ khủy tay cô ấy, gương mặt không thay đổi gì. “Đừng ra vẻ!”
>>
Cô gái kia nói: “Tôi cần anh?”
Chàng trai kia nói: “Anh yêu em, yêu hơn cả bản thân mình.”
Chỉ Hủy nhấc ly nước lên chạm môi, không kiềm được ngoảnh đầu lại nhìn TV. Người mẹ đang nhập tâm xem phim bộ Hàn Quốc của cô nghe thấy tiếng máy lọc nước hoạt động thì nhìn đến. “Ồ? Con muốn uống nước sao không gọi mẹ? Tự chạy ra đây làm gì?”
Chỉ Hủy lấy lại tinh thần. “Ngồi nhiều mệt người, con đứng dậy hoạt động.”
“Phải, vậy cũng tốt, có muốn xem tivi một chút không?”
Bây giờ đến lượt chính sách “dụ dỗ” sao? Chỉ Hủy hơi toát mồ hôi, phẩy tay bưng ly nước chạy về phòng.
“Ầm.” Phía sau vang lên tiếng kì lạ của máy lọc nước.
Mẹ cô lại không kịp cản cô con gái bước vào sau cửa. Chiếc ly thủy tinh trong sự vội vã hơi nhiễu nước xuống bàn học.
Anh yêu em. Em cần anh.
Nhất thiết lúc nào cũng là những câu này không? Cho dù lãng mạn, đơn giản và thể hiện được cảm xúc nhưng đôi khi cũng có cảm giác dư thừa. Chẳng lẽ chuyện bày tỏ có thể nói ra dễ dàng mà không cần cân đo sao?
Ai là người may mắn? Ai là người bất hạnh? Cậu không phải là một thiếu niên nhếch nhác và ngốc nghếch.
Vào đông, sau cơn mưa trời trong có nắng, chàng trai rũ mắt xuống, tiến lên từng bước đỡ lấy cô gái đang hành động không đúng mực, gương mặt không thay đổi gì, chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, động tác như bị phân giải thành từng khung cảnh chậm, một giây, một giây thay đổi, khiến đáy lòng của cô từ ngạc nhiên chuyển thành như mắc cạn ở nơi nào đó. Cuối cùng, vẫn ở bên cạnh nhau, ánh sáng từ đâu chói lòa như vậy? Nhìn sang chỗ khác có được không? Cho dù nhìn rồi mắt cũng như bị đâm vào, con ngươi đau đớn.
Ngôn ngữ ra khỏi miệng trầm ấm, không chút gợn sóng, không phải “Anh yêu em”, cũng không phải “Anh cần em”, mà là “Đừng ra vẻ!”
Giọng nói vô cùng dịu dàng.
Dường như đã nghe ở đâu đó nhưng lại không có dũng khí để nhìn nhận.
Lúc ôm cô ngửi được mùi xà phòng trên trên đường may áo cậu. Rõ là hạ qua thu đến nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi cỏ cây vấn vương. Bánh răng thời gian cứ thế quay sai, dừng lại ở hình ảnh trong thoáng chốc này. Dựa sát vào người Tỉnh Nguyên, trái tim được bảo bọc trong sự ấm áp. Suy nghĩ cứ thoát ra khỏi vỏ mà bay xa.
Cứ ngỡ đã khắc ghi mãi mãi, nay muốn nhớ cũng không dám.
Một giọng nói rõ ràng, đẹp đẽ, dịu dàng, chân thành.
– Không sao cả…
Một giọng nói rõ ràng, thành thật, dịu dàng, bao dung.
– Đừng ra vẻ…
Những lời ấm áp từ một kẻ lúc nào cũng lạnh nhạt quý giá đến nhường nào. Còn tưởng là con số không tuyệt đối, hóa ra lại cách quá xa con số - này.
Bây giờ mình chỉ có thể đứng ở bên ngoài, bất lực gượng cười, vẫy tay nói cho xong chuyện. “Vậy hai người đi đường cẩn thận, hẹn gắp lại.” Rồi nhìn bóng lưng xa dần, cho đến khi không thấy nữa. Thì ra khoảng cách không phải là vấn đề, vấn đề là sự ấm áp của cậu mình không cảm nhận được nữa.
“Tách”, nước nhiễu lên sàn nhà.
“Tách” lại một lần nữa.
Không phải là từ chiếc ly run run đổ ra. Mà đó là từ mắt mình, là từ tâm can của mình.
>>
“Con gái, sao lại vừa nghe nhạc, vừa làm bài?” Mẹ cô bước vào đưa nước thấy vậy thì không đồng tình rút tai nghe của cô ra.
“Vâng, không nghe nữa.” Chỉ Hủy mệt mỏi đặt MP sang một bên.
Mẹ cô dừng như đã chuẩn bị tinh thần cho một lần tranh luận, ngay cả lý do “làm toán chứ không phải viết văn, không cần nghe nhạc tìm cảm hứng” cũng đả thủ sẳn, nhưng nay đều không có đất dụng võ, bầu không khí hơi ngột ngạt. Mất một lúc sau, trên gương mặt bàn mới nở ra một nụ cười nhẹ nhõm. “Cuối cùng con cũng làm mẹ đỡ lo rồi.”
Cô âm thầm oán giận, bao lâu rồi cô không thay đổi nhạc trong MP? Ngày cả bài hát xưa rất xưa lúc trước đều lạc nhịp hẳn. Đáng ghét. Cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình cho thật tốt rồi mới nhìn về đề thi trong tay, hoàn toàn ngạc nhiên bởi kết quả đã viết lúc thất thần, làm lại lần nữa.
Vẫn là artanC=/
Giá trị sin của một góc khối đáng ghét như Liễu Khê Xuyên vậy.
Năm lớp mười, cô có xem một bộ phim tên “Giác quan thứ sáu”. Nhà tâm lý học trong phim còn không nhận ra mình chỉ là một linh hồn, vậy mà vẫn cố gắng giúp đỡ đứa trẻ sợ hãi vì năng lực nhìn thấy người đã khuất của mình bằng một cách rất đơn giản: đó là vô thức đặt bút xuống viết ra tiếng lòng, có lẽ chính một cá thể cũng không ý thức được giọng nói sâu nhất từ bên trong.
Cuối cùng, cảnh rõ ràng nhất, ông vô thức viết: tôi không muốn chết, tôi không muốn chết…
Lúc cô xem, phản ứng đó là: kết thúc này thật lạ lùng.
Nếu vậy, có lẽ giá trị sin của một góc khối xuất hiện ở đây cũng như Liễu Khê Xuyên ở xa xa mỉm cười nói: “Đáp án này không phải lạ lùng lắm sao?”
>>
Kì nghỉ đông đã gần kết thúc.
Tuy rằng đã vào xuân nhưng điều hòa trong nhà vẫn bật hệ thống sưởi. Chỉ Hủy không thích sự ấm nóng, gương mặt của cô đỏ ran, cả người mệt mỏi.
Có lẽ vì ngồi quá nhiều, cặp đùi có xu hướng béo thêm. Chỉ Hủy cũng không muốn trải qua kì thi đại học, cô gái xinh đẹp lại trở thành kẻ béo nục nịch. Nghĩ vậy, sau khi làm xong Toán và Anh Văn, cô đặt bút xuống, bắt đầu dọn dẹp phòng ốc. Chuyện này không bị mẹ cô phản đối, bà luôn cho rằng đây là cách tốt nhất để thả lỏng cơ thể.
Lúc quay đầu lại thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô vội vàng đi đến, thì ra là mẹ mang tạp chí về.
Chỉ Hủy nhìn sơ qua tạp chí trong tay mẹ cô, đây đâu phải là lúc thích hợp để xem tạp chí đâu chứ?
Nhưng bà vẫn lật lật tờ báo trong tay.
“Ồ, con này, hình như mẹ thấy tên Liễu Khê Xuyên ở đâu rồi thì phải.” Bỗng dưng lại nói như vậy.
Chỉ Hủy không đi chậm lại, vẫn tiếp tục dọn dẹp trong phòng. “Không phải lúc trước mẹ đến trường giúp con lấy vị trí dự thi của bạn ấy sao? Quên nhanh vậy?”
“Sao? Con bé này lớp con thật à?”
“Vâng, có gì không ổn ạ?”
“Rất giỏi sao?”
“…Hoàn hảo. Có khi… còn giỏi hơn con… một chút.”
“Sao lớp K lại có học sinh giỏi vậy nhỉ?”
“Sao mẹ lại nói thế được? Mẹ không tin tưởng vào năng lực của Tạ Tỉnh Nguyên luôn sao?”
“Đúng vậy, Tạ Tỉnh Nguyên cũng thế, lớp con toàn là ngọa hổ tàng long.”
“… Sao mẹ lại nhắc đến cậu ấy?”
“Đây có viết Liễu Khê Xuyên trung học Thánh Hoa này. Đúng người hay trùng tên đấy?” Mẹ cô chỉ lên tạp chí.
“Đâu ạ?” Chỉ Hủy lấy tạp chí trong tay mẹ mình về rồi ngấu nghiến.
Không khí xung quanh cô, trong một giây, nhưng đông cứng thành băng.
Giải nhất kì thi Văn quốc gia lần thứ hai.
Bảng A.
Liễu Khê Xuyên, trung học Thánh Hoa, thành phố Thượng Hải.
>>
“Cảm ơn chị em đi! Lần đó thi là ai đã đẩy xe lăn giúp em nào?”
“Thôi đi, đừng nhắc cái xe lăn đó nữa. Ai cũng nghĩ em là học sinh khuyết tật vượt khó, thanh danh mấy đời của em bị hủy hoại cả rồi.”
Người lập tức nổi giận lôi đình với cô nàng lấy oán trả ơn. “Này này này, em không có lương tâm à?”
“Cảm ơn chị nhiều, chị gái.”
“Không thành ý gì cả. Cơ mà em không điện thoại cho ai để chung vui à?”
“… Em không biết nhiều bạn bè ở trường.”
“Ồ, ở Dương Minh thì tấp nập bạn bè, Thánh Hoa lại không tìm nổi một ai? Số em tệ thật.”
“…”
“Saii?”
“Ai nói em không có bạn, chỉ là em không nhớ số điện thoại… của nhà Chỉ Hủy… Em cũng muốn báo với cậu ấy!”
>>
“Đúng là cậu ấy rồi.” Cô nhấn mạnh âm cuối.
“Phần thưởng này có được cộng thêm điểm không?” Mẹ cô không nhận ra tâm trạng con mình đã chùng xuống.
“Có lẽ.” Cô quay mình định về phòng.
“Vậy sao con lại không tham gia?” Giọng nói từ bên ngoài cứ vang lên.
Sau khi bước vào phòng, cô lại nghe tiếng chuông điện thoại réo rắt. Điện thoại trong phòng Chỉ Hủy đã bị cắt vì cha mẹ muốn cô học hành chăm chỉ hơn… Phải chăng là do cô nghe nhầm.
Mẹ cô gõ cửa bên ngoài: “Chỉ Hủy, có người tìm con!”
Cô điều chỉnh là cảm xúc rồi mới ra ngoài. “Ai ạ?”
“Bạn học của con đấy.”
Không phải là Tạ Tỉnh Nguyên chứ?
“Alo?”
“Chỉ Hủy à? Mình là Khê Xuyên.”
Có hơi sửng sốt, móng tay bất giác cấu vào da.
“Ừ, mình đây.”
>>
Viễn cảnh ấy…
Viết một dòng “Liễu Khê Xuyên, tôi căm thù cậu.” trên tờ giấy trắng phau, nét mực đen chắc đều sao mà tương phản, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Vì không bị ai phát hiện nên ngay cả vai phản diện này cũng không thật sự có nghĩa.
Hoàn toàn không bị phát hiện.
Hoàn toàn không bị đoán ra.
Khiến cô thở phào nhẹ nhõm, ngụy trang rất tốt, mảnh đất âm u trong lòng cô kia không sợ ai đấy nhìn thấy. Nhưng mà, cô có từng nghĩ đến, nơi này rồi sẽ không còn là một bài thi hoàn hảo, màu trắng của giấy, màu đen của mực, càng rõ ràng, tồn tại bắt mắt, không thể bỏ qua.
Có lẽ chúng nó đang đắc ý vẫy tay với cô. “Bọn tao ở đây!”
Có thể không một ai chú ý đến, cũng có thể lúc họ ngờ ngợ cô đã giải quyết xong rồi. Nhưng cô đã quên rồi sao? Người biết rõ đáy lòng nhất, không phải khác mà chính là cô. Cô vẫn thấy được, chúng nó đang che dấu điều gì.
Đây là điều dần dần mơ hồ nơi đôi mắt, một viễn cảnh vờ như không thấy.
Trôi nổi bập bềnh.
Nhưng trơ mắt nhìn lại vẫn là cảnh ngay trước mắt.
Tờ giấy trắng trong tay cô không quá dài, không quá cứng, màu đen chi chít nối nhau, cảm giác nhất định phải đọc. Nhưng đi vào vùng mắt của cô chỉ có vài lời.
Liễu Khê Xuyên.
Điểm cộng: Hai mươi điểm.
Lưu ý trước ngày x tháng x năm x vui lòng nộp cam kết này về văn phòng đại học F, nếu không sẽ mặc định là thí sinh từ chối quyền lợi.
Dòng “nếu không sẽ mặc định là thí sinh từ chối quyền lợi.” rất rõ ràng.
Những từ này rất rõ ràng, trong khi mọi từ khác đều trở nên vặn vẹo. Miết giấy đến thế nào cũng không nhận ra được sự tồn tại của chúng nó.
Cho dù thế giới này còn một góc khuất khác tồn tại, cô cũng chẳng còn sợi dây kết nối nào với cô ấy.
Khóe miệng Chỉ Hủy nhoẻn thành một đường cong, đẩy cửa ra, vò tờ giấy lại.
Một tờ giấy nhăn nhúm bị cô dùng sức ném đi, tạo thành một vòng cung duyên dáng đau thương, cắt ngang đường chân trời, đến tận cùng thế giới.
Đáng lẽ nên cảm thấy vui vẻ, nhưng tại sao khi nhìn thấy nó biến mất sau muôn dặm cây, cô lại cảm thấy lòng mình càng thêm nhiễm bụi, để lại dấu vết tuyệt vọng cho kẻ khác?
Tại sao lại vùi mặt khóc?
– Liễu Khê Xuyên, người có được hết thảy như cậu, có đôi khi cũng nên học cách từ bỏ.