>>
Giống như sự trở mình trong nháy mắt, hôm qua vẫn chỉ một cành cây trơ trọi, sau một đêm đã thay đổi. Tháng tư, tiết trời chuyển ấm.
Không khí nặng nề của một lớp sắp tốt nghiệp theo thời gian đã ươm mầm sự sống. Điều duy nhất Chỉ Hủy không hiểu là tại sao dạo này trò chơi Tetris lại bỗng dưng thịnh hành trong lớp cô đến thế. Ai nấy cũng có đủ mọi loại tay cầm.
Lúc nào trong lớp cũng có những giọng hô hào: “Nhìn này, đến năm trăm điểm rồi!” “Giỏi quá!” “Ơ… Mình tiêu rồi.”
Cảm thấy hơi mệt mỏi.
Thế nhưng lúc tan học băng qua qua lớp A, cảm giác mệt mỏi trong phút chốc trở thành may mắn.
Một số học sinh ngoại trú nhanh chóng chép lại bài tập rồi biến mất vào mất vào màn đêm, số ít sống tại ký túc xá cũng lục đục về phòng, hoàn toàn không để tâm đến đống bụi bặm học sinh trực nhật quét ra.
Thu Bổn Du và Giang Hàn – hai học sinh trực nhật trong ngày vừa than thở, vừa khó khăn đem rác ra ngoài cổng trường, sau đó đi thành một đôi trên hành lang.
Nghe thấy giọng một cô gái gọi: “Tiểu Du, A Giang”, Thủ Bổn Du ngẩng phắt lên, nhìn Chỉ Hủy cười híp mí trước mặt: “Các cậu có thứ gì đấy? Sao lại nhiều thế?” Cô chỉ tay vào một đống máy bay giấy trước mặt.
Thu Bổn Du thả tay. “Hầy, đừng nói nữa. Dạo gần đây lớp bọn này thích chơi máy bay! Đúng là không hiểu nổi!” Cô chỉ tay qua A Giang. “Dây thần kinh có vấn đề chắc rồi.”
“Trở về tuổi thơ thôi.” Người bị chỉ trích cười biện minh.
“Não bị co rút thì có!” Thu Bổn Du không buông tha, vẫn tiếp tục lên án gay gắt. “Giống như tự kỉ nữa chứ. Lúc tan học mình không dám đi đâu cả. Ngày nào mình cũng có cảm giác sắp vào bệnh viện tâm thần đến nơi.”
Chỉ Hủy cười cười, sau đó nói chuyện với hai người thêm một lúc, nhìn màu trời không còn sớm mới tạm biệt về nhà.
Dù sao, những học sinh xuất xắc biết rõ sẽ tốt nghiệp được cũng căng thẳng như vậy, huống hồ là lớp K. Đến tuần thứ hai, tiết Tiếng Anh luôn dùng để dò từ đơn, đây là tiết mà mọi người lo sợ đến bụng đau cồn cào, hy vọng nó đừng tới.
Cô giáo dạy Anh biết điều này, đành phải mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho họ.
Làm bài đến rạng sáng, xung quanh không còn một tiếng động nào, không khí tĩnh lặng này còn khiến lòng người bất an hơn là ồn ã.
Chỉ Hủy đứng lên hoạt động cơ thể một chút, ngón chai do cầm bút bên tay phải hơi đau rát. Lúc cô mở cửa phòng, đập vào mắt là một khay trái cây và sữa, bên cạnh còn chữ viết của mẹ cô: “Nếu sữa lạnh nhớ bật lò vi sóng lên hâm, uống lạnh sẽ đau bụng con nhé!”
Sự dịu dàng ngay từ thuở còn bé, sao trong chốc lát cô lại quên đi?
Bởi vì lúc ấy, đầu cô chỉ còn sự ghen tị, oán giận và phiền não nên không nhìn ra những điều ấm áp tốt đẹp đơn thuần này?
Chỉ Hủy vươn tay cầm cốc thủy tinh lên, sữa vẫn còn nóng. Cô ngồi xuống khung cửa, mũi hơi cay cay, trong ánh mắt mơ hồ, thật sự gấp tờ giấy ấy thành một chiếc máy bay nhỏ.
>>
Trong ngoài mặt gương, đôi khi không giống nhau như đúc. Bởi lẽ có những trường hợp, không thể sử dụng được nguyên lý phản xạ.
Ánh sáng đi bằng một đường thẳng, tạo nên một điều gì đó huyễn hoặc lắm, trong mặt kính là màu đen, ngoài mặt kính là màu trắng. Trung gian giữa hai màu trắng đen này là một vùng đất xám xịt, đây chính là mục tiêu tồn tại của chúng ta.
Ghét là sự tương phản của yêu, thế nhưng chúng cộng hưởng với nhau nên mới tồn tại. Nhưng đa phần thời gian trong đời, hai cảm xúc này hỗn độn vào nhau, chúng ta hít bầu không khí nơi này mà không phân biệt được đâu vào đâu cả.
Nếu không có ghét, mình sẽ không hạnh phúc.
Nếu không có yêu, mình sẽ càng cùng cực.
Giữa dòng thời gian này, chúng ta luôn trốn tránh đụng vào thứ gì đó ấm áp hay lạnh như băng. Chúng ta cứ luôn tin tưởng rằng, thế giới của bản thân là một màu đen hoặc trắng hoàn toàn, vô tình giấu đi sự tồn tại của một sắc thái khác.
Mảnh đất màu xám xịt này tồn tại rất nhiều sự tiềm tàng giữa thiện ý và ác ý.
Rõ ràng rất đau khổ nhưng lại tỏ ra hạnh phúc.
Thật mệt, thật sự rất mệt.
>>
Nếu vậy, mình không thể có được hạnh phúc?
Nếu vậy, sao mình phải từ bỏ?
>>
Sau khi vào tháng tư, những buổi tọa đàm dành cho học sinh sắp tốt nghiệp ở khắp các trường sinh sôi nảy nở như đàn chuột có thể thấy ở bất kì đâu. Lý do tại sao ai nấy cũng biết. Một buổi tọa đàm môn Lịch Sử có giá lên đến đồng, chỉ nghe thôi thì thấy não bị úng nước nhưng người giảng lẫn người nghe đều vui lòng chi trả, bởi vì người đứng bục chính là giáo viên sẽ ra đề năm nay.
Chỉ Hủy chống cằm, choáng váng buồn ngủ ngồi nghe, một đoạn đối thoại của hai học sinh sau lưng lọt vào tai.
“Viết xong chưa?”
“Rồi.”
“Cho mình mượn chép đi. Nghe nói đề lịch sử năm trước cũng bị tiết lộ ra ngoài.” Câu cuối hơi nhướng lên, tỏ vẻ bí hiểm lắm.
“Thật ra vì biết trước đề nên mình mới chọn thi lịch sử đó.”
“Nhưng mà năm trước đã vậy rồi, năm nay có chắc là sẽ ổn không?”
“Chỉ sợ vậy thôi. Nhưng thà rằng chép hết lại vẫn tốt hơn.”
Cô cảm thấy rất phiền, bèn che lỗ tai lại tiếp tục ngủ, dù sao giáo viên đứng trên bục giảng và những người ở đây nói rất nhiều lời vô nghĩa. Trước mặt là kì thi đại học, tất cả mọi người đều trở thành con buôn, họ như một người sắp chết chìm, dù trước mắt là một cọng rơm cũng không do dự vươn tay cố bắt lấy.
Kì kiểm tra vào tuần thứ ba bị bãi bỏ, bởi lẽ trường vừa mời được giáo viên ra đề môn Ngữ Văn năm nay về, lại thêm một buổi tọa đàm.
Chỉ giảng mỗi chuyện phải đọc kĩ đề thế nào, lướt qua vài bài văn cổ, ai không biết đó là trọng điểm, ngoại trừ những thứ này ra, các bài khác không cần học, sẽ không ra thi. Nếu giáo viên giảng bài không hay, lúc bình thường học sinh sẽ cho knock out, nhưng nếu phụ trách ra đề thi thì giá trị con người cũng được nâng tầm lên.
Chỉ Hủy mở sách đánh dấu những bài thơ kia, sau đó đứng dậy ra ngoài hành lang. Mới ra khỏi cửa đã thấy Tạ Tỉnh Nguyên bước đến.
“Bây giờ cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng, chung một tòa nhà nhưng lại khó gặp.” Giọng câu đầy sự trêu chọc.
Cậu quay đầu lại, hơi hơi gõ trán nhún vai: “Không còn cách nào khác, bọn mình luôn là sức lao động miễn phí cho trường mà, chưa đến lúc tốt nghiệp thì không bỏ qua được đâu.”
“Phải phụ đạo cho chuyên toán lớp mười một sao?”
“Ừ, đến lúc họ ra sa trường, mình cũng được giải phóng.” Dường như cậu cảm thấy như trút được gánh nặng.
Cô để ý đến cuốn sách trong tay cậu: “Bây giờ vẫn ôn tích phân và vi phân?”
“Tận dụng thời gian rảnh để chuẩn bị bài một chút. Dù sao đại học F có rất nhiều nhân tài.”
Câu chuyện đã kéo dài đến thế này là đủ rồi, Chỉ Hủy luôn là người không đúng mực, vậy mà bây giờ lại nói: “Nói cũng phải, ở trường cậu còn không cạnh tranh nổi với Liễu Khê Xuyên, nhưng mà phải cố gắng nhé.”
Cậu giật mình, cười rộ lên đầy chiều chuộng: “Còn nói mình. Cậu còn thi đại học nữa đấy, nên cố gắng hơn.”
Nhắc đến kì thi đại học, bầu không khí chùng xuống hẳn.
Chỉ Hủy không nói gì cả, chỉ thở hắt hơi.
>>
Cho dù là ba người.
Cho dù mối quan hệ giữa ba người chưa từng hòa hợp.
Nhưng cũng tốt hơn là chiến đấu một mình.
>>
Những thiên sứ tung đôi cánh trắng phau, hoa hồng nhạt nở rộ theo đấy. Họ băng qua tầng không khí lạnh lẽo, đáp xuống đám mây trôi bồng bềnh.
Trên tầng mây đó là thế giới con người không biết được.
Họ đã đóng cánh cổng nối liền lại, từ này về sau không gác đêm, không cầu nguyện cho một ai khác nữa.
Gió đêm đưa đến một thông điệp cuối cùng.
Chỉ có cô ở đây, một nơi mênh mông trống trải, cất tiếng ca thay lời từ biệt.
Leng keng, leng keng, leng keng.
Từ này về sau, cô sẽ phải đi một mình.
>>
Có lẽ là sợ cuộc sống của những lớp sắp tốt nghiệp quá buồn tẻ, từ đâu tin tức tình yêu thầy trò đột ngột phủ sóng khắp ngõ ngách.
Mới đầu, khi Chỉ Hủy nghe thấy cái tên Hứa Dương và Văn Anh đặt cạnh nhau, cô chỉ cảm thấy mình như đang nghe đến một món ăn đông lạnh, cười thản nhiên bảo: “Mọi người cũng rỗi quá!” Đề tài này được nhắc đến khi cô đi vào phòng Anh Văn nhận thông báo.
Cô nữ sinh Vân Huyên tỏ vẻ đây là chuyện rất nghiêm trọng: “Này, mình nghe học sinh lớp khác kể đi, lớp chúng mình đang cố ém nhẹm đi.”
Từ xa nhìn lại, người nối đuôi trong văn phòng tổ Anh Văn đã thành một hàng dài.
“Gì? Ém nhẹm đi? Tin đồn không biết thật giả thế này mà mọi người cũng tin à?”
“Nghe đâu là thật, thầy Hứa Dương…” Cô nhìn quanh quất xung quanh, nhỏ giọng. “Khoát tay bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, có nhiều người thấy lắm.”
Ý thức được chuyện đã nghiêm trọng, Chỉ Hủy đi chậm lại. “Rốt cuộc là ai đã khởi sướng chuyện này?”
“Có kẻ viết thư nặc danh.” Ngay cả Vân Huyên cũng rất khó chịu với hành động này.
Chỉ Hủy quay đầu nhìn Vân Huyên đằng sau. “Rảnh à? Đứng núp bóng vậy mà cũng đòi?”
“Cũng không hẳn là không ảnh hưởng gì, sau khi xác nhận xong, thầy Hứa Dương phải bị chuyển đi.”
Có lẽ là hai từ “Hứa Dương” đang rất nhạy cảm nên những người xếp hàng phía trước đều quay đầu.
“Sao lại vậy?” Chỉ Hủy trợn tròn mắt, không chú ý đến việc mình đã thành tiêu điểm đám đông. “Giáo viên tốt như thế… Trường này có vấn đề à?”
Vân Huyên rất để ý đến tốc độ lan truyền của tin đồn, sau lại nghe Chỉ Hủy nhỏ giọng lầu bầu. “Chắc lại là chủ nhiệm bộ môn rồi.”
“Hả? Thầy ấy?”
“Cậu quên rồi sao, vụ Sa Hạnh Cửu và Giang Hàn.”
“Liên quan gì đến thầy Hứa Dương.”
“Thầy ấy là giáo viên duy nhất dám ký lên danh sách kiến nghị.”
“…”
“…”
“Thế giới này… Đúng là không công bằng với người tốt.” Chỉ Hủy nhắm mắt đầy bất lực. Một lúc sau nhìn ra bầu trời ngoài hành lang, đám mây xám xịt đang bị gió to đẩy đi, khuôn viên trường như nấp trong cái bóng của những đám mây. Lại nhìn xuống, màu lam của đồng phục mùa hạ xen kẽ từng góc, khiến cô thấy rét lạnh.
Bụi của áp lực, màu lam của lạnh giá.
Năm lớp mười hai.
Giá như chúng ta chỉ đối mặt với mỗi kì thi đại học.
Nếu chúng ta chỉ đối mặt kì thi đại học thì tốt rồi.
Gió lạnh thổi qua, để lại rất nhiều tiếng gào rít trước mắt, chúng ta bất lực run rẩy như một bộ phim hoạt hình kịch câm.
Vân Huyên không nói gì, chỉ nhìn ngón tay run lẩy bẩy của Chỉ Hủy.
>>
Tầm nhìn trước mắt đen kịt, chỉ le lói một vùng sáng. Quay đầu nhìn, hóa ra là đèn huỳnh quang bệch bạc.
Đi cùng với tiếng cạch cạch phấn đi trên bảng.
Đây là chiếc bảng đen đã quá quen thuộc với chúng ta.
Người đứng trên bục giảng, bởi vì sắp tạm biết mà khác hẳn thường ngày.
Rõ ràng chuyện chia ly đã định từ trước nhưng lại không lấp được sự buồn bã thế này. Đó là bởi lúc thầy ấy rời đi, vẫn còn giữ lại thứ gì đó trong trí nhớ chúng ta.
Hứa Dương quay người lại, giọng nói hơi hụt hơi, cuối cùng cũng làm đầy bản bằng những ví dụ.
Nhìn thấy quả lắc trên đồng hồ cứ đong đưa qua lạnh. Mỗi một chuyển động đi chung với tiếng tíc tắc nhẹ nhàng của kim giây.
Dọc trên bản đầy hình ảnh của Đường conic
“Nếu phân tích chỗ này ra ta sẽ được… Vân Huyên, em sao vậy?”
Câu hỏi của người thầy, tiếng khóc của cô gái, tất cả đều hòa vào nhau, trở thành lối suy nghĩ lộn xộn.
Không biết bao lâu.
Tương lai không biết bao lâu nữa.
Chỉ Hủy không thân với giáo viên dạy Toán này lắm, nhưng trí nhớ cô rất tốt, bỗng nhiên lại nhớ về câu chuyện nhỏ trong mùa đông, phảng phất đâu đó mùa cà phê bỏ ngõ.
Vì kết quả khác nhau trong một bài toán, nên Chỉ Hủy không phục: “Em thách đấu với thầy!”
Hứa Dương cười rộ lên: “Em thách đấu với giáo viên dạy Toán? Đúng là xem nhẹ tôi quá!” Nói xong quay lên bảng đen viết toàn bộ quá trình giải bài, khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Người thầy còn trẻ này cười vui: “Em thua rồi, phải làm sao đây?”
“Gì cũng được ạ.”
“Vậy sau này tốt nghiệp rồi, năm nào cũng phải về thăm thầy ba lần, nhớ mời cơm nữa đấy nhé!” Qua một lúc lại rút bớt điều kiện. “Thôi được rồi, không cần mời thầy ăn uống gì dâu, chỉ cần về thăm thầy là tốt rồi.”
Chỉ cần về thăm thầy là tốt rồi.
Phải về à?
Nhớ lúc ấy, Chỉ Hủy không hề nghĩ rằng sẽ có lúc nào đó, người thầy này rời đi nên mới nhẹ nhàng bảo: “Thầy là giáo viên tốt, dù không thua, mọi người cũng sẽ về thăm mà.”
Vậy tại sao, mọi chuyện lại chệch con đường vốn có?
Tiếng chuông tan học vang lên trong không trung, Hứa Dương ngẩng đầu khỏi giáo án, cười với những học sinh dưới bục giảng, nhỏ giọng nói: “Đây là tiết học cuối cùng thầy dạy các em.” Giọng nói sao mà do dự, tự giễu.
Những học sinh huyên náo vì tan học nay đều im lặng, ngoan ngoãn dừng chuyện đang làm.
“Ngày mai thầy sẽ bị cấm cửa vì ra đề.” Vẫn là nụ cười tự giễu ấy, nhưng lại như một lưỡi dao cứa vào tim. “Còn có thể nói gì đây?”
Một lúc sau, không ai lên tiếng, sự yên tĩnh lan tỏa.
“Thầy không hẳn là giáo viên tốt… Cuối cùng chỉ có thể nói với các em một câu vô nghĩa, chúc mọi người thành công bước vào con đường đại học.” Hứa Dương cầm giáo án đi đến cửa, chợt quay đầu. “Tuy là lớp K, nhưng trước nay thầy đều biết các em là những học sinh ngoan ngoãn. Phải tự tin vào bản thân mình!”
Tiếng cửa đóng lại thật rõ ràng.
Là lớp trưởng của lớp K, Chỉ Hủy rất muốn nói gì đó với thầy. Nhưng chỉ đẫn đờ tại chỗ, không thể mở miệng, trơ mắt thì thầy mình mệt mỏi rời đi.
Khi tốt nghiệp tiểu học, cả lớp sẽ đồng thanh nói với giáo viên. “Bọn em sẽ luôn yêu cô!”. Tốt nghiệp cấp hai, cất bài hát tạm biệt.
Lên cấp ba rồi, người từng tuyên bố sẽ san bằng phòng giáo vụ nay lại nhìn thầy giáo chia tay lớp học mà không nói được gì.
Tại sao cô không còn là chính mình nữa?
Sự chân thành, dũng cảm, kiêu hãnh kia đã đi đâu mất rồi?