Năm Ba Lớp K

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

>>

“Chỉ Hủy, cậu sao vậy?” Giọng nói của Vân Huyên vang lên sau lưng. Cô cứ mong rằng đó là Tạ Tỉnh Nguyên dù biết là không thể nào. “Cậu tức giận vì việc cỏn con như vậy không đáng.”

Cô thở dài đầy não nề, nếu sau khi tức giận không ai an ủi thì cũng mất mặt thật nhưng vẫn cứ hy vọng người đến là người trong lòng.

“…Cậu?” Giọng Vân Huyên chợt lạc đi, không biết đằng sau đã xảy ra chuyện gì/

“Đừng để ý đến mình, một lát sau mình sẽ ổn thôi.” Chỉ Hủy siết mạnh lang can trong tay.

“Coi như giữ thể diện cho mình đi, đừng tức giận nữa nhé.”

“Sao?” Cô quay phắt lại, thật sự là cậu.

“Còn lúc này.” Cậu nam sinh ấy thật sự đến bên cạnh cô. “Cơ thể cậu ấy có lý do đặc thù, không thể vận động mạnh. Về sau, cho dù có chuyện gì xảy ra, mình cũng sẽ ủng hộ cậu, được không?” Nụ cười khiêm tốn lấp ló nơi khóe miệng, khiến cô không thể chối từ.

“Cậu nói là…” Con ngươi cô đảo một vòng, rồi cũng bật cười. “Cho dù chuyện gì xảy ra?”

Đôi mắt tươi cười híp mí, gật một cái thật khẽ.

“Được rồi!”

“Vậy cậu cũng đừng giận dỗi nữa nhé.” Tạ Tỉnh Nguyên như trút được gánh nặng, quay đầu nhìn cô cười. Chẳng ngờ lại phát hiện ra một mối phiền phức lớn hơn ở đằng sau.

Một loạt học sinh lớp K túm ba tụm năm bên khung cửa sổ.

“Mấy cậu thật nhiễu sự!” Cậu quay mặt đi chê trách nhưng vẫn rất xấu hổ.

“Này, người ơi, rút tay về được rồi đó!” Không biết trong chừng đó bạn học, có vị cao nhân nào đã hét to lời này. Lúc ấy, Tỉnh Huyên mới phá hiện tay mình đã đặt lên vai Chỉ Huy khá lâu rồi.

Từ lần đầu tiên va phải cô đến giờ, hai người họ như được mắc nối với nhau, cõng cô đến trường, chuyển lớp vì cô, làm bí thư lớp, để chiều lòng người mà nói lời hứa hẹn, giờ đây, cậu không thể dõi theo ai khác ngoài cô. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trong nháy mắt, cậu xấu hổ lui về phía sau vài bước. Sau lưng như một con sông lớn, cậu muốn tìm cầu để bỏ chạy.

Cậu hít một hơi thật sâu, lấy lại vẻ nghiêm túc thường thấy rồi đi vào phòng học.

Chỉ trong một tích tắc, Chỉ Huy nghe thấy cậu thì thầm…

Lần sau có thấy trộm cũng đừng vậy nữa nhé, mình sợ cậu…

Mình sợ cậu… Sợ chuyện gì? Đáp án bị gió thổi bay xa.

Cuối cùng cũng không nói ra.

Nhưng dù không nói đi chăng nữa, sự ấm áp đã đâm chồi nảy lộc từ lòng đất, chạm vào mủi chân, lan ra xương tủy, tỏa vào da thịt, dần dần thấm sâu và mạch máu, cả hình hài như đắm chìm.

Về sau, cho dù chuyện gì xảy ra, mình cũng ủng hộ cậu, được không?

Lời này, khi Liễu Khê Xuyên nghe được, tại sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy?

Bất giác, ngón tay cô gái nhỏ bấu vào làn da, nỗi đau cứ lan dần. Vô thức, một mảnh ký ức không muốn nhớ lại đến quấy rầy.

“Mình không đồng ý!” Người nãy giờ im lặng – Liễu Khê Xuyên vỗ bàn đứng lên, khiến những người đang ngồi trong bàn tròn nghệch mặt, đúng là kết luận này hơi quá quắt nhưng tất cả đều bo bo giữ mình, không ai dám nhiều lời. Lẽ ra, ai lên tiếng cũng được, nhưng không ngờ là cô – một cô gái rất được lòng mọi người.

Không khí như đông cứng lại.

“Khê Xuyên, đừng để tình cảm lấn áp công việc.” Chị cô thân là hội phó cảm thấy cục diện bất lợi liền ra mặt hòa giải ngay lập tức. Vừa ấn cô gái xúc động kia vào chỗ ngồi, vừa thì thầm bên tai: “Đừng tranh chấp với quyền thế.”

Đây là đáp án của chị sao? Khê Xuyên quay đầu sang, nhìn chị mình với vẻ khó tin. Chỉ vì hai học sinh đánh nhau mà một người là thân thích của hiệu trưởng, còn người kia chỉ là con cái gia đình bình thường thì sẽ khác biệt sao?

“Em muốn gì đây?” Chị cô đáp trả bằng ánh mắt căm tức. “Cho dù mọi khi rất nổi bật nhưng em chỉ là ủy ban văn nghệ thôi, chị cũng đâu đắc tội được với hiệu trưởng hay hiệu phó.”

“Tất cả mọi người đều bỏ phiếu thuận cả rồi. Khê Xuyên, chuyện này phải theo số đông. Sau cùng, người quyết định còn có cả hội trưởng hội học sinh nữa.” Ủy viên kỷ luật a dua theo, chuyển hướng sang Hạ Tân Tuần. “Tân Tuần, nếu không còn vấn đề gì thì cậu chốt lại đi!”

Một giây, hai giây, ba giây…

Có gì đó không ổn lắm. Toàn bộ học sinh ngồi đây đều ngẩng đầu lên vị trí cao nhất bàn họp.

Không có gì thay đổi.

“Phản đối có hiệu lực.”

“Sao?” Tất cả mọi người đều sững sờ.

“Phản đối có hiệu lực.” Hạ Tân Tuần kiên định lặp lại, sau đó đưa bản báo cáo đã xử lý đẩy qua đầu bàn bên kia. “Nhờ ủy viên kỷ luận viết lại một biên bản khác. Tan họp.”

Vì quá kinh ngạc nên không ai kịp phản ứng lại, cứ nhìn nhau trân trối.

Cậu thở dài bảo: “Nếu ngay cả tháp ngà voi cũng bị vẩn đục…” Cậu tháo huy hiệu “Hội trưởng hội học sinh” rồi đặt trên bàn.

Một sự yên lặng ngắn ngủi.

Tất cả ủy viên tháo huy hiệu trước ngực rồi đặt lên bàn.

Ủy viên kỷ luật là Lưu Hải cúi gằm mặt xuống, như có một tảng đá lớn đè lên vai, không thấy chút cảm xúc gì. Hôi lâu sau, ngẩng đầu dậy, thì ra là đang cười. Một cô gái trẻ nói với giọng nhẹ bẫng: “Hiểu rồi. Cùng lắm thì tổ chức lại một cuộc họp nữa. Tân Tuần, cậu là hội trưởng tốt nhất của chúng tôi. Còn cả Khê Xuyên nữa, mình nể cậu!”

Cho đến mọi người lục tục đi hết, Khê Xuyên vẫn không thể tin vào mắt mình. Cô nhìn một dãy huy hiệu ngăn nắp chỉnh tề trên bàn, rất cảm động.

“Sao lại thế?” Cô thì thào.

Hội trưởng định ra ngoài bước chậm lại. “Vì cậu đúng nên dù thế nào cũng ủng hộ cậu.”

“Vì cậu nghĩ mình đúng hay vì mình là Liễu Khê Xuyên?” Không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy. Trước giờ cô vẫn là thần tượng trong lòng của các bạn nam, chưa bao giờ để ý đến cảm giác của người khác như vậy.

“Sao?” Ngoài ý muốn, cánh tay ôm chồng tài liệu của cậu không thể chịu được lực, vài tờ giấy rơi lả tả xuống mặt đất. Cúi đầu nhặt lên, cậu bật cười, ngẩng dậy. “Chắc là cả hai.”

Cô nữ sinh nhỏ mơ màng nhớ lại, nắng ban ngày rọi lên song cửa sổ, tạo nên những đường gãy khúc, đáp lên gương mặt khiến cậu chay mày. Lúc ấy, hoa như nở rộ, nhìn thấy sự chân thành, cứ có cảm giác đây là ngọt ngào của một đời.

Chỉ Hủy an tâm bước vào lớp học, cô gái ngồi cùng bàn ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn vương nét cười: “Tuy rằng mình khờ khại nhưng kéo co vẫn biết chơi.”

“Sao?” Không thể ngờ đến.

“Khụ khụ… Mình nghĩ rất lâu mới dám nói đấy nhé.

>>

Sau khi tan học.

Lương Thiệp là người đầu tiên bật dậy khỏi ghế ngồi! “Mở đường! Mau tập kéo co nhân dân ơi!” Đám đông nhanh chóng tụ lại, hùng hổ ra sân thể dục.

Dường như không giống với lớp mang danh kém cõi nhỉ? Cô Thiệu Như chưa kịp quay về văn phòng, tay còn ôm giáo án, khẽ cười cười.

“Như vậy đó, bình tĩnh lại, không tuột dây là được. Khê Xuyên, giữ chặt dây thừng lại một chút.”

“Vân Huyên, hôm nay cậu sai nhiều quá.”

“Ơ? Đâu có!” Tất nhiên là có. Cứ nghĩ đến người sau mình là Chung Quý Bách, cô không tài nào tập trung nổi. Từ lúc mười ba đến mười tám tuổi, lần đầu tiên dựa sát vào cậu đến vậy, đến nỗi chân đứng còn không vững.

“Này! Rốt cuộc cậu kéo thẳng dây ra được không?” Lần thứ n cô thả tay ra khỏi dây, Chung Quý Bách không nhịn nổi nữa, rống lên.

“… Mình xin lỗi.” Cô cúi đầu thật thấp.

Bốn phía lặng thinh. Một cơn gió thu ngang qua, gương mặt mọi người đều rát.

“Hầy… Quý Bách, đừng nóng như vậy, Vân Huyên không cố ý mà! Được rồi, được rồi, tập tiếp đi!” Lương Thiệp là người phản ứng nhanh nhất, vội vàng ra hòa giải.

Cậu ngoay ngoắt, gương mặt không cảm xúc: “Lãng phí thời gian.” Khoác cặp lên bước đi.

“Vân Huyên.” Chỉ Hủy lo lắng lay cô gái. “Không sao chứ?”

“… Không sao.”

“Chỉ không ngờ vì mình mà giải tán trong bầu không khí thế này.” Cô nữ sinh ngồi ở bậc thang cắn một miếng takoyaki nhưng không thể nuốt trôi.

“Sau đó thì sao?” Chỉ Hủy lo lắng nghiêng đầu. “Cậu và Chung Quý Bách…”

“Đúng rồi, mình đơn phương mà. Vì thấy cậu ấy ở sau nên hơi mất tập trung.”

“…Thầm yêu..”

“Thôi. Cũng đâu tệ lắm, mình quen rồi.”

“Quen rồi?” Miệng vẫn còn đang lúng búng bò viên, Liễu Khê Xuyên lặp lại.

“Từ lúc năm đầu đến giờ, cậu ấy luôn được săn đón, còn mình chỉ biết đứng nhìn trong một góc. Mình không xứng với cậu ấy phải không?”

“Làm gì có chuyện đó? Chỉ có cậu ta mới không xứng với cậu, đừng nghĩ nhiều làm gì! Chỉ Hủy vội vàng xua tay.

Khê Xuyên lén chép miệng… Lời nói xúc phạm sự thật này, thật dũng cảm khi nói ra.

Ai có mắt cũng tự biết một người tuấn tú hết phần người khác như Chung Quý Bách sao lại không xứng với Vân Huyên gương mặt phổ thông, lẫn trong đám người cũng không ai hay?

Vì nói ra lời quá khác với sự thật, sợ người khác không tin, Chỉ Hủy còn bổ sung son sắt: “Yên tâm, cậu đáng yêu như thế, nhất định cậu ta sẽ theo đuổi cậu!”

Hai người ngồi bên sườn nhìn Chỉ Hủy với vẻ bất lực.

Chỉ Hủy biết là chột dạ nhưng vẫn trành anh. “Hoặc là, tìm một cậu bạn trai đẹp mã hơn cậu ta thôi… Ê này, có một cậu nam sinh trong quán đối diện cứ nhìn cậu chằm chằm.”

“Đâu?” Hai cô gái đồng loạt ngẩng đầu.

“Không phải người trường mình, cậu ta mang đồng phục Dương Minh.” Đôi mắt Vân Huyên mê mang.

“À… Mình về nhà trước nhé.” Khê Xuyên bối rối đứng lên.

“Ơ, sao lại gấp thế? Ăn xong đã đi!”

“Mình no rồi!” Nhìn lại đã không thấy người đâu.

“Lạ quá, có phải Khê Xuyên biết cậu ta không? Chỉ Hủy quay đầu hỏi Vân Huyên.

“Khê Xuyên chuyển đến từ Dương minh mà.” Tâm trạng uể oải ngay lập tức phấn chấn khi vớ được tin bát quái. “Người mù cũng thấy họ rất đáng nghi!”

“Này, nhìn cậu kìa, giống người mới bị rống xong sao?”

“Chuyện này là chuyện này, chuyện đó là chuyện đó.”

“Cậu đúng là thể loại chỉ cần bát quái là có thể sống qua ngày. Mình không quan tâm cậu nữa, về nhà!”

>>

Tuy rằng luôn tỏ vẻ phóng khoáng trước mặt mọi người, nhưng sau lưng vẫn gặm nhấm ủ rũ một mình. Đi trên đường, gió càng mạnh, quẹt qua hai bên má như một sợi dây thừng siết qua. Mang một bộ quần áo mỏng manh như vậy, Vân Huyên vội vàng chạy nhanh hơn, đúng là làm gì cũng không xong cả.

Mọi thứ không xong? Sao nghe quen thế?

“Đúng là mọi thứ đều không xong, mới vừa mang đồ ra ngoài phơi thì TV liền dự báo có bão đổ bộ về. Trời ơi, mùa thu mà, bão cái gì mà bão!”

Mới sáng sớm, mẹ cô đang bức bối lầm bầm bên tai. Lúc này thật sự rất lạ. Cô rùng mình. Bão?

Thật hay giả?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ đã thấy một đoàn mây đen che khuất đường chân trời. Cây ngô đồng bị gió lớn quật qua quật lại, bầu trời um ám, tiếng rít gào vang lên bên tai. Hình như là thật rồi.

Gió thô bạo cuốn hạt cát trên mặt đất. Cô nữ sinh ngồi xổm xuống, cuộn trò mình lại, không biết phải làm sao.

Cảnh mơ hồ như hiện lên giữ vùng gió dữ.

Mười ba tuổi. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu bị mắng vì không mang đồng phục. Chiếc áo sơ mi trắng bị gió thổi căng phồng, cậu kiêu ngạo ngẩng đầu không sợ sệt, đôi mắt thật cương nghị. Nhìn thấy mình khệ nệ một chồng bài tập Anh, là ai đã mang giúp mình?

Mười bốn tuổi. Mình trộm hỏi sinh nhật cậu, dành một tháng ròng gấp sao may mắn định đem tặng lại vô tình phát hiện hộp chocolate tự làm trong thùng rác. Đó là quà một cô gái khác tặng cậu.

Mười lăm tuổi, nhìn thấy danh sách học sinh đạt được học bổng thể thao trên hành lang, mình đã hạ quyết tâm nhất định phải thi đỗ Thánh Hoa.

Mười sáu tuổi, mình và cậu lướt ngang nhau chốn đường đi, mùa hạ thật là đẹp. Sắc xanh của cỏ cây nhuộm lấy đôi mắt cậu, thản nhiên cầm ly trà sữa trong tay, theo lệ thường, cậu vẫn không nhìn đến mình.

Mười bảy tuổi. Mình đã nghĩ thành hay bại là ở lúc này. Vườn trường. Thư Tình. Bày tỏ. Hết thảy đều hoàn mỹ như một câu chuyện xưa. Cuối cùng lại bị cậu cười nhạo dù rằng mình đã biết kết quả từ sớm.

Mười tám tuổi. Mình và cậu là bạn cùng bàn. Bất an vì thấy khó xử lại làm cậu giận dữ. “Lãng phí thời gian”

Lãng phí thời gian.

Mình không hy vọng xa vời, chỉ mong nhìn thấy cậu mỉm cười cũng ổn lắm rồi. Bây giờ nhìn lại, đúng là lãng phí thời gian.

>>

“Xin phép?”

“Vâng ạ. Cậu ấy nói hôm qua về nhà gặp mưa to nên đổ bệnh.” Chỉ Hủy cầm điện thoại trong tay, đọc lại tin xin phép của bạn mình lần nữa.

“Được rồi. Nhắc em ấy giữ sức khỏe.” Cô giáo mỉm cười, ra khỏi phòng học.

“Thành thật là… Nhà cậu ấy xa quá! Trước khi bão đến mình đã kịp về nhà rồi.” Liễu Khê Xuyên gập sách giáo khoa lại.

“Ừ, đúng là rất xa, nhưng có lẽ đổ bệnh không phải vì mắc mưa.” Chỉ Hủy nói xong, liếc xéo Chung Quý Bách. “Ngày hôm qua ăn nói quá đáng như vậy, giờ còn ngông ghênh là thế, không biết phải trái gì mà.”

Liễu Khê Xuyên nhận được ám hiệu của Chỉ Hủy, lập tức diễn theo: “Đúng vậy, là con trai mà nổi đóa nhanh thế!”

“Phải rồi, mình ghét nhất là loại con trai chỉ biết bắt nạt con gái, vô dụng thật!”

“Không phong độ!”

“Thiếu tầm nhìn!”

“Được rồi, hai vị, tới đây dừng được rồi.” Tạ Tỉnh Nguyên lên bục giảng lấy thêm nước đã quay lại, sau khi đặt hai ly cà phê trước mặt các cô thì nói. “Cậu ta đi rồi.”

“Hả?” Quay đầu lại, quả nhiên chỗ ngồi của Chung Quý Bách đã trống từ bao giờ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio