Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

☆.

Không nghĩ nữa, Điền Trí Viễn giơ tay bóp trán, hít một hơi thật sâu – “Con cũng không biết nên làm gì lúc này nữa, giờ mà có ai trị được tụi nó, kêu con quỳ xuống con cũng chịu.”

Mẹ hai cũng không biết nên nói gì cho phải, trù trừ một lát, thở dài, an ủi hắn: “Không sao đâu, con cái khó dạy cũng là chuyện bình thường, sau này lên tiểu học tự dưng nghe lời cũng không chừng.”

Điền Trí Viễn bật cười, mỗi lúc mẹ hai hắn bế tắc, đều nói những lời may mắn này.

Điền Trí Viễn hít sâu một hơi, sau đó hẩy người đứng lên khỏi ghế, cười nói với mẹ hai hắn: “Mẹ ngủ đi thôi, con lên mạng chơi một lát rồi cũng ngủ.”

“Ừm!”

Hai mẹ con ai trở về phòng người nấy.

Điền Trí Viễn vào phòng sách, mở máy tính, lên QQ, gần như là cùng lúc hắn online, tiếng tít tít liền vang lên. Hắn hiểu ý cười cười, ấn vào ảnh đại diện đang nhấp nháy liên tục, mở khung chat.

[--: : ]Không thể nào quên: Sao giờ này mới lên?

[--::]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Mấy đứa nhỏ lại gây sự nữa, tâm trạng không tốt, ở ngoài hóng gió một hồi. Cậu đợi lâu rồi à?

[--: : ]Không thể nào quên: Cũng không lâu lắm. Con anh lại gây sự nữa à, không phải anh vừa mới tìm được bảo mẫu sao? Sao cổ không trông nom tụi nó?

[--::]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Miễn bàn, cô nhỏ kia từ đầu tới cuối nào có coi lời tôi nói ra gì, tôi đuổi việc rồi.

[--: : ]Không thể nào quên: Hả? Lại đuổi nữa, hai năm vừa qua anh đã đuổi hết bao nhiêu người rồi thế?

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Chịu, không có nổi một người quản được hai đứa nó. Tôi thật là đau đầu gần chết.

[--: : ]Không thể nào quên: Hết sức thông cảm! Ài, đúng rồi, tôi có một cách….

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Cách gì?

“Không thể nào quên” là bạn trên mạng mà Trí Viễn quen vào năm kia, là đàn ông, xem thông tin trên QQ thì nhỏ hơn hắn tuổi, cũng là gay, có lẽ bởi vì là đồng loại nên nói chuyện rất hợp.

Trí Viễn biết nhiều đồng chí thích tìm bạn trên mạng, mà “Không thể nào quên” này lại ở ngoài tỉnh, lái xe từ Nguyên Thủy trấn đến tỉnh quá lắm cũng chỉ mười mấy tiếng, nhưng hai người bọn họ lại chưa từng nhắc tới chuyện gặp mặt, thậm chí còn không hề xem webcam của nhau.

Nghe “Không thể nào quên” này nói, hồi còn đại học y có thầm thích một đàn anh lớp trên, còn viết thư tình gửi hắn hẹn gặp mặt. Nhưng vị đàn anh kia lại không đến như đã hẹn, y tưởng rằng hắn là dị tính luyến nên bỏ cuộc. Mãi về sau, y lại phát hiện vị đàn anh kia đang hôn một bạn học nam có quan hệ rất tốt với y ngay trong phòng học không người.

Y vừa giận vừa đau lòng, giận vị đàn anh kia thất hẹn, đau lòng vì đối phương là cong, nhưng đối tượng cong lại không phải mình.

Để chữa lành nỗi đau do đơn phương mang đến này, y quyết định xuất ngoại, vừa mới trở về vào năm kia. Nhưng khi về rồi, y lại nhận ra rằng bản thân vẫn không thể quên được đàn anh lớp trên nọ, nên mới đặt tên nick như thế.

Trí Viễn chờ đối phương trả lời mình, nhưng đợi đến gần phút, bên kia vẫn không có động tĩnh gì, hắn đành phải đánh một dãy dấu chấm hỏi gửi qua.

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn:?????????

[--: : ]Không thể nào quên: Không biết cách này có được không nữa.

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Nói thử xem.

[--: : ]Không thể nào quên: Tìm một nam bảo mẫu, tốt nhất là giáo viên ấy, vì những người này có cách dạy trẻ rất hay, họ chú trọng dạy trẻ theo cách thức, với cả tính tình cởi mở, thích trẻ con nữa.

Ngồi trước máy tính, Trí Viễn phì cười.

Suy nghĩ của “Không thể nào quên” này thật đúng là lạ, nam bảo mẫu cũng không hiếm hoi gì, vì trong mấy thành phố lớn bây giờ quả thật có nam giới làm việc này. Nhưng giáo viên, là giáo viên đấy, ai lại rỗi tới nỗi chạy tới đây làm bảo mẫu cơ chứ? Còn đòi tính tình cởi mở, thích trẻ con — đừng nói thành phố lớn, giáo viên người ta không ở trường an nhàn dạy học, lại chạy tới làm bảo mẫu riêng cho mình, trừ phi người đó điên rồi, hoặc giả, chủ nhà trả tiền lương với cái giá trên trời. Huống chi nơi này của Trí Viễn lại còn là một trấn quê nho nhỏ, đừng nói là giáo viên trên thị trấn, mà ngay cả giáo viên dạy tiểu học ở thôn cũng chẳng ai đi làm bảo mẫu cho người ta.

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Cậu cứ đùa.

[--: : ]Không thể nào quên: Biết ngay anh sẽ nói thế mà, gần chỗ tôi có một người như vậy đấy, là giáo viên, dạy trẻ rất có nghề.

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Cậu cũng bảo là gần chỗ cậu đấy thôi, cùng là người thành phố, người ta nào có thể tới cái nơi rừng rú này để làm bảo mẫu? Cậu không đùa tôi thì là gì?

[--: : ]Không thể nào quên: Tôi không đùa anh đâu, giờ cậu ấy từ chức rồi, đang thất nghiệp kia kìa, với lại cậu ấy là tình nguyện viên, thường đến vùng sâu vùng xa nghèo khó để dạy học. Hè này cậu ấy chuẩn bị đến nông trường ở Quý Châu dạy học, tôi thấy dù sao cũng là đến vùng quê, không bằng gọi cậu ấy tới nhà anh, vừa đúng dịp, nơi anh ở có núi có sông, cậu ấy nhất định bằng lòng đến đấy. Sao? Có muốn thử một lần không?

Điền Trí Viễn nhìn đối thoại trên màn hình, nhịn không được động lòng một hồi, thật sự là, hắn bị hấp dẫn.

Nếu như lời “Không thể nào quên” nói là sự thật, thật sự có một người đàn ông khéo việc dạy trẻ, vậy nói sao hắn cũng muốn thử một lần. Nhưng ngoài người bạn đã từng cùng lớp đại học trước đây, hắn không dám tùy tiện tin người trên internet.

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Hay là thôi đi, tôi với người ta không quen cũng chẳng thân gì.

[--: : ]Không thể nào quên: Đừng từ chối vội, để tôi hỏi cậu ấy trước đã, nếu như cậu ấy đồng ý, tối mai tôi sẽ gửi tư liệu của cậu ấy sang cho anh.

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: …

Chuyện cứ thế bị “Không thể nào quên” tự ý quyết định. Đến giờ tối hôm sau, “Không thể nào quên” online, gửi tư liệu người kia tới thật.

Trí Viễn mở tập tin, vừa thấy đã sững sờ.

Mở đầu tập tin là một tấm hình.

Mái tóc đen nhánh như trời đêm, ngũ quan tuấn tú, dáng cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt cong cong đẹp như vầng trăng non…. vỏn vẹn chỉ là một tấm hình bằng phẳng, nhưng lại khiến tim Trí Viễn đập rộn ràng.

Quan trọng nhất là, khuôn mặt này, nhìn thế nào cũng có cảm giác xa lạ mà lại thân quen.

Điền Trí Viễn lục lọi trong đầu một hồi, loại bỏ những người mà mình quen biết hồi đại học một lượt, khẳng định khuôn mặt này không phải một trong số những người mình quen.

Nhưng cái cảm giác mông lung thân thuộc này lại từ đâu mà có?

Dưới tấm ảnh là thông tin của chàng trai này.

Doãn Chân, nam, sinh ngày tháng năm , cao cm, nặng kg, sinh ở Thượng Hải…

Thông tin thật đúng là kỹ càng, trong nhà có mấy miệng ăn, công việc của từng người là gì cũng đều khai rõ ràng rành mạch, khiến Trí Viễn có cảm giác đối phương dường như đang rất vội vàng, gấp gáp muốn tới làm bảo mẫu cho hắn.

Nhưng có điều, trong đây gì cũng có, duy chỉ không nói cậu ta tốt nghiệp đại học nào, chỉ giới thiệu mình đã từng học ở trường đại học gì đấy ở Mỹ, rồi sau đó về nước đi dạy ở đại học nào đấy hai năm, sau thì hứng thú với hoạt động giảng dạy cho người nghèo, bởi thế nên mới từ chức công việc hiện giờ.

Bảo một người có thành tích cao như vậy đến vùng quê này làm bảo mẫu?

Trí Viễn lắc đầu cười, này sao có thể!

Tắt tập tin, Trí Viễn bắt đầu gõ.

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Cậu ấy bằng lòng thật sao?

[--: : ]Không thể nào quên: Đương nhiên là bằng lòng rồi, nếu không sao cậu ấy lại đồng ý gửi tư liệu cho anh. Sao nào? Trông có đẹp trai không hả?

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: ….

[--: : ]Không thể nào quên: Đừng mắc cỡ vậy chứ, cậu ấy hồi đó vậy mà là hotboy trường tụi mình đó, người thật còn đẹp hơn hình nhiều.

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Sao tôi cứ cảm thấy cậu như đang làm mối cho tôi….

[--: : ]Không thể nào quên: Đậu! Chẳng biết xấu hổ!

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: ….

[--: : ]Không thể nào quên: Cứ nói đi, anh có muốn cậu ấy đến không? Cậu ấy đã đồng ý rồi, chỉ chờ một câu của anh thôi, cậu ấy có thể tới bất cứ lúc nào.

Điền Trí Viễn nhìn đối thoại trên màn hình máy tính, lại mở file lên xem thêm mấy lần nữa, dáng người đẹp quả nhiên có lợi, mới nhìn mỗi khuôn mặt thôi mà hắn đã không cách nào từ chối được. Với cả, nói không chừng người ta còn có thể dạy dỗ mấy đứa nhỏ giúp hắn.

Thật quá hấp dẫn mà!

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Được rồi, bảo cậu ấy đến thử một lần đi, cơ mà tôi nói trước, mục đích chính mà cậu ấy đến là dạy dỗ mấy đứa con giúp tôi, nhưng nếu như vẫn giống với mấy người bảo mẫu trước kia – bó tay với tụi nó, tôi sẽ không giữ cậu ấy ở lại đâu đấy.

Chàng trai này và mấy cô bé lẫn bà cô trước đây khác hẳn nhau, có bề ngoài có khí chất có học thức, với tư cách là một gay, và với tư cách là một gay đã nhiều năm không sinh hoạt X, trông thấy chàng trai thế này, sức chống cự của hắn hiển nhiên sẽ thấp đến vô cùng.

Đừng bảo hắn xấu xa, đừng nói hắn đói khát, nếu như có ai như hắn – trong suốt , năm qua chỉ sống dựa vào tay phải, hắn sẽ dập đầu khấu ba cái với người đó.

Bởi vậy, nếu như Doãn Chân này đến nhà và ở lại, cả ngày phải nhìn cái gương mặt kia, nói Trí Viễn không rục rịch gì thì tuyệt đối không có khả năng. Nhưng mà, người ta là người bình thường, bản thân không thể phơi cái ý nghĩ bỉ ổi kia ra trước mặt người ta được, nếu cậu ấy không thể dạy nổi hai đứa nhỏ kia, hẳn là sẽ sớm rời khỏi đây thôi, đỡ cho sau này bản thân mình dằn không nổi lòng.

[--: : ]Không thể nào quên: Dừng, người ta còn chưa tới làm mà anh đã nói mấy câu đả kích lòng tin người ta thế kia rồi.

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Thật ra thì tôi đã ngừng ôm hi vọng rồi. Hiện giờ muốn chăm một đứa nhỏ phải tốn biết bao là tiền chứ, huống chi tôi lại có tới hai đứa. Phần lớn thời gian tôi đều dùng để kiếm tiền, với con mình thật là lòng có dư mà lực không đủ. Trong những người bảo mẫu trước đây, không một ai có thể quản thúc được tụi nó. Người thì chỉ lo làm biếng vui chơi phần mình, hoặc là không biết nhẫn nại, lợi dụng lúc chúng tôi không có mặt mà lặng lẽ đánh mấy đứa, còn cả những kẻ quá đáng hơn nữa, dám xúi giục trẻ con vào phòng ngủ của tôi trộm tiền… Tôi như chết lặng.

[--: : ]Không thể nào quên: Tôi thật sự đồng tình với anh, đàn ông đàn ang lại phải đeo theo hai đứa con mà sống. Đã khổ cực như vậy, sao khi trước anh lại ly hôn?

Điền Trí Viễn cười khổ, chuyện ấy hắn nào có thể nói ra? Dù thời gian chuyện trò với “Không thể nào quên” đã có tới hai năm, coi như không còn gì giấu nhau nữa rồi, nhưng hắn vẫn cho rằng, chuyện riêng tư cá nhân có lẽ không nên tùy tiện nói trên internet.

[--: : ]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Chỉ là cảm tình phai nhạt mà thôi, hơn nữa cô ấy không phải người địa phương, không quen sinh sống trong vùng này. Đơn giản vậy đấy.

“Không thể nào quên” không hỏi nhiều nữa, sau khi xác định Điền Trí Viễn thật sự đã chuẩn bị kỹ càng đón nhận nam bảo mẫu đến, y đưa số điện thoại liên lạc của Doãn Chân kia cho hắn, người nọ bảo ngày mốt lên đường, khi nào xe lửa đến huyện sẽ gọi Trí Viễn đến nhà ga đón.

Hả, ngày mốt là tới rồi ư!

Này là sự thật sao?

← Xem lại

Xem tiếp

____

Có sửa lại nguyên tác (là phần chat ý), mị đẩy thời gian ra trước và bỏ vào [], sau đó đổi màu để mọi người không nhầm lẫn = v =

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio