☆.
Nếu như đời người có thể chọn lựa lại, Điền Trí Viễn nhất định sẽ từ chối Mạc Hiểu Thiên.
Điền Trí Viễn cũng không có mục tiêu hay lý tưởng gì quá lớn lao, bởi vì tính hướng đặc thù của bản thân, hắn không muốn ở lại vùng quê có tư tưởng lạc hậu này, hi vọng tốt nghiệp đại học xong sẽ tìm được một việc làm ổn định rồi định cư luôn ở thành phố S, mai sau sẽ tìm một người yêu hợp với mình, nhận nuôi hoặc là tìm người mang thai hộ một hai đứa con, bình bình thường thường mà vượt qua kiếp này.
Trước khi gặp Mạc Hiểu Thiên hắn đã luôn ôm mong đợi tốt đẹp như vậy mà cố gắng, ở trường thì chăm chú học hành, ở ngoài thì tận dụng thời gian làm việc mà kết thân với vài người bạn, gầy dựng nhiều mối quan hệ, gom góp từng chút một vì tương lai. Sau khi ở cùng với Mạc Hiểu Thiên, kỳ vọng này càng thêm đủ đầy và còn cụ thể hoá, vì tương lai của hai người, hắn cảm giác mình có thể cố gắng thêm chút nữa.
Vẫn luôn tin chắc rằng có thể cùng người kia đi đến cuối đời, vẫn luôn tin…
“Cũng không biết là ai chụp hình anh và cậu ta rồi giao tới tay hiệu trưởng.” Điền Trí Viễn lót một tay sau gáy, giọng điẹu bình tĩnh – “Lúc đầu chỉ có mình anh bị gọi vào phòng hiệu trưởng…”
Lúc thấy hiệu trưởng ném ảnh chụp tới, tim Điền Trí Viễn đánh thịch một cái.
Cảnh trong ảnh là ở thư viện, Điền Trí Viễn đứng bên dưới giá sách, trong tay còn cầm một quyển sách, Mạc Hiểu Thiên vòng tay quanh cổ hắn, hôn lên khoé miệng hắn.
Điền Trí Viễn nhớ lại, hôm đó là ngày mà Mạc Hiểu Thiên đến thư viện tra tài liệu gì đó, trước khi đi có gọi điện tới kí túc xá bọn hắn, gọi hắn đi chung tìm tài liệu giúp. Lúc Điền Trí Viễn đến thì y còn chưa tới, thế nên hắn tìm sách xem trước. Chốc lát sau thì Mạc Hiểu Thiên đã đến, hắn đọc sách quá tập trung nên không phát hiện, chờ tới khi y đã đứng sát rạt hắn mới hoàn hồn, sau đó là một cái hôn nhẹ tênh rơi lên khoé miệng hắn.
Tấm hình ấy đương nhiên là chụp lén, có lẽ là được chụp giữa khe hở ngay đằng sau giá sách ở đối diện Điền Trí Viễn, góc chụp hoàn chỉnh, chụp rõ rõ ràng ràng vẻ mặt của hai người bọn họ.
Hiệu trưởng giận tím mặt, gặng hỏi Điền Trí Viễn rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Điền Trí Viễn mau chóng tỉnh táo lại sau cơn choáng váng, hắn rõ ràng, lúc này đây tốt nhất là nên phủ nhận. Thời gian năm cuối đại học quan trọng, chỉ thiếu một hai tháng là có thể tốt nghiệp rồi, hơn nữa công việc của hắn cũng đã khá yên ổn nữa, biểu hiện thực tập trong nửa năm gần đây rất được cấp trên khen ngợi, tỏ ý chỉ cần hắn vừa tốt nghiệp là có thể chính thức tuyển dụng. Tin hắn bị phát hiện là đồng tính này một khi vỡ lở ra thì đây chính là một vụ tai tiếng, ở trường sẽ chẳng thể nào ngẩng đầu mà nhìn người được nữa, truyền tới công ty e rằng càng có khả năng sẽ mất luôn bát cơm vất vả lắm hắn mới có được.
Còn nữa, lúc ấy ngoài mấy tấm hình ra thì chẳng còn chứng cứ nào khác, hiệu trưởng cũng không thể phán định bọn hắn là đồng tính được. Học sinh trong trường hay đùa giỡn rồi làm vài cử chỉ thân mật nên cũng không lạ lắm, giáo viên thấy cũng chẳng ít, chỉ cần Điền Trí Viễn thề thốt phủ nhận, dù hiệu trưởng có không tin hoàn toàn đi chăng nữa, cũng sẽ không tùy tiện định tội danh cho hắn.
Thế nên đương nhiên là Điền Trí Viễn không thừa nhận có chuyện này, thái độ thản nhiên hơn nữa còn rõ ràng dứt khoát phủ nhận mình có quan hệ mập mờ với Mạc Hiểu Thiên, cũng giải thích nói đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Quả nhiên hiệu trưởng không còn tức giận như hồi đầu, nhưng thái độ vẫn nửa tin nửa ngờ, tỏ ý muốn gọi Mạc Hiểu Thiên đến vặn hỏi.
Khi đó Điền Trí Viễn đã có dự cảm không tốt, bởi chuyện xảy ra quá đột ngột, hắn không thể báo trước để thông đồng lời khai với Mạc Hiểu Thiên, hiện giờ hắn đơn phương phủ nhận quan hệ của bọn họ, tính tình của Mạc Hiểu Thiên tinh tế nhạy cảm như vậy, nói không chừng sẽ hiểu lầm hắn, sẽ vì thái độ đấy của hắn mà tổn thương. Thế nhưng hiệu trưởng vẫn cứ không chịu cho hắn đi, phải đợi Mạc Hiểu Thiên đến để đối chất.
Điền Trí Viễn hết cách, chỉ có thể lo lắng suông, lặng lẽ cầu nguyện đến lúc đó Mạc Hiểu Thiên có thể nhìn theo mắt hắn mà hành động.
“Chỉ có điều anh không ngờ tới, lúc cậu ta đến, lại đi cùng với mẹ.” Nói đến đây cảm xúc của Điền Trí Viễn có hơi kích động, hắn ngồi dậy, lục lọi hồi lâu trong cái tủ đầu giường tối đen, lấy thuốc lá và bật lửa, châm một điếu.
Doãn Chân ngửi thấy mùi khói thuốc sặc mũi, và đốm lửa hết sức bắt mắt trong bóng đêm kia.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Điền Trí Viễn hút thuốc.
Trong đêm đen không nhìn thấy nét mặt hắn, chỉ còn lại vẻ đau buồn và tiếc nuối quẩn quanh trong trí nhớ.
Mẹ của Mạc Hiểu Thiên, Doãn Chân vẫn còn nhớ rõ, là một người đàn bà cố chấp. Có thể là bởi từng bị vứt bỏ, từng bị người phỉ nhổ và khinh bỉ, nên khi nhìn người khác bà ta luôn mang theo một sự đề phòng và căm thù, hệt như bất cứ ai bà ta nhìn thấy đều không phải người tốt. Việc bà ta nghiêm khắc với Mạc Hiểu Thiên Doãn Chân cũng biết, có một lần thi điểm hơi kém, gậy gộc vào người còn chưa được coi là tàn nhẫn nhất, nặng hơn thế là bắt quỳ suốt mấy tiếng liền, không được ăn cơm uống nước, nhất định phải học thuộc làu đề bài đã làm sai, sau khi biết mình sai ở đâu mới cho phép đứng dậy.
Có một bà mẹ cố chấp thế kia, tính tình Mạc Hiểu Thiên mới u ám như vậy, âu cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.
Điền Trí Viễn hút cho đến khi điếu thuốc còn một nửa, mới nói tiếp: “Anh vốn lo lắng muốn chết, sợ cậu ta sẽ hiểu lầm anh vì bảo vệ bản thân mà phủ nhận mối quan hệ giữa hai người, sợ cậu ta sẽ rụt lùi trốn vào ngõ cụt trách móc anh, nhưng bắt đầu từ lúc anh trông thấy cậu ta và mẹ bước vào, mới hiểu ra, chuyện này có lẽ không đơn giản như mình thấy.”
Lúc ấy Điền Trí Viễn hoảng hốt không thôi, muốn mắt đối mắt với Mạc Hiểu Thiên, nhưng từ lúc vào cửa mắt của y không hề lướt qua nhìn lấy hắn một lần, biểu cảm trên mặt là một nét tĩnh lặng lạ lùng.
“Anh đoán cái kẻ tố giác chuyện của anh, không chỉ đưa ảnh chụp cho hiệu trưởng thôi, mà còn nói cho mẹ cậu ta biết nữa. Lúc ấy anh còn đang nghĩ cách ứng phó, kết quả, cậu ta trái lại thú nhận quan hệ giữa tụi anh.”
“Thú nhận?”
“Nhưng chẳng phải cái loại thú nhận mà em tưởng đâu.” Điền Trí Viễn vứt đầu lọc thuốc xuống đất, gãi đầu, nói: “Cậu ta nói, đúng là tụi anh có ở cùng nhau, nhưng cậu ta không hề tự nguyện, từ đầu tới cuối đều là anh cưỡng ép cậu ta, bắt buộc cậu ta ở cùng anh.”
“Nó, nó dám nói thế…” Doãn Chân sợ ngây người.
Sau khi về nước cậu cũng không cố gắng nghe ngóng tin tức của Điền Trí Viễn và Mạc Hiểu Thiên, nhà Mạc Hiểu Thiên đã dọn đi sau khi cậu ra nước ngoài không bao lâu, nên tin hai người bọn họ chia tay mà Doãn Chân nghe nói đã là chuyện một năm sau, lúc cậu đang dạy học ở một trường cao đẳng nào đó. Đến nguyên nhân cụ thể khiến bọn họ chia tay, cậu cũng chỉ nghe nói không biết là ai đã đưa cho hiệu trưởng một tấm hình chụp hai người bọn họ hôn nhau, không lâu sau thì Điền Trí Viễn đã bị nhà trường gạch tên, kể từ lúc đó cậu và Mạc Hiểu Thiên cũng làm lơ nhau luôn.
Tâm trạng của Doãn Chân ngay lúc đó phải nói là chua cay mặn đắng ngọt đủ cả, nhưng vẫn không ngờ lúc ấy lại có chuyện khiến lòng người rét lạnh như vậy.
Điền Trí Viễn nghiêng đầu nhìn sườn mặt mơ hồ của Doãn Chân – “Em ngạc nhiên lắm à? Chắc em cũng giống anh, không tin cậu ta là loại người này đúng không? Thế nhưng sự thật chính là thế, em không thấy vẻ mặt của cậu ta lúc ấy đâu, thật sự là diễn dịch ra cái điệu bộ người bị hại sâu đến ba phân gỗ, khiến mấy người lãnh đạo trong phòng hiệu trưởng coi anh như virus.”
đại khái là diễn quá sâu, cứ như sự thật vốn là vậy
“Sao nó lại có thể làm thế…”
“Anh cũng nghĩ không ra, tại sao lại đối xử với anh như vậy, rõ ràng lúc tụi anh bên nhau tình cảm tốt đẹp là thế, tốt đến nỗi không thứ nào trên đời này quan trọng hơn đối phương, nhưng khi chân chính đối mặt với sự thật mới nhận ra, những tình kia yêu kia, cũng chỉ là cái vỏ đẹp đẽ do mình tự tưởng tượng ra, chứ trong hiện thực vốn không chịu nổi một đòn, chỉ một tấm hình cũng đủ khiến cậu ta hoảng sợ không thôi, sợ tương lai của mình bị huỷ mà vội vã đổ hết mọi thứ lên đầu anh…”
Điền Trí Viễn tưởng rằng kiếp này mình sẽ không nhắc đến chuyện năm đó nữa, Mạc Hiểu Thiên vẫn là điều cấm kị trong lòng hắn, ở cái thị trấn nhỏ cách xa thành phố S này, chẳng ai hiểu hắn đã trải qua khó chịu ra sao, bên cạnh không có ai quen biết Mạc Hiểu Thiên, cho nên mọi thứ khi đó cứ thế bị bụi phủ ở một góc nơi đáy lòng, chính hắn cũng không muốn nhớ lại, nếu như bất cẩn nhớ đến, hắn lại càng thêm hối hận biết vậy chẳng làm.
Doãn Chân không biết phải hình dung tâm trạng của mình bây giờ ra sao, sự thật lúc nào cũng luôn có lực đả kích người hơn so với tưởng tượng, lúc biết Mạc Hiểu Thiên ghét mình cậu đã cảm thấy kinh ngạc, hiện giờ thì càng khiếp sợ đến tột cùng, hình tượng của Mạc Hiểu Thiên trong lòng cậu thật sự đã đổi mới thêm lần nữa, từ một cậu nhóc nhát gan vô hại, hoàn toàn biến thành một tên trơ tráo vô tình vô nghĩa.
Doãn Chân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mạnh tay đẩy Điền Trí Viễn một cái – “Vậy sao lúc đó anh không phản bác lại hả?”
Điền Trí Viễn cười khổ một tiếng – “Lúc đó anh đã bị hành động đó của cậu ta làm choáng luôn, có cảm giác ngỡ ngàng hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, trong đầu trống rỗng, lúc hồn về thì điều duy nhất nghĩ tới chính là hỏi cậu ta tại sao lại nói như thế, phải chăng có điều gì khổ tâm, hay lẽ nào tình yêu đã hết rồi, vốn không có thời gian suy nghĩ nên biện bạch cái gì cho mình.”
“Phắc, em thiệt muốn đập anh một phát ghê, nói dễ nghe thì anh là một tên thành thật chất phác trong chuyện tình cảm, nói khó nghe thì anh chính là cái đồ, đần, độn đó.”
Điền Trí Viễn hơi kháng nghị – “Em thông minh thế sao còn bị cậu ta đâm một đao sau lưng hả? Thư kia sao em không tự tay đưa cho anh? Lại còn bảo cậu ta đưa giùm.”
“Em…” Doãn Chân nghẹn họng, hừ lạnh một tiếng – “Hồi đó em mới mười chín tuổi, lần đầu thích người khác mà lại còn là con trai nữa, đương nhiên là em sẽ mắc cỡ rồi. Hơn nữa, lúc ấy quan hệ giữa em và Mạc Hiểu Thiên tốt như vậy, nó chủ động nói mình rất thân với anh trước mặt em, em nghĩ bí mật về tính hướng của em nó cũng biết và đã giấu kín nhiều năm rồi, nhờ nó đưa giùm em lá thư chắc cũng không sao, ai mà biết nó cũng thích anh đâu. Với lại, em chỉ bị nó lừa có một lần, ai như anh, bán đứng anh ngay trước mặt lãnh đạo trường, anh lại còn không biết thanh minh cho bản thân nữa, tương lai gì đó cứ vậy mà bị nó phá huỷ ngay trước mắt. Anh giỏi quá hay sao mà còn dám nói em!” Ngoài miệng thì chửi, nhưng Doãn Chân lại dùng tấm chăn mát mùa hè bao lấy mình và Điền Trí Viễn, ôm chặt hắn, an ủi: “Cơ mà chả sao, chắc hẳn sau này anh sẽ không còn giẫm lên vết xe đổ nữa rồi, hơn nữa em cũng tuyệt đối sẽ không phản bội anh như nó đâu, anh yên tâm đi. Tụi mình cứ coi như không biết thằng đó là được, từ nay về sau trong lòng anh chỉ có thể có một người là em thôi.”
Điền Trí Viễn bật cười, ôm Doãn Chân vào lòng, quấn chặt tấm chăn mát mùa hè, cọ cọ má lên trán cậu – “Ừm, anh tin em, chỉ cần nghĩ tới em đã bắt đầu thích anh từ tận bảy năm trước, còn tự nguyện buông bỏ cuộc sống đầy đủ ở thành phố S mà chạy đến cái làng quê này chăm con giúp anh, anh đã…”
Điền Trí Viễn dừng lại đột ngột, Doãn Chân ngẩng đầu lên – “Sao thế?”
Điền Trí Viễn thình lình ôm lấy mặt Doãn Chân, lạ lùng hỏi cậu: “Nói tới đây, nick Không thể nào quên trên QQ có phải cũng là em không?”
Hắn còn nhớ rất rõ đoạn đối thoại của bọn họ mà, hồi trước Không thể nào quên có nói y từng thầm mến một đàn anh lớp trên, viết một bức thư cho hắn, hẹn gặp mặt nhưng kết quả lại bị cho leo cây, sau đó vội vã giới thiệu Doãn Chân cho hắn, sau của sau đó khi Doãn Chân đến trấn Nguyên Thuỷ, cái người Không thể nào quên kia cũng chẳng thấy online. Điền Trí Viễn tưởng người ta bận bịu làm việc nên không có thời gian lên mạng, nhưng vẫn chẳng nhận ra người đó chính là Doãn Chân, mãi đến lúc nãy hắn mới lên hệ hai người này với nhau.
“Ái…” Doãn Chân ngẩn người, sau đó bắt đầu cười hì hì – “Giờ anh mới hiểu ra à.”
Điền Trí Viễn thật không biết nên nói cái gì cho phải – “Hèn gì hồi mới gặp em đã tuỳ tuỳ tiện tiện, cứ như là đã quen với anh lâu rồi ấy.”
“Đúng đó, bảy năm trước không chỉ là lặng lẽ thích anh, lặng lẽ góp nhặt những chuyện về anh, mà hơn thế hai năm qua hai ta chuyện trò trên QQ, em cũng coi như khá hiểu rõ về anh rồi. Nhưng em thấy anh cứ mãi luôn không coi em là bạn, còn bịa chuyện cái gì mà anh là người đã ly hôn, bởi vì vợ chồng không êm ấm gì gì đó. Hừ! Ý thức tự bảo vệ của anh thiệt tình thì rất là mạnh đó.”
Điền Trí Viễn dở khóc dở cười – “Anh đâu có biết đó là em, tại sao anh lại phải kể rõ mười mươi chuyện riêng của mình cho một người không quen biết cơ chứ?” Nói xong, bỗng nhiên thở dài, tiếng nói nhỏ đi – “Em giờ cũng biết anh có vết xe đổ, anh thấy sợ rồi.”
Doãn Chân đau lòng một hồi, dùng cả tay lẫn chân bám lấy Điền Trí Viễn, kiên định nói: “Em tuyệt đối sẽ không phản bội anh!”
Điền Trí Viễn cười nắm lấy chóp mũi Doãn Chân – “Biết rồi. Thôi, chuyện anh và Mạc Hiểu Thiên đều đã nói hết cho em rồi, ngủ đi, ngày mai anh còn đến chỗ Hướng sở trưởng một chuyến.”
Thế là hai người nằm xuống, Doãn Chân nằm trong lòng Điền Trí Viễn, một lát sau, cậu bất chợt chần chừ rồi nói: “Trí Viễn, anh có hận người kia không?”
Điền Trí Viễn động đậy đầu – “Ai? Kẻ chụp ảnh anh với Mạc Hiểu Thiên hả?”
“Ừm, nếu như anh biết là ai làm ấy, anh có hận không?”
Điền Trí Viễn lặng im vài giây, nói: “Lúc ấy anh vô cùng hận, chẳng kém hơn như khi hận Mạc Hiểu Thiên, nếu không phải vì tấm hình kia, thì đã không có nhiều chuyện như thế, anh cũng sẽ không bị đuổi học. Cơ mà sau này thì không hận nữa, trái lại rất cảm ơn người kia.”
Doãn Chân kinh ngạc – “Sao lại cảm ơn?”
“Sao lại không cảm ơn? Việc đó ấy vậy mà đã để anh thấy rõ bộ mặt của Mạc Hiểu Thiên. Hơn nữa, anh cũng không oán trách gì người kia, dù không có tấm ảnh này, mai sau cũng sẽ có tấm ảnh khác, chuyện khác sẽ cho chúng ta lựa chọn khác. Nếu như anh và cậu ta chung quy cũng sẽ gặp phải tình cảnh ấy, anh đây tình nguyện thấy rõ bộ mặt của cậu ta sớm hơn chút. Té từ chỗ thấp sẽ không chết, cùng lắm là chỉ bị thương, nhưng nếu té từ chỗ cao, không chết cũng sẽ tàn, em nói cái nào tốt hơn?”
Đương nhiên là cái trước.
“Điền Trí Viễn em yêu anh muốn chết!”
“Biết rồi mà, mau ngủ đi.”
Cuộc sống cứ tiếp tục chảy xuôi về phía trước, yên ả vụn vặt, khi mùa hè kết thúc, mẹ hai cũng đã quen với việc trông thấy Doãn Chân đi từ phòng ngủ của Điền Trí Viễn ra ngoài vào mỗi sáng, Doãn Chân cũng quen thuộc với cuộc sống bản địa hơn, và cũng cởi mở hơn với hàng xóm láng giềng trong trấn như bạn chí cốt lâu năm, thậm chí thỉnh thoảng còn ăn mì thịt bò của tiệm ăn nhà họ Trương mà không cần trả tiền.
Còn cái sạp hàng bán bánh rán của anh họ Trương kia, trái lại Doãn Chân chẳng bao giờ đi vào, cậu thật sự thấy sợ hãi với mức độ vệ sinh của một nhà ba người này. Thằng nhỏ Bảo Nhi con nhà anh ta ấy vậy mag thường xuyên chạy tới kiếm Hâm Hâm Nữu Nữu chơi, trải qua sự quản giáo của Doãn Chân, hiện giờ Hâm Hâm đã biết kiềm chế bản thân, trong lúc chơi chung không xảy hiện tượng đánh lộn với Trương Bảo Nhi.
Tháng chín khai giảng, sau khi Điền Trí Viễn đăng kí lớp nhà trẻ cho tụi nhỏ xong, hắn dẫn Doãn Chân đến giao lộ thôn Hỏa Long và trấn Nguyên Thuỷ chơi hai ngày, ăn cơm bắp hấp bếp củi, dưa chua nhà nông tự làm, uống rượu bắp chính gốc nhà nông tự ủ, tối ngủ trên giường ván gỗ cứng ngắc, đi vệ sinh thì ngồi hố ở chuồng heo, tivi chỉ có thể thu hai, ba đài…Thiệt là đã để cậu hưởng thụ đủ cuộc sống ở cái chốn rừng rú này rồi.
Chơi chán chê hai ngày rồi về nhà, Doãn Chân oặt người ngồi trên ghế lái phụ cảm khái, quả nhiên ở thị trấn thoải mái hơn hẳn, nhịp sống không nhanh và cạnh tranh như ở thành phố lớn, cũng không hoang vu lạc hậu như trong thung lũng, cuộc sống thảnh thơi không tranh với đời thích hợp với một người rảnh rỗi như cậu hơn.
Điền Trí Viễn cười giễu cậu, đừng có nhàn đến nỗi mềm xương à nha, mốt tách biệt với xã hội bây giờ.
Doãn Chân nói, sẽ không đâu, nếu Điền Trí Viễn không muốn đến thành phố S phát triển, vậy cậu sẽ ở lại trấn Nguyên Thuỷ, đến lúc đó tham gia kiểm tra giáo viên ở trấn rồi làm thầy dạy học luôn trong trấn cũng không tệ.
Điền Trí Viễn cảm động đến loạn xì ngầu, nghiêng đầu sang muốn hun cậu một cái, kết quả bị một tát gạt bay.
Về đến nhà, hai người cười cười nói nói bước vào cửa.
“Trí Viễn, tụi con về rồi à.” Vẻ mặt của mẹ hai có gì đó là lạ, vốn đang ngồi, nhưng vừa trông thấy Điền Trí Viễn và Doãn Chân đi từ ngoài vào, vô thức đúng dậy, hai tay bức tức vo vo vạt tạp dề.
Doãn Chân không nhận ra mẹ hai có gì đó khác thường, nhìn lướt qua phòng khách, cười nói: “A, có khách đến ạ.”
Điền Trí Viễn lại không nhiệt tình như Doãn Chân, ngưng vài giây mới mỉm cười, đứng ở cửa vừa thay giày du lịch vừa nói với vị khách bên trong: “Là anh Hải ạ, đến đã lâu chưa?”
Doãn Chân cũng đổi một chiếc dép lê hè, nhỏ giọng hỏi Điền Trí Viễn – “Là thân thích của anh hả?”
Điền Trí Viễn cười nhạt nhỏ giọng đáp: “Là con ruột của mẹ hai anh.”
← Xem lại
Xem tiếp
Chuyện tiểu tam qua đi, đứa ngọt ngào muốn đui mù con mắt người ta =A=