Vì lời nói của quốc sư mà Lãnh Viêm cả đêm không thể nào chợp mắt được. Hắn nguyên đêm thức trắng trằn trọc suy nghĩ.
Phiền não cả đêm, đến lúc thượng triều Lãnh Viêm cũng không có một chút tinh thần nào để lắng nghe mấy vị đại nhân bẩm tấu.
Trong suốt cả buổi thượng triều, Lãnh Viêm rầu rĩ rồi đến thở dài khiến cho mấy vị đại thần cũng trở nên lo lắng.
Khi nghe mọi người lên tiếng hỏi thăm thì Lãnh Viêm chỉ nhẹ nhàng xua tay bảo không có việc gì. Thế nhưng đến khi hắn liếc mắt nhìn đến Long lão tướng quân cùng Long tướng quân thì bỗng cảm thấy khó chịu.
Hắn thấy khó chịu là bởi vì chỉ cần nhìn thấy hai người đó thì liền khiến cho hắn nhớ đến người nữ nhân kia.
Hắn thật sự không bao giờ có thể ngờ được rằng Long Quân Dao nàng ta lại mang mệnh đế vương.
Sau khi buổi thượng triều kết thúc, Lãnh Viêm tinh thần uể oải đến tìm thụ chính thì thấy y đang nói gì đó với tên Lãnh Nam.
Còn công chính Lãnh Nam vừa nhìn thấy Lãnh Viêm thì liền đanh mặt đứng lên nói vài lời cáo từ rồi rời đi.
Thụ chính nhìn vẻ mặt phiền não của Lãnh Viêm thì cũng lên tiếng quan tâm hỏi thăm vài lời.
Còn Lãnh Viêm, vừa được người yêu quan tâm, công chính thở dài một hơi rồi bắt đầu kể ra những thứ khiến cho hắn đau đầu cùng phiền não cho Tiểu Ngư thụ chính nghe.
Còn về tên Tiểu Ngư, khi nghe những lời của Lãnh Viêm kể lại thì sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi.
Y thật không thể nào ngờ được ả hoàng hậu độc ác ấy lại vốn mang mệnh cách phượng hoàng cao quý. Đã thế, bây giờ mệnh của ả ta lại trực tiếp thay đổi thành mệnh đế vương.
Y thực sự không can tâm, tại sao một nữ nhân độc ác như ả ta thì lại được trời cao ban cho mệch cách đặc biệt? Thế nhưng còn về phần y... cả đời trước lẫn đời này vẫn không thể nào thoát khỏi hai chữ ‘nam sủng’.
Tuy có chút không can tâm nhưng Tiểu Ngư cũng phải suy ngẫm lại một chút. Vì có thể y sẽ lợi dụng được sự việc này để diệt trừ ả nữ nhân ấy.
Nghĩ là làm, lúc này Tiểu Ngư giả vờ cau có thông cảm cho tâm trạng của Lãnh Viêm rồi bắt đầu thực hiện quá trình tẩy não của bản thân lên công chính.
“Hoàng thượng, nếu như hoàng hậu nương nương mang mệnh đế vương thì người cần phải cẩn trọng.” Tiểu Ngư nói xong liền làm vẻ mặt lo lắng.
“Tại sao?” Nghe người yêu nói thế nên Lãnh Viêm chợt cảm thấy khó hiểu nhìn y.
“Tại vì... người mang mệnh đế vương thì sớm muộn gì cũng xưng vương. Thế nên người cần phải đề phòng hoàng hậu nương nương. Vì biết đâu nàng ta sẽ quay sang đâm người một nhát hoặc một chén rượu độc giết chết người rồi danh chính ngôn thuận lên làm vua cơ chứ.”
“Phạm thượng! Ai cho ngươi nói bậy hả!” Có lẽ bị thụ chính chọc đúng chỗ đau nên Lãnh Viêm liền tức giận đập bàn đứng lên quát lớn.
Bị quát, cả thân thể của Tiểu Ngư liền co rúm lại. Nói tới nói lui, thì tiểu nhân vẫn hoàn tiểu nhân. Tiểu Ngư y sẽ không bao giờ có thể trở thành một người làm việc lớn được. Chỉ vừa bị quát thì cả thân thể đã co lại và không ngừng run rẩy, đó mà là khí chất của một kẻ hơn người nên có hay sao?
Lãnh Viêm khi này trở nên giận dữ bỏ đi để lại thụ chính vẫn còn co rúm nhìn theo thân ảnh của hắn.
-----------
Về Long Quân Dao thì dạo gần đây cô sống rất tốt, ăn no ngủ kỹ. Có Hoa Nhi ở bên cạnh chăm sóc nên cô ngày càng trở nên lười nhác hơn.
Vẫn như thường ngày, Long Quân Dao nửa nằm trên tháp mỹ nhân đọc vài quyển kinh thư thì bỗng bên ngoài cửa có người cầu kiến.
Người vẫn chưa thấy mặt thì Long Quân Dao đã mơ hồ đoán ra được là ai. Ngoài vị đại ca Long Thần Vũ của cô ra thì còn ai vào đây nữa cơ chứ
Cô dạo gần đây cảm nhận thấy anh trai của mình hình như rất rảnh rỗi, vì cứ dăm ba hôm lại chạy vào cung tìm cô.
Có hôm thì đến tìm cô tán dốc, có hôm thì lại đến cùng cô luyện võ,... v.v
Tuy có chút bất mãn nhưng Long Quân Dao cũng đành chịu, vì đây chính là hậu quả khi một nhân vật vốn ra phải mê đắm nhân vật chính nhưng rồi bị thay đổi. Thành ra, nhân vật đó sẽ luôn quấn lấy cô để xem như là hoàn thành tất cả vai diễn của bản thân như trong nguyên tác, mặc dù tình tiết hơi thay đổi so với cốt truyện gốc.
Cũng nhờ Long Thần Vũ luôn đến tìm Long Quân Dao mà cả hai dần trở nên thân thiết hơn, và cuối cùng vị đại ca này lại trở thành một tên muội khống.
Nhìn người đại nam nhân trước mắt nhưng lại tỏ ra chẳng khác gì trẻ con thì khiến cho Long Quân Dao cảm thấy có chút phiền phức. Bởi vì lần nào đến Phượng Hoàng cung thì hắn luôn mang theo vài rắc rối nho nhỏ cho cô.
Có khi thì đánh nhau với thị vệ canh gác, có lúc thì lại cãi nhau với mấy tiểu thái giám inh ỏi vô cùng.
Mỗi lần nghĩ đến mấy cái rắc rối ấy thì Long Quân Dao liền bỏ quyển kinh thư xuống, mà đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương rồi nhìn sang vị đại ca đẹp đến mức khiến người khác phải kinh sợ này của chính mình.
“Đại ca, hôm nay huynh đến tìm muội có việc gì?”
“Hả, chẳng có việc gì cả.” Long Thần Vũ nhún vai chớp chớp mắt nhìn Long Quân Dao.
“Thế huynh vào đây để làm gì?”
“Vì vui a. Ở phủ chẳng có ai cãi nhau và đánh nhau với ta như ở đây cả.” Long Thần Vũ vui vẻ thành thành thật thật trả lời.
Vừa nhận được câu trả lời thì Long Quân Dao liền đưa tay đỡ trán rồi quay sang nói với Hoa Nhi:
“Hoa Nhi, em tiễn Long tướng quân trở về đi.”
“Vâng!”
Nhận lệnh, Hoa Nhi đứng lên kéo Long Thần Vũ rời khỏi Phượng Hoàng cung. Từ bên trong phòng, Long Quân Dao còn mơ hồ nghe thấy cả hai đang tranh luận hay cãi nhau gì đó với nhau rất sôi nổi.
Đám nhân vật chính không xuất hiện gây phiền phức cho cô thì cũng có kẻ khác đến quấy rầy cô. Thật là mệt mỏi!
“, ta muốn bỏ việc!”
[Không được!]