Vì chọc giận công chính Lãnh Viêm và xảy ra xô xát với thụ chính nên Hoa Nhi liền bị bắt nhốt vào trong ngục tối và phải chịu những hình phạt kinh khủng nhất.
Thụ chính Tiểu Ngư không màng đến ngục tối dơ bẩn mà đại giá quan lâm đến tìm Hoa Nhi.
Nhìn thấy người nữ nhân nhỏ bé bị xích hai tay treo lên tường với thân thể đầy máu đã dần chuyển sang màu đen. Tiểu Ngư lúc này chợt để lộ ra biểu tình xa lạ hoàn toàn so với khi ở bên ngoài.
Ánh mắt của y chứa đựng sự lạnh lẽo cùng sự tàn nhẫn nhìn Hoa Nhi đang ngục đầu nhìn xuống dưới đất.
“Vì ả ác nữ Long Quân Dao mà phải chịu cực hình thì có đáng hay không chứ? Trong khoảng thời gian vừa qua, ta thấy ngươi cũng rất trung thành. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi đồng ý trở thành người của ta, làm một con chó trung thành thì ta liền bảo với hoàng thượng thả ngươi ra ngoài.” Tiểu Ngư cười mỉa mai nhìn người nữ nhân với bộ dạng dọa người nói.
Hoa Nhi khi này như nhận ra giọng nói của thụ chính nên rất nhanh liền động đậy làm cho dây xích va vào nhau phát lên âm thanh lẻng kẻng.
Cố gắng ngước mắt lên nhìn người đứng trước mặt. Đứng trước Hoa Nhi là một người nam nhân dáng điệu ẻo lả thân vận bạch y đầy tiên khí, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh âm u hôi thối đầy ẩm mốc của ngục tù.
Hoa Nhi lúc này khó khăn cử động, giọng nói thều thào khó mà có thể nghe thấy được.
Tiểu Ngư ngoài những hơi thở thì thào không rõ là người trước mắt đang thở hay đang nói, thế nên y liền tiến lên thêm một bước rồi cố tình kê sát tai đến gần người trước mặt để lắng nghe xem người đấy đang nói gì.
Bước thêm một bước, Tiểu Ngư áp tai đến gần bên miệng của Hoa Nhi để xem nàng nói gì thì giọng nói yếu ớt của nàng đứt quãng chậm rãi phun ra hai chữ:
“Tiện nhân!”
Nói rồi, Hoa Nhi không quên nhổ thẳng nước bọt vào mặt người đang đứng trước mặt.
Bị sỉ nhục, thụ chính giận quá hóa cười. Y nhếch mép cười khẩy rồi mạnh bạo đưa tay ra bóp chặt lấy cái cằm gầy go của Hoa Nhi. Nhìn thẳng vào đôi mắt đờ đẫn của nàng, y nghiến răng hỏi:
“Ngươi mắng ai tiện nhân?”
“T-ta mắng ngươi đấy! Đồ tiện nhân ti tiện!” Hoa Nhi chật vật dùng sức tàn còn lại để cố nói hết câu.
Thụ chính bị những lời nói của Hoa Nhi chọc cho nổi điên nên liền ra lệnh cho lính canh ngục mang roi đến. Lúc này, chính tay Tiểu Ngư y nắm chặt roi da rồi quật mạnh lên thân thể nhỏ nhắn.
Từng roi cứ vút thẳng vào thân thể nhưng Hoa Nhi không hề kêu lên một tiếng nào. Thụ chính thấy người không có phản ứng nên cũng dần mất đi hứng thú.
Dừng tay không đánh nữa, Tiểu Ngư khi này buông roi da xuống rồi tiến gần đến người đang bị treo lên trước mặt với thân thể đầy máu, Tiểu Ngư một lần nữa dùng tay bóp chặt lấy miệng của Hoa Nhi.
“Sao, sao không mắng nữa? Mắng đi! Ngươi nói xem ai là tiện nhân?” Hai mắt của thụ chính khi này trợn trừng lên đầy hung tợn nhìn Hoa Nhi.
Vết thương cũ trên miệng chưa lành thì lại tiếp tục có thêm vết thương mới, vậy nên bây giờ chỉ cần một lực nhỏ chạm vào khuôn miệng cũng khiến cho Hoa Nhi đau điếng. Thế nên, khi thụ chính bóp mạnh lấy cái miệng nhỏ đầy thương tích khiến cho Hoa Nhi nàng đau đến mức không thể nào kêu la được.
Vừa đau, vừa khinh bỉ, vừa căm ghét người trước mặt, Hoa Nhi lúc này cố nén đau đớn mà há miệng rồi cắn vào tay thụ chính một cái. Bị cắn, Tiểu Ngư theo phản xạ nhanh nhạy rút tay trở về rồi xoa xoa vết cắn.
Xem vết tích trên tay xong, Tiểu Ngư mặt mày trở nên ngoan độc tát mạnh vào mặt của Hoa Nhi mấy cái rồi sau đó lấy khăn lụa ra lau lau lấy bàn tay ngọc ngà của bản thân.
Trút giận xong, trước lúc rời khỏi ngục tối, y lạnh lùng quay sang tên lính canh giữ ngục rồi nói lớn với ý tứ muốn cho người đang bị trói nghe thấy.
“Khi nãy ả ta dám dùng cái miệng dơ bẩn để sỉ nhục ta, đã thế còn cắn ta... vậy nên bẻ hết răng của ả đi.”
Nghe thấy mệnh lệnh của thụ chính, tên cai ngục tiếp nhận roi da rồi liền dạ một tiếng rõ to.
-----------
Bên nhóm người của công chính thụ chính cũng đã bắt đầu hành động. Lãnh Viêm cho người sang nước bên cạnh đang xảy ra chiến tranh với nước của chính mình để đưa ra những lời đề nghị y như những gì thụ chính đã nói trước đó.
Cứ nghĩ chuyện này sẽ mất một ít thời gian để thuyết phục đối phương, nhưng nào ngờ lời chỉ vừa nói ra khỏi miệng thì đã nhận được lời đồng ý giúp đỡ. Mọi chuyện thuận lợi và suôn sẻ ngoài dự tính của công chính Lãnh Viêm nên khiến cho hắn có chút bối rối.
Đã bắt tay với nước phe địch để đối phó với Long gia nên hai bên phải thường xuyên qua lại trao đổi liên lạc bằng cách người bên nước láng giềng phải luôn cải trang vào cung để gặp nhóm người công chính.
Sau khi hai bên đã bàn bạc kỹ kế hoạch để thu tóm Long gia vào bàn tay thì lúc này ai về nhà nấy để chuẩn bị cho mọi thứ sắp đến.
Còn về phần Lãnh Hàn, hắn lúc này ngồi trong thư phòng thì có người đẩy cửa bước vào rồi khom người xuống thì thầm vào tai hắn.
Khi đã truyền đạt lại tất cả mọi thứ thì người kia bắt đầu bước ra khỏi phòng để lại một mình Lãnh Hàn bên trong thư phòng.
Lãnh Hàn lúc này chỉ chậm rãi nâng tách trà lên rồi kê lên môi nhấp nhẹ một ngụm, sau đó liền để tách trà xuống lại bàn và bỗng thở dài.
“Lãnh Viêm ơi Lãnh Viêm, ngươi và tên Lãnh Nam thật ngu ngốc. Mọi việc về sau ngươi tự bày ra thì tự mà thu dọn, ta lần này không thể giúp người thu dẹp tàn cuộc rồi.”
----------
Năm thứ hai ở ngoài biên cương, mọi thứ dần đi vào con đường đã vẽ ra sẳn.
Long lão tướng quân và Long Thần Vũ khi này chỉ việc chờ đợi thời cơ thích hợp nữa để có thể hành động.
Trong suốt khoảng thời gian vừa qua, biết rõ cái chết của bản thân cho dù có truyền đi khắp hoàng thành thì mấy tên công chính cũng không dễ dàng gì tin vào mấy tin vịt ấy, thế nên Long Quân Dao đành ngụy tạo ra một cái xác giả và để nó ở bên trong lều trại của bản thân suốt gần mấy tháng trời.
Còn Long Quân Dao cô thì phải ngụy trang lẩn trốn tai mắt của công chính đủ kiểu.
Và cuối cùng sau bao nhiêu cực khổ thì Long Quân Dao cũng sắp không cần phải tiếp tục ngụy trang lẩn trốn nữa. Nghĩ đến bản thân sắp không còn chịu khổ cực khi phải lẩn trốn tai mắt của công chính nữa thì Long Quân Dao cô cảm thấy vô cùng sung sướng.
Nhưng chỉ vừa sung sướng không được bao lâu thì bỗng bên ngực trái của Long Quân Dao chợt đau nhói.
Bên ngực trái không ngừng quặn lên từng cơn như thể đang có hàng vạn cái kim đang đâm vào tim. Long Quân Dao lúc này cảm thấy kỳ lạ vô cùng, cô thở dốc khó khăn ôm lấy ngực, rõ ràng bản thân cô làm gì có mang bệnh tim mà bỗng dưng lại đau thế này.
Càng nghĩ thì càng cảm thấy kỳ lạ, vẫn còn đang suy nghĩ xem nguyên nhân do đâu mà đột nhiên bên ngực trái không ngừng nhói lên, thì bỗng trong đầu Long Quân Dao hiện lên hình ảnh của Tống Lộ Khiết rồi chậm chạp chuyển sang gương mặt nhỏ có phần tương đồng của Hoa Nhi.
“A Khiết? Hoa Nhi...”