Từ nơi mà Long Quân Dao tìm được nhóm người nam nữ chính so với nơi của cô hiện tại đang sinh sống cách nhau một đoạn cũng tính là không quá xa. Và nếu như chỉ có mỗi mình Long Quân Dao cô thì với vận tốc hiện tại của cô thì trong chốc lát đã đến nơi. Thế nhưng bây giờ cô lại vướng phải bọn người của nam chính nên lại mất thêm một ít thời gian.
Tuy nói là nơi Long Quân Dao sống cách không xa nhưng vẫn phải mất ít nhất hai mươi phút đi bộ. Đối với Long Quân Dao thì cho dù có xa đến vài chục cây số vẫn là chuyện nhỏ, nhưng đối với bọn người của nam chính thì không chắc.
Trình Ngũ vốn là vương tử, hắn chưa từng phải động tay hay động chân làm bất cứ việc gì quá nặng, cho dù hiện tại là tận thế nhưng hắn sống cũng không đến nỗi quá tệ và hắn cũng chưa từng đi bộ bao giờ. Nên với tình thế hiện tại khá là bất lợi đối với nam chính.
Còn về nữ chính vừa xuyên đến Lục Tiểu Mỹ, người con gái luôn đi bên cạnh nam chính, cô ta trước khi xuyên đến cũng được xem là tiểu thư của một gia đình khá giả đi, thế nên mấy chuyện như đi bộ một quãng đường hơn một cây số thì có vẻ làm khó nàng ta rồi.
Chưa kể, từ lúc vừa xuyên đến thì Lục Tiểu Mỹ đã đi cùng nhóm với nam chính và luôn ngồi trên xe. Chẳng những thế, những lúc giết xác sống cũng là người khác ra tay và cô ta chưa từng làm bất cứ việc gì khác ngoài ăn không ngồi rồi cả.
Cũng chính vì thế mà nam chính và nữ chính vừa đi chưa đến mười phút thì đã bắt đầu thở hồng hộc như sắp chết.
Lục Tiểu Mỹ khi này quay sang nhìn Trình Ngũ với gương mặt nhễ nhại mồ hôi nói:
“Trình Ngũ, chúng ta có thể dừng chân nghỉ ngơi một lúc không? Em đi không nổi nữa rồi.”
“Được! Anh cũng thật không thể đi tiếp được nữa. Có lẽ những người khác cũng đã mệt rồi nên chúng ta dừng chân một lúc vậy.” Trình Ngũ đáp lời Lục Tiểu Mỹ xong thì quay sang nhìn nhóm người đi phía sau chính mình rồi lên tiếng:
“Chắc mọi người cũng đã mệt rồi nhỉ? Chúng ta ngồi nghỉ một lát nhé!”
Mặc dù có một số người hoàn toàn có thể đi tiếp nhưng họ cũng không dám làm trái với ý của nam chính nên cũng đành gật gù đồng ý.
Còn về Long Quân Dao, cô lúc đấy cùng với nữ chính còn lại đi ở phía trước nghe rất rõ ràng những lời của nhóm người đi phía sau nói sẽ dừng chân lại nghỉ ngơi, nhưng Long Quân Dao cô vẫn cứ mặc kệ và xem như bản thân chưa từng nghe thấy gì mà đi tiếp.
Trình Ngũ sau khi chỉ vừa uống được một ngụm nước rồi quay sang thì nhìn thấy hắc lang cùng người con gái kia vẫn không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục rời đi thì bỗng hắn nổi đóa lên.
“King! Mày điếc hay sao? Mày không nghe tao nói sẽ dừng chân nghỉ ngơi à!” Trình Ngũ lúc đấy trở nên điên tiết mà gào lên về hướng con sói lớn đang cõng một người con gái trên lưng vẫn còn tiếp tục đi mà không hề có ý định sẽ dừng chân lại.
Nghe thấy giọng nói của nam chính gào lên thì Long Quân Dao cũng hơi dừng bước lại rồi quay đầu về sau đáp lời nam chính:
“Mấy người đi hay không đi thì cũng chẳng liên quan gì đến ta cả.”
Lục Tiểu Na ngồi trên lưng của Long Quân Dao thấy tình hình giữa người con trai kia với con thú lớn này có vẻ không mấy lạc quan và trông vô cùng căng thẳng nên đành lên tiếng nói nhỏ vào tai của con sói đen:
“Sói đại ca, hay chúng ta dừng chân một lúc đi, dù sao bọn họ đã phải chạy trốn khỏi sự truy đuổi của đám xác sống một quãng đường dài rồi. Và bây giờ họ lại phải tiếp tục đi như thế này thì quả thực không thể nào chịu nổi đâu.”
Mặc dù nữ chính cũ cũng đã lên tiếng giúp cho nhóm người kia, nhưng Long Quân Dao khi ấy chỉ trầm ngâm trong giây lát rồi tiếp tục nói:
“Các người muốn đi hay dừng thì tùy. Chỉ là... cả đám các người cứ ngồi ở đấy đi. Ngồi ở đấy chờ làm thức ăn cho bọn xác sống...” Long Quân Dao bình thản nói ra những lời đầy ý vị khó hiểu, rồi sau đó cô không quên nhếch mép một cái làm lộ ra cái răng nanh trắng tinh sắc nhọn.
Nói xong, Long Quân Dao liền quay lưng bỏ đi, mắt thấy kẻ dẫn đường cũng chính là kẻ mạnh nhất đang rời đi thì bọn người nam chính cũng luống cuống theo. Còn Lục Tiểu Na thì đành bất lực, dù sao cô cũng đang ngồi trên lưng của người ta nên đâu thể yêu cầu đủ điều được.
Sau những lời nói của hắc lang thì khi đấy bỗng có một người gan dạ đứng lên khuyên nhủ nam chính:
“Trình vương tử, con sói ấy nói cũng có lý. Chúng ta ngồi ở đây chẳng khác nào chờ chết. Bây giờ, cả nhóm người chúng ta đang ở bên trong rừng và cũng chẳng quen thuộc đường đi nước bước thì làm sao có thể sống sót. Thế nên, tôi nghĩ chúng ta tốt nhất nên đi theo con sói ấy là an toàn nhất.”
Trình ngũ sau khi nghe hết những lời người kia nói thì mặt đã trở nên sa sầm và nổi đầy gân xanh. Tuy ngày trước hắn có tùy tiện bao nhiêu cũng được, nhưng bây giờ hắn không thể tùy tiện được. Bọn người kia có ra sao cũng không liên quan đến hắn, nhưng mà tính mạng của hắn và cặp đôi song sinh thì không thể bị đe dọa.
Nghĩ đến đấy, thì Trình Ngũ cũng tự giác cố kiềm chế cơn giận và dằn cục tức xuống dưới bụng rồi cắn răng tiếp tục đi theo phía sau con sói đen.
Lục Tiểu Mỹ lúc đấy đi cạnh nam chính với trạng thái hai chân đã mỏi đến rã rời thì lúc này cô ta bỗng ham muốn vị trí hiện tại của Lục Tiểu Na đang ngồi trên lưng của con sói đen to lớn đầy đáng sợ kia.
Nếu biết trước sẽ phát sinh ra chuyện như thế này thì ban nãy Lục Tiểu Mỹ cô đã không tỏ ra sợ hãi trước con sói ấy, và có lẽ bây giờ cô đã không phải chịu khổ rồi.
Nói cho cùng thì cũng là do sức mạnh của nữ chính quá đáng sợ đi, Lục Tiểu Mỹ cô quyết phải đoạt hết tất cả những gì thuộc về nữ chính Lục Tiểu Na cho bằng được. Và cô quyết sẽ không là người thua, và cô sẽ là kẻ sống sót đến cuối cùng.
------------
P.S: Sau bao ngày mất tích thì tôi đã comeback đây!!!