Sở Nghiêu Nghiêu rất là không tình nguyện quay đầu: "Ta mới không thích, ngươi đừng có lấy lòng ta."
Tạ Lâm Nghiễn có chút buồn cười, hắn khẽ mím môi, buồn cười nói: "Không thích thì thôi, chúng ta đi." Dứt lời, kiếm dưới chân phảng phất nghe hiểu lời hắn nói, bay thẳng đến cửa.
Tốc độ ngự kiếm của Tạ Lâm Nghiễn thật nhanh, những tiểu phi kiếm màu xanh kia căn bản không đuổi kịp bọn họ, từng điểm quang lam tụ tập thành một mảng lớn đuổi theo sau lưng bọn họ, phía sau kéo thành một đường màu xanh thật dài.
Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được lại bị một màn lộng lẫy này hấp dẫn, nhìn không chớp mắt.
Nhưng nàng lại sợ bị Tạ Lâm Nghiễn phát hiện, có chút chột dạ, nhìn mấy lần liền lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.
Vừa thu hồi ánh mắt, nàng liền nghe thấy Tạ Lâm Nghiễn cười khẽ bên tai nàng: "Ngươi muốn nhìn thì nhìn, ta không cười ngươi."
Sở Nghiêu Nghiêu đỏ mặt, cật lực phủ nhận: "Ta không nhìn!"
"Được, ngươi không nhìn." Trong giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn đầy ý cười.
Sở Nghiêu Nghiêu rất khinh thường "Hừ" một tiếng.
Rất nhanh, bọn họ liền bay tới cửa ra, đó là một cửa động hình tròn có đường kính rất lớn, phi kiếm chở bọn họ xông ra cửa động, bốn phía thông thoáng.
Tạ Lâm Nghiễn thu trảm uyên lại, đợi đến khi đứng vững, Sở Nghiêu Nghiêu mới phát hiện bọn họ vậy mà lại chui ra từ một miệng giếng.
Nàng tò mò ló đầu nhìn vào trong giếng, nhưng không nhìn thấy cung điện trong lòng đất như tưởng tượng, nước giếng trong suốt phản chiếu mặt nàng, cùng một vầng trăng thanh lãnh trên bầu trời.
Nơi này bị người ta thiết lập một ảo trận nhỏ, che giấu tai mắt.
Sở Nghiêu Nghiêu lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, nơi này là một tiểu viện tử, đình đài lầu các, sân rõ ràng thường xuyên được người dọn dẹp, cành lá trong bồn hoa sửa sang chỉnh tề, thanh lịch, trang nghiêm.
Nơi này hẳn chính là Xích Hỏa Sơn Trang.
Tạ Lâm Nghiễn cau mày, thần sắc có chút ngưng trọng.
"Sao vậy?" Sở Nghiêu Nghiêu nhỏ giọng hỏi hắn.
Trong viện rất tĩnh lặng, yên ắng đến mức cho người ta một cảm giác tử khí trầm trầm, khiến lòng người bất an.
"Ngươi không cảm rất thật kỳ lạ sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu bị hắn hỏi cực kì mờ mịt: "Có cái gì kỳ quái?"
"Trước đây chúng ta suy đoán là Xích Hỏa Sơn Trang bị ma khí xâm nhập."
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu.
Tạ Lâm Nghiễn lại nói: "Nhưng chúng ta ở trong này không nhìn thấy một chút ma khí nào, hơn nữa..." Hắn liếc nhìn xung quanh: "Nơi này không có ai, ngươi không cảm thấy rất kỳ lạ sao?"
Nghe hắn nói như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt: "Bây giờ là buổi tối, có lẽ đều đang ngủ?"
Tạ Lâm Nghiễn lắc đầu: "Trong phòng cũng không ai." Hắn cách tay áo cầm cổ tay Sở Nghiêu Nghiêu, nói với nàng: "Chúng ta tới phía trước xem thử."
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu, bị hắn kéo đi về phía trước.
Tạ Lâm Nghiễn đối với kết cấu của viện này rõ ràng hiểu rất rõ, hắn đi như ngựa quen đường cũ, rẽ qua rẽ lại liền vào một hành lang lộ thiên.
Trên cột đá khảm nạm minh nguyệt thạch, giống như đèn đường chiếu sân cực kỳ sáng sủa.
Vẫn không có người nào, một bóng người cũng không thấy, nhưng đình đài lầu các rõ ràng có dấu vết được lau dọn sạch sẽ, không giống như là hoang phế đã lâu.
Đi tới cuối hành lang có một phòng ở, Tạ Lâm Nghiễn lập tức duỗi tay đẩy cửa ra.
"Cót két" một tiếng, cảnh tượng bên trong hiện ra ở trước mặt.
Đó là một phòng phong cách rất cổ xưa, nội thất làm từ gỗ lim, trong phòng đốt đàn hương, nhàn nhạt bay trong không khí.
Sở Nghiêu Nghiêu ở phía sau Tạ Lâm Nghiễn nhô đầu ra, trong phòng có một người ngồi xếp bằng ở một góc trên giường.
Nàng nhìn kỹ lại, không khỏi giật mình, bởi vì người kia nàng có biết, là Lý Từ Tuyết.
Hắn không phải là nhị cung chủ của Thánh Đạo Cung sao? Sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? Lý Từ Tuyết vẫn mặc bộ đạo bào kia, hắn nhắm mắt, hai tay nhẹ nhàng khoát trên đầu gối, tĩnh lặng giống như ngủ.
Sương khói lượn lờ từ lư hương dâng lên, từng tia từng sợi, hương ý âm u.
Lý Từ Tuyết trước mặt và trong ảo cảnh giống nhau như đúc, ảo cảnh hẳn là cảnh tượng hơn năm trăm năm trước mới đúng.
Sở Nghiêu Nghiêu trong nháy mắt hoảng hốt, nàng thậm chí cho rằng mình vẫn còn ở trong ảo cảnh chưa ra.
"Tạ Lâm Nghiễn..." Sở Nghiêu Nghiêu nhỏ giọng kêu tên của hắn, nhưng Tạ Lâm Nghiễn cũng không để ý tới nàng.
Hồi lâu, hắn mới quay đầu nhìn nàng một cái.
Thần sắc của hắn rất kỳ quái, đó là sắc mặt Sở Nghiêu Nghiêu chưa bao giờ thấy ở hắn.
Hắn giống như...!Có chút đau lòng.
"Đây là sư phụ ngươi sao?" Tạ Lâm Nghiễn nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, sau đó nói: "Người đã qua đời từ năm trước."
Sở Nghiêu Nghiêu "A" một tiếng, năm trước đã qua đời, vậy vị trước mặt này là ai.
"Đây là thi thể của người." Tiếng của Tạ Lâm Nghiễn rất nhẹ, âm cuối có chút khàn khàn: "Mất tích năm."
Nói rồi hắn chậm rãi đi vào phòng, nhìn chằm chằm người trên giường một hồi, cuối cùng từ từ quỳ xuống.
Hắn trịnh trọng khom người, dập đầu lạy Lý Từ Tuyết ba cái.
Điều này làm cho Sở Nghiêu Nghiêu trong có chút luống cuống, nàng lần đầu tiên thấy Tạ Lâm Nghiễn như vậy.
Như thế xem ra, địa vị của Lý Từ Tuyết ở trong lòng hắn rất cao, không biết điều này có liên hệ với việc Tạ Lâm Nghiễn trở thành Ma Tôn hay không.
Còn có những việc trong ảo cảnh...!Sở Nghiêu Nghiêu cứ cảm thấy Lý Từ Tuyết kia cũng không phải do ảo cảnh sinh ra, hắn thật sự tồn tại, có ý thức tự chủ.
Rất có thể là hắn cố ý lôi kéo mình nhìn thời thơ ấu của Tạ Lâm Nghiễn...
"Tạ Lâm Nghiễn, có lẽ sư phụ ngươi cũng chưa chết." Tuy rằng Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy lúc này quấy rầy hắn thì không tốt lắm, nhưng nàng vẫn châm chước lên tiếng.
Ông ấy đã không còn hơi thở." Sở Nghiêu Nghiêu suy nghĩ, cũng đi vào phòng, sau đó kể lại chuyện mình gặp Lý Từ Tuyết ở ảo cảnh nói cho hắn.
Tạ Lâm Nghiễn trông như đã biết từ sớm, không có vẻ ngoài ý muốn: "Điều này có liên quan với người bày trận.
Thi thể của sư phụ ta đã mất nhiều năm, hiện giờ xuất hiện lần nữa, còn vừa vặn đặt ở gần mắt trận của ảo cảnh, người bày trận...!là cố ý."
Sở Nghiêu Nghiêu có chút mờ mịt: "Cho nên là loại người nào bố trí?"
Tạ Lâm Nghiễn quay đầu nhìn nàng một cái: "Ngươi không biết sao?"
"Vì sao ta lại biết?" Sở Nghiêu Nghiêu đi tới bên cạnh Tạ Lâm Nghiễn, hắn vẫn quỳ trên mặt đất, hướng về phía Lý Từ Tuyết, quay đầu lại nhìn nàng.
Tạ Lâm Nghiễn không đáp lại, hắn chậm rãi quay đầu quay lại nhìn người ngồi xếp bằng ở trên giường, không biết suy nghĩ cái gì.
Lý Từ Tuyết thoạt nhìn rất yên tĩnh, phục sức đều giống như là được chỉnh lý tỉ mỉ, trông rất sạch sẽ, tựa như chỉ đang ngủ mà thôi.
Lưng Tạ Lâm Nghiễn rất thẳng, vạt áo đen nhánh buông xuống chỉnh tề, chạm đất xếp thành một đoàn giống như mây đen.
Trong nháy mắt này, thân ảnh của hắn chậm rãi hoà cùng thiếu niên quật cường trong ảo cảnh kia.
Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên có một loại ảo giác, Tạ Lâm Nghiễn đang ở rất xa, xa đến mức dù nàng có vươn tay thế nào cũng không bắt được.
Có lẽ cảm giác này quá mạnh mẽ, nàng nhịn không được vươn tay ra, nhẹ nhàng khoát lên vai Tạ Lâm Nghiễn, cho đến bàn tay nàng hoàn toàn đặt ở trên vai hắn nàng mới biết được là mình suy nghĩ nhiều.
"Ngươi...!Nén bi thương..." Sở Nghiêu Nghiêu mất tự nhiên nói.
Tạ Lâm Nghiễn ngước mắt nhìn nàng, con ngươi màu hổ phách phản chiếu ra hình dáng của nàng.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn nàng trong chốc lát liền dời mắt đi.
Hắn nâng tay cầm tay Sở Nghiêu Nghiêu, năm ngón tay siết chặt.
Sở Nghiêu Nghiêu muốn rút tay về, nhưng nàng nhịn được.
Dáng vẻ Tạ Lâm Nghiễn bây giờ không giống bình thường, hắn rất tĩnh lặng, cũng không chỉ là bởi vì hắn không nói gì, phần yên lặng như một loại khí chất, sát khi trên người hắn cũng thu liễm, yên lặng lại dịu ngoan.
Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần.
Dáng vẻ này của hắn, thật hiếm khi thấy được...
Hồi lâu sau, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên mở miệng nói: "Sư phụ ta đối xử với ta rất tốt, ta rất cảm kích."
Sở Nghiêu Nghiêu đang không biết nên trả lời như thế nào thì lại nghe Tạ Lâm Nghiễn nói: "Cuộc đời này ta đã gặp rất nhiều người, bọn họ hoặc là căm hận ta, hoặc là sợ hãi ta, hoặc là oán hận ta...!Chỉ có sư phụ, người hy vọng ta sống là chính mình."
Sở Nghiêu Nghiêu không nghĩ đến Tạ Lâm Nghiễn sẽ nói với nàng những lời này, quan hệ của bọn họ đã thân mật đến nước này sao? Nàng chớp mắt, cảm thấy mình nên an ủi hắn một chút mới tốt, vì vậy nói: "Ngươi bây giờ không phải là sống là chính ngươi sao, còn có ai gai góc hơn Tạ ma đầu ngươi, sư phụ ngươi hẳn là rất vui mừng."
Tạ Lâm Nghiễn trầm mặc, trầm mặc rất lâu, giọng nói hắn đột nhiên bất thiện: "Ngươi đang an ủi ta sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
"Không cần thì thôi, ngươi thật là..." Bốn chữ không biết tốt xấu còn chưa nói ra liền bị Tạ Lâm Nghiễn cắt đứt.
"Cám ơn."
Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc.
Tạ Lâm Nghiễn nói cám ơn với nàng, không phải nàng nghe lầm chứ? Tạ Lâm Nghiễn quay đầu nhìn nàng một cái nhưng không giải thích.
Hắn buông tay Sở Nghiêu Nghiêu ra, từ trong ánh mắt quái dị của nàng đứng lên, bước tới bên giường.
Hắn khoát tay, một ngọn lửa từ đầu ngón tay của hắn bắn ra, điểm vào mi tâm của Lý Từ Tuyết.
Sở Nghiêu Nghiêu hơi sửng sốt một chút mới nhận ra là Tạ Lâm Nghiễn muốn hoả táng sư phụ của hắn.
Ánh lửa rất nhanh liền nuốt chửng người trên giường, lửa kia phảng phất như có mắt, đợi cho bóng người hóa thành tro tàn lửa liền tắt, không đốt đến chỗ khác.
Trên giường lưu lại một vết cháy đen nhưng không có tro cốt, mà là một linh châu kim quang.
Bên cạnh linh châu còn một viên tinh thạch màu đỏ.
"Đây là cái gì?" Sở Nghiêu Nghiêu nghi ngờ hỏi.
Tạ Lâm Nghiễn nâng tay, hai đồ vật kia liền rơi vào lòng bàn tay của hắn.
"Đây là xá lợi tử và lưu ảnh thạch." Hắn giải thích.
"Lưu ảnh thạch? Là sư phụ ngươi lưu lại sao? Bên trong ghi chép cái gì?"
"Hẳn là không phải." Tạ Lâm Nghiễn lắc đầu, linh quang trên đầu ngón tay hắn lấp lánh, rót linh khí vào trong lưu ảnh thạch, cùng lúc đó, một chùm sáng từ xích hồng tinh thạch chiếu ra, dừng ở trước người hai người, hợp thành thành một bóng người.
Sau khi bóng người rõ ràng, Sở Nghiêu Nghiêu phát hiện vậy mà là một nữ tử.
Nữ tử mặc hồng y, da thịt như tuyết, dáng vẻ xinh đẹp, mị cốt thiên thành, nhất cử nhất động, thậm chí là một vẻ mặt cũng làm cho người ta thấy mặt đỏ tim đập dồn dập.
Chỉ là nhìn một cái cũng không thể dời ánh mắt.
Hô hấp Sở Nghiêu Nghiêu trong nháy mắt bị đình trệ, nàng nín thở chăm chú nhìn nữ tử, phảng phất bỏ lỡ một đoạn ngắn cũng sẽ làm nàng cảm thấy vô cùng đau đớn, hối hận không thôi.
Tại sao có thể có người đẹp như vậy, vẻ đẹp kia mang theo hấp dẫn trời sinh làm cho người ta muốn tới gần, như trúng độc, như nghiện, nhìn thoáng qua lại muốn nhìn nhiều hơn.
Sở Nghiêu Nghiêu hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, sau khi nàng hồi thần, đáy lòng không tự giác dâng lên sợ hãi, vừa rồi là tình huống gì? Bình thường nhìn tỷ tủ xinh đẹp nàng cũng không đến mức như thế, nàng cảm thấy một tia nguy hiểm, tại sao có người có thể trông như thế này? Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng lùi một bước, lưng nhẹ nhàng đụng vào vai Tạ Lâm Nghiễn.
"Nàng là Cửu Vĩ Hồ, cũng là trang chủ Xích Hỏa Sơn Trang, Xích Cửu phu nhân." Tạ Lâm Nghiễn nói.
Sở Nghiêu Nghiêu bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được lại nhìn vài lần, hoá ra đây chính là Xích Cửu phu nhân.
Ai có thể nghĩ tới, Xích Hỏa Sơn Trang trang chủ vậy mà là Cửu Vĩ Hồ, nhưng sao nàng lại xuất hiện ở trong lưu ảnh thạch? Sở Nghiêu Nghiêu không khỏi quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn một chút, nàng có chút tò mò Tạ Lâm Nghiễn liệu có vì vẻ đẹp của Xích Cửu phu nhân mà biến sắc không.
Tạ Lâm Nghiễn đương nhiên nhìn thấu tâm tư của nàng, cười lạnh một tiếng: "Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi đang suy nghĩ gì đấy, đây là mị thuật, cũng chỉ có ngươi trúng chiêu."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
"Tạ Lâm Nghiễn." Hồng y nữ tử lên tiếng, giọng nói của nàng rất mềm mại, có hơi khàn khàn, sự kết hợp kỳ dị làm tâm lý người ta mềm nhũn, nàng nói: "Nếu ngươi thấy được khối lưu ảnh thạch này thì có nghĩa ta đã chết."
"Có người đang đối phó Xích Hỏa Sơn Trang, là người của Thánh Đạo Cung!"
"Người giết ta chính là thánh nữ Thánh Đạo Cung, nàng giết đệ tử sơn trang ta, lại muốn lấy nguyên thần ta để luyện chế ảo trận.
Ta tu hành ngàn năm nhưng lại chết ở trong này, chỉ hy vọng nhân quả tuần hoàn, ngươi có thể giúp ta giết nàng, báo thù cho ta!" Nói xong lời cuối cùng, trong đôi mắt hồ ly lóe lên độc ác như dã thú.
Vừa dứt lời, thân ảnh hồng y nữ tử liền tán loạn rồi biến mất.
Tạ Lâm Nghiễn cau mày, không biết là đang tính toán gì.
"Thánh nữ Thánh Đạo Cung là ai?" Sở Nghiêu Nghiêu rất nghi hoặc.
Trung nguyên tác căn bản không đề cập tới Thánh Đạo Cung, nàng đương nhiên không biết Thánh nữ là ai.
Tạ Lâm Nghiễn cũng mờ mịt một lát mới chậm rãi nói: "Có thể ta từng gặp nàng ta, nhưng ấn tượng không sâu.
Nàng là tiểu bối, nếu ta còn ở Thánh Đạo Cung, dựa theo bối phận, nàng nên gọi ta một tiếng sư thúc.".
Truyện Quan Trường
Lần đầu tiên Tạ Lâm Nghiễn nhắc tới mình đã từng là đệ tử Thánh Đạo Cung ở trước mặt nàng, có lẽ là cảm thấy dù sao ở trong ảo cảnh Sở Nghiêu Nghiêu cũng đã thấy, không cần thiết phải che giấu với nàng nữa.
Sở Nghiêu Nghiêu không nhịn được nói: "Thánh Đạo Cung đang trả thù ngươi sao?" Nếu Tạ Lâm Nghiễn đã từng là đệ tử của Thánh Đạo Cung, Xích Hỏa Sơn Trang lại là thế lực hiện tại của hắn, Thánh Đạo Cung tàn sát Xích Hỏa Sơn Trang không phải là đang nhằm vào Tạ Lâm Nghiễn sao?
"Không phải." Tạ Lâm Nghiễn lắc đầu, không đợi Sở Nghiêu Nghiêu mở miệng lần nữa, hắn đã cầm tay nàng lên, đặt xá lợi màu vàng kia vào trong lòng bàn tay của nàng: "Giúp ta giữ kỹ cái này."
"Vì sao muốn để ở chỗ ta?" Đây không phải là xá lợi của sư phụ hắn sao? Hắn nên tự mình giữ mới đúng.
"Có lẽ ta sẽ chết ở chỗ này."
Tạ Lâm Nghiễn nói rất nghiêm túc làm Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ.
"Ta là nói giấy khôi lỗi." Tạ Lâm Nghiễn bổ sung thêm.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..." Nói chuyện có thể đừng ngắt nghỉ không?.