Beta: Ancalagon
Chỗ ở của Sở Nghiêu Nghiêu tại Thanh Vân Phong là một gian viện tử nhỏ được tu sửa lại nằm sâu trong rừng trúc, vô cùng yên tĩnh.
Phòng ốc và nội thất đều làm từ cây trúc, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh xanh biếc rất thanh nhã, chóp mũi cũng tràn đầy mùi cỏ xanh ẩm ướt.
Sau nhà có một dòng suối nhỏ trong veo, Sở Nghiêu Nghiêu cố nén mệt mỏi tắm rửa một chút, đổi lại y phục sạch sẽ mới ngã đầu xuống giường, nặng nề ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này của Sở Nghiêu Nghiêu cũng không được an ổn, chính xác là nàng rất khó chịu, nước ngầm trong thủy lao rét lạnh thấu xương, có thể xuyên thấu linh khí tu sĩ mà xâm hại đến gân cốt, tuy thời gian nàng ở trong thủy lao không lâu nhưng ít nhiều vẫn thương tổn.
Cảm giác đau nhức lạnh băng từ trong xương cốt tỏa từng chút ra ngoài, nàng vì đau đớn mà đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nhưng nàng lại quá mệt mỏi nên không hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ mơ hồ siết chặt đệm chăn, chau mày lại, sắc mặt càng tái nhợt hơn.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối, ánh trăng sáng trong như nước chảy xuôi vào, bên cửa sổ chẳng biết từ lúc nào có một thanh niên đang đứng, dựa nhẹ vào khung cửa sổ, ôm một trường kiếm đen nhánh trong lòng, thần sắc lãnh đạm nhìn thiếu nữ trên giường.
Sở Nghiêu Nghiêu trong mông lung cảm giác có cái gì đó để bên miệng nàng. Thứ đó tròn vo, lớn tầm móng tay cái, tản ra mùi đắng nhàn nhạt, là một viên đan dược.
Sở Nghiêu Nghiêu không do dự, mở miệng liền ngậm đan dược vào, môi thiếu nữ mềm mại, ướt lạnh ẩm ướt, lúc lơ đãng cọ qua ngón tay hắn.
Biểu tình Tạ Lâm Nghiễn trong nháy mắt một lời khó nói hết, hắn đứng bất động tại chỗ, thần sắc buồn bực, tay cầm kiếm xiết lại buông, buông lại xiết, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Sau một lúc lâu, hắn lau ngón tay bị Sơ Nghiêu Nghiêu liếm lên đệm, lau cả buổi cũng không thể giảm cảm giác làm da đầu người ta tê dại kia xuống.
Sắc mặt Tạ Lâm Nghiễn càng âm trầm, đột nhiên hắn không có dấu hiệu gì đã biến mất, trong phòng trống rỗng chỉ còn lại mình Sở Nghiêu Nghiêu.
Đương nhiên, những điều này Sở Nghiêu Nghiêu đều không biết, đan dược Tạ Lâm Nghiễn đút cho nàng vào miệng liền bị hấp thụ, một dòng nước ấm mang theo mùi thuốc từ yết hầu chảy vào đan điền, theo kinh mạch tỏa khắp nơi, nháy mắt liền xua tan hàn khí lạnh thấu xương, lông mày nàng chậm rãi giãn ra, người cũng không còn co lại, cả người thoạt nhìn thư thái không ít.
Thời điểm Sở Nghiêu Nghiêu tỉnh lại thì trời đã sáng, nàng từ trên giường ngồi dậy, đầu đau cực kỳ, toàn thân trên dưới không chỗ nào thấy thoải mái, nàng nhíu mày xoa xoa đầu của mình, mơ hồ nhớ lại đêm qua hình như Tạ Lâm Nghiễn đút thuốc cho nàng, nàng nhìn khắp bốn phía trong phòng tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Tạ Lâm Nghiễn.
Người đâu?
Sở Nghiêu Nghiêu còn tưởng rằng Tạ Lâm Nghiễn sẽ tìm nàng thương lượng đối sách, có điều nói không chừng đại thiếu gia người ta chướng mắt tiểu tu sĩ Trúc Cơ như nàng.
Đối với chuyện này, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không quá để ý, Tạ Lâm Nghiễn sống lâu như vậy, kinh nghiệm tìm được đường sống trong chỗ chết vô cùng phong phú, phương diện này cũng không cần nàng phải lo lắng giùm hắn.
Nàng tìm được bộ y phục nhìn tương đối thanh nhã màu xanh nhạt trong tủ quần áo của nguyên thân để thay, sau đó ngồi vào trước gương trang điểm, bắt đầu dựa vào ký ức nguyên thân lưu lại mà vấn tóc.
Nàng cầm một cái trâm gỗ giản dị thử cả buổi cũng không thể vấn tóc lên được, cuối cùng cánh tay mỏi nhừ, mất kiên nhẫn dứt khoát ném trâm gài tóc lên bàn, không làm nữa!
“Rốt cuộc ngươi đến từ đâu mà đến trâm gài tóc cũng không biết dùng.”
Đột nhiên nghe thấy tiếng nói, Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ quay đầu nhìn lại, Tạ Lâm Nghiễn đang tựa vào khung cửa sổ, con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm nàng không hề chớp mắt.
Cũng không biết hắn đứng ở đó quan sát nàng bao lâu, ánh mắt khó hiểu kia khiến nàng hốt hoảng trong lòng, thật giống như chỉ cần hắn nhìn một cái, tất cả bí mật đều sẽ bại lộ dưới ánh mắt của hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn Sở Nghiêu Nghiêu không biết nên giải thích như thế nào, trong lòng nàng có chút bối rối, loại cảm giác kinh dị kia lại tới nữa, Tạ Lâm Nghiễn thật sự là quá thông minh, thông minh đến mức dường như cái gì cũng không thể gạt được hắn.
Tạ Lâm Nghiễn nhạy bén bắt được ánh mắt kinh hoảng chợt loé lên của Sở Nghiêu Nghiêu, đôi mắt hắn híp lại, từng bước tới gần, băng hàn sát khí trong nháy mắt liền ép tới.
Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng siết chặt nắm đấm, cảm giác hít thở không thông quen thuộc lại trồi lên, một màn trước mắt này cùng cái lần Tạ Lâm Nghiễn giết nàng vừa khéo thật giống nhau, Sở Nghiêu Nghiêu nín thở, thậm chí có vài giây còn quên mất có đồng sinh cộng tử chú hạn chế hành vi của Tạ Lâm Nghiễn.
Tạ Lâm Nghiễn đứng ở trước mặt nàng, giọng điệu thanh lãnh: “Đoạt xá?”
Một linh hồn chiếm thân thể của người khác dùng.
Sở Nghiêu Nghiêu mím môi không biết nên trả lời như thế nào.
“Dạng người gì sẽ không dùng trâm gài tóc?”
Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày: “Chẳng lẽ trước khi đoạt xá ngươi là một hòa thượng?”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Tạ Lâm Nghiễn quan sát Sở Nghiêu Nghiêu từ trên xuống dưới một lượt, lại nói: “Nhìn cách ngươi giơ tay nhấc chân, thần thái lẫn giọng nói chắc cũng không phải nam tử, vậy chính là một tiểu ni cô.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Sở Nghiêu Nghiêu hoài nghi Tạ Lâm Nghiễn có phải là vì không thể một kiếm đâm chết nàng, cho nên chỉ có thể dùng lời nói khiêu khích cho sướng miệng.
Cũng thật là làm khó hắn.
“Rốt cuộc là ai phái ngươi đến?”
Sở Nghiêu Nghiêu lười để ý hắn, lặp đi lặp lại vẫn là mấy vấn đề kia, dù sao Tạ Lâm Nghiễn cũng không thể thật sự làm gì nàng, nàng dứt khoát xoay người về phía gương đồng cầm trâm gỗ tiếp tục vấn tóc.
Tạ Lâm Nghiễn nhìn một lát, thật sự nhìn không nổi nữa, đoạt lấy cây trâm trong tay nàng, lên xuống hai ba lượt liền đem nàng tóc vấn lên, tay nghề thuần thục, tóc vén vững chắc, Sở Nghiêu Nghiêu lắc lắc đầu cũng không có chút dấu hiệu bung ra nào.
Mấy người cổ đại này tóc ai cũng dài, nàng không biết dùng trâm cài tóc xác thật vô cùng không hợp nhau.
Tạ Lâm Nghiễn đứng phía sau Sở Nghiêu Nghiêu, nhìn nàng qua gương đồng: “Kẻ phái ngươi đến hạ cấm chế cho ngươi nên ngươi không thể nói ra tên của hắn ư?”
“Ngươi nghĩ sao cũng được.”
Sở Nghiêu Nghiêu phát hiện Tạ Lâm Nghiễn thật sự không thích hợp ở chung, mặc kệ ngươi nói cái gì hắn cũng không tin, hắn chỉ tin chuyện hắn muốn tin, hơn nữa luôn thích nghĩ xấu người khác.
Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh: “Cho nên ngươi đến để câu dẫn ta?”
Sở Nghiêu Nghiêu đẩy Tạ Lâm Nghiễn ra, ánh mắt phức tạp: “Con mắt nào của ngươi nhìn ra ta đang câu dẫn ngươi?”
Dứt lời, nàng thậm chí còn lùi ra sau, một bộ dạng muốn tránh còn không kịp, sau lại nói: “Ngược lại thì hôm qua ngươi ở Chấp Sự đường trêu đùa ta như vậy, không phải là muốn câu dẫn ta đấy chứ?”
Tạ Lâm Nghiễn tức quá hoá cười, hắn cúi người chống một tay lên bàn trang điểm, từ trên cao nhìn xuống Sở Nghiêu Nghiêu, hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tóc đen của hắn cột bằng dải lụa, theo động tác nghiêng người mà trượt từ sau lưng xuống vài sợi, rũ xuống làm đầu vai Sở Nghiêu Nghiêu hơi ngứa.
Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu hắn hỏi vấn đề này làm gì, nàng do dự một chút vẫn nói: “Mười bảy.”
Đây là tuổi của nguyên thân.
“Ta đang hỏi tuổi của ngươi.”
Sở Nghiêu Nghiêu há miệng thở dốc, nàng vốn muốn phủ nhận nhưng đối diện với ánh mắt sáng quắc của Tạ Lâm Nghiễn, lời nói liền nghẹn trong cổ họng không thể lập tức nói ra, do dự này giống như là xác nhận, giờ mà nói lời phủ nhận thì có vẻ đang cố chống chế.
Ánh mắt nàng né tránh, cuối cùng vẫn nói: “Hai mươi mốt.”
Đúng vậy, trước khi xuyên thư nàng hai mốt tuổi, là sinh viên đại học, đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ, ai biết một chiêu vô ý liền rơi vào dị thế. Tạ Lâm Nghiễn cười nhạo một tiếng: “Thật đúng là tiểu cô nương, ngốc như vậy.”
Sở Nghiêu Nghiêu không phục: “Ta ngốc chỗ nào?”
Trong lòng nàng rất bất mãn, nhưng dần dần thần sắc trên mặt nàng trở nên cổ quái. Tạ Lâm Nghiễn nói nàng ngốc, nói cách khác… Dựa theo hiểu biết của nàng đối với nguyên tác, người giống như Tạ Lâm Nghiễn sao có thể vì thoả mãn bản thân mà ở tình huống nguy hiểm như vậy không để ý hậu quả nói những lời trêu chọc nàng, hắn luôn là kẻ phân rõ chuyện chủ yếu và thứ yếu.
Hắn nói với nàng những lời này nhất định là có mục đích!
Tạ Lâm Nghiễn chú ý tới thần sắc Sở Nghiêu Nghiêu thay đổi, hắn “Hừ” một tiếng, kéo ghế bên cạnh ra ngồi: “Hôm qua nếu ta không nói những lời đó có thể ngươi đã bị Yến Đạo An ném vào thủy lao tự sinh tự diệt rồi.”
“Ngươi nghĩ mấy lão bất tử Ngọc Hành Sơn kia dễ lừa gạt như vậy ư? Nếu ta không nói những lời đó, ngươi không cảm thấy chúng ta đối thoại giống như đã thương lượng từ trước sao, hỏi một câu đáp một câu, có nề có nếp, quy quy củ củ, căn bản không giống như tình nhân” ánh mắt hắn lưu chuyển, ý cười trong mắt càng tăng lên: “Nếu đã giả mạo tình lang của ngươi, đương nhiên phải làm cho giống chứ.”
Quả nhiên, đồng tử Sở Nghiêu Nghiêu hơi co lại, trong lòng hơi rùng mình, Tạ Lâm Nghiễn nói rất có đạo lý, vô cùng có đạo lý, nàng lúc ấy thật sự không nghĩ tới chuyện này, làm gì có người nào biết rõ có người khác dự thính còn liếc mắt đưa tình với tiểu tình nhân?
Nàng là một kẻ độc thân từ trong bụng mẹ, dưới tình huống như vậy xác thật không suy nghĩ đến điểm này. Suy nghĩ cẩn thận này kia nàng nhanh chóng tự cảnh cáo chính mình, về sau nếu gặp lại loại chuyện này nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, nếu như không có Tạ Lâm Nghiễn, một mình nàng đối mặt với mấy lão yêu quái Ngọc Hành Sơn kia có khả năng sẽ dễ dàng bại lộ.
Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ một lúc, lại hỏi: “Vậy năm ngày kia thì sao? Sao lại là năm ngày? Vì sao không phải ba ngày sau đến? Càng sớm không phải càng có thể tránh cho đêm dài lắm mộng ư?”
Tạ Lâm Nghiễn nhếch môi: “Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi nên động não nhiều vào cho khỏi trì độn.”
Giọng nói rõ ràng là trào phúng, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu cũng không nổi giận, nàng ôm thái độ học tập nghiêm túc nhìn Tạ Lâm Nghiễn nghe hắn tiếp tục nói: “Năm ngày là thời gian tốt nhất, ngươi ở trong thủy lao bị thương khoảng ba ngày là có thể hồi phục, nếu ta nói ba ngày sau khó tránh làm bọn họ hoài nghi, giống như cố ý chờ ngươi khoẻ lại, nếu ta nói bốn ngày sau lại giống như là chột dạ tránh đi cái số ba này, có ý thêm một ngày lại giấu đầu hở đuôi, cho nên năm ngày là thời gian tốt nhất.”
Tạ Lâm Nghiễn thấy trong mắt Sở Nghiêu Nghiêu lóe vẻ ngạc nhiên, cười một tiếng: “Sở cô nương tựa hồ xem nhẹ tại hạ.”
Trước đó nàng nghĩ rất đơn giản, cũng xác thật là xem nhẹ Tạ Lâm Nghiễn, ánh mắt của nàng có thêm vài phần trịnh trọng, không hổ là Tạ ma đầu, tâm tư quá kín đáo, người bình thường ai sẽ đi một bước tính ba bước giống như hắn.
Hiện giờ người hắn đối phó là người của Ngọc Hành Sơn, nếu Tạ Lâm Nghiễn dùng thủ đoạn như vậy, tâm tư như thế để đối phó nàng, nàng sao có thể ứng phó đây?
Tuổi tác của nàng và Tạ Lâm Nghiễn chênh lệch quá nhiều, phần chênh lệch này không chỉ là thể hiện ở phương hiện hành vi xử sự, còn thể hiện ở kinh nghiệm sống.
Rất nhiều thứ nàng vẫn chưa trải qua, coi như suy nghĩ kỹ càng, cẩn thận hơn, có vài điểm cũng khó mà tránh khỏi. Sự chênh lệch này thật khó có thể vượt qua.
“Đa tạ.” Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên cười với hắn.
“Cảm tạ cái gì?” Hắn có chút khinh thường.
“Đa tạ ngươi hôm qua cho ta đan dược.”
Thanh niên “Hừ” một tiếng: “Chỉ có cái này?”
“Cũng cám ơn ngươi không ghét bỏ ta ngốc, nguyện ý giải đáp tỉ mỉ cho ta.”
Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng nghiên cứu một lúc lâu, rốt cuộc thở phào một hơi: “Yến Đạo An tu luyện tới Nguyên Anh hậu kỳ cùng thời gian với ta, điều hắn tính tían tuyệt đối không kém hơn so với ta.”
Đích xác, tu sĩ như Tạ Lâm Nghiễn được cho là tuyệt thế thiên tài, vẻn vẹn năm trăm năm liền tu luyện tới Nguyên Anh hậu kỳ, trải tầm mắt khắp tu chân giới cũng không có ai Nguyên Anh hậu kỳ trẻ hơn hắn, đại đa số tư chất thượng thừa cũng chỉ trước Kim đan là tu luyện thuận buồn xuôi gió, sau khi đạt đến Kim đan, tư chất không còn là nhân tố mấu chốt quyết định tốc độ tu luyện nữa, khí vận, tâm tính, thiếu một thứ cũng không được.
Sở Nghiêu Nghiêu chưa bao giờ cảm giác mình là một người ngu xuẩn, trước kia khi đi học nàng cũng là học bá, lão sư cũng khen nàng tính tình trầm ổn, làm việc thận trọng, sau khi xuyên thư nàng cũng cẩn thận dè dặt với mỗi một quyết định, nhưng giờ phút này nghe Tạ Lâm Nghiễn nói như vậy, nàng phát hiện mình vẫn là quá trẻ tuổi.
“Sở cô nương, ngươi phải biết, trong Tu Chân giới này tuyệt đối không tồn tại cái gọi là trùng hợp, mỗi một việc nhìn như đúng dịp đều có thể là được tỉ mỉ thiết kế, cẩn thận lên kế hoạch mà ra” đôi mắt xinh đẹp của hắn hơi nhướn lên, nhìn vào Sở Nghiêu Nghiêu: “Ví dụ như sự xuất hiện của ngươi.”