Nam Chính Cút Ra! Lão Tử Muốn Từ Chức!!!

chương 22: hại người lại hóa thành tự hại mình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngụy Lăng suy nghĩ nên dùng cách nào để trả thù lại cho bản thân.

Mấy cái trò tính kế hắn thực không có quá nhiều kinh nghiệm. Bởi theo phong cách của hắn ... trực tiếp đi đập người luôn.

Theo cách của hai tiểu đồ đệ nhà mình thì ...

Tề Bách: " ... Vứt cho làm vật thí nghiệm thuốc của Tử Điệp."

Tử Điệp: "Bắt về, dùng đủ hình thức cho hắn dở sống dở chết!"

Ngụy Lăng: " ... "

Không ổn cho lắm nhỉ? =_=

Cứ làm theo cách của mình là tốt nhất rồi!

Cùng lắm thì lôi ra chỗ không người, đập tàn tạ rồi cho uống Hồi Nguyên đan che dấu là được! ╮(╯▽╰)╭

Hệ thống: [ ... ] Cái thứ phá gia bại sản! (╯°□°)╯︵ ┻━┻

À mà trước tiên phải moi chút thông tin ra nhỉ?

Ngụy Lăng tà tà cười tính kế.

Hệ thống: [ ... ] Trong những năm sự nghiệp cuộc đời của bổn hệ thống, lần đầu tiên ta mới biết được một kẻ thổ tào tùy hứng sẽ nguy hiểm đến mức khi mà có giá trị vũ lực cao kinh dị như vậy! Σ(゚Д゚)

Ngụy Lăng lôi Huyết Liên kiếm ra chuẩn bị, vẽ sẵn cấm chế ngăn cách cho nên giờ chỉ ngồi đợi người về là cấm lập tức hoạt động, kế hoạch đầy đủ, vũ khí ... đầy đủ.

Mạc Quân vừa bước vào, cấm chế liền phát động ngăn cách nơi này khỏi bên ngoài. Hắn chưa kịp phản ứng liền đã bị lưỡi kiếm lạnh lùng xoạt ngang qua gò má.

"Ngươi là ai?"

Mạc Quân ánh mắt kỳ quái nhìn y: "Ngươi đang nói gì vậy?

"Ngươi đừng có giả bộ nữa có được không? Thật khó coi!" - Ngụy Lăng tràn đầy khinh thường nhìn Mạc Quân.

Mạc Quân hơi khựng lại. Hắn từ từ đưa tay lên lau vệt máu trên má, khóe miệng từ từ nhếch lên.

"Quả nhiên vẫn không thể lừa được ngươi mà!"

Ngụy Lăng tay cầm kiếm có chút hơi run rẩy dao động.

Mạc Quân nhìn thấy y dao động liền trực tiếp xông lên đánh văng Huyết Liên kiếm trong tay Ngụy Lăng. Hắn bắt lấy tay y định chế trụ người nhưng lại bị Ngụy Lăng phản ứng kịp thời xoay người, đè Mạc Quân xuống mặt sàn, xuống khóa trụ hai tay sau lưng hắn.

Quả nhiên vẫn là thực lực chênh lệch!

Mạc Quân tặc lưỡi: "Chặc!"

Ngụy Lăng ở trên người hắn dùng chân đè lên lưng Mạc Quân, tay thu lại Huyết Liên kiếm bị văng xa lại rồi đâm thẳng 'Phập—' xuống ngay cạnh cổ của Mạc Quân, chỉ còn cách vài mm nữa là mũi kiếm đâm thẳng qua cổ hắn.

Mạc Quân dù bị đối phương đe dọa đến mức này trên mặt không hề lộ ra một chút vẻ sợ hãi, ngược lại còn cười lớn, nhìn y nói:

"Ta biết ngươi sợ bị kẻ khác thấu hiểu ngươi, Ngụy Lăng!"

"Câm miệng."

"Xem nào, giống như năm xưa, ngươi bị người ta lợi dụng rồi ... "

"Ta nói ngươi câm miệng lại!" - Ngụy Lăng phát hỏa, trực tiếp bẻ gãy cánh tay Mạc Quân.

Mạc Quân khẽ rên đau mộ tiếng.

Ngụy Lăng rút Huyết Liên kiếm cắm trên mặt đất kề ngang cổ Mạc Quân, giọng lạnh lẽo nói:

"Sao ngươi biết được chuyện đấy?"

Mạc Quân cười nhẹ:

"Bí mật!"

"Ngươi cảm thấy lúc này còn có thể nói đùa được sao?"

"Ta chỉ là không muốn nói ra thôi chứ đâu có đùa giỡn với ngươi đâu, ma quân đại nhân~"

"Ngươi!" - Ngụy Lăng đặt lưỡi kiếm sát cạnh cổ hắn.

"Ta biết ngươi căn bản không thể gϊếŧ được ta. Đừng cố nữa."

Quả thật đúng là Ngụy Lăng không thể gϊếŧ được hắn!

Vào thời điểm Ngụy Lăng đặt lưỡi kiếm sát cổ hắn, y đã bị hệ thống đưa ra một tràng cảnh báo rồi trực tiếp trừng phạt y.

Ngụy Lăng tự dưng cảm giác có một dòng điện đi qua, cơ thể tê dại, tay chân bắt đầu hơi mềm nhũn, vô lực nhấc lên.

Mạc Quân cũng vì vậy dễ dàng đẩy người ở phía trên xuống, dùng nốt cánh tay còn lành lặn lại khóa hai tay người nọ phía trên đỉnh đầu.

Ngụy Lăng tức giận lườm hắn:

"Ngươi!"

Mạc Quân sáng lạn cười:

"Lăng đại ca, ngươi đừng tức giận vậy! Sẽ hại thân đấy!"

"Ngươi đừng có giở cái giọng ra!" Thực sự nổi hết cả da gà lên rồi! Khả năng diễn xuất của tên này sao đáng sợ vậy?! Σ(゚Д゚)

"Ha ha, không trêu đùa với ngươi nữa! Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi!"

"Hả? Chuyện gì?" - Ngụy Lăng hoàn toàn ngơ ngác.

"Ta giúp ngươi trở về, ngươi giúp ta tăng tu vi!"

"Bằng cách gì?"

Mạc Quân vươn tay lên ngẫm nghĩ rồi mắt liếc từ trên xuống dưới Ngụy Lăng, khóe môi khẽ nhếch lên nham hiểm.

Ngụy Lăng tự dưng cảm thấy có chút ớn lạnh, khẽ run.

Mạc Quân dùng đầu ngón tay từ phía trên cổ trượt xuống từ từ, qua xương quai xanh, qua lồng ngực, qua cơ bụng rắn chắc của y rồi dừng lại. Hắn cúi xuống bên tai Ngụy Lăng, phả hơi vào lỗ tai nhạy cảm của y, âm điệu mị hoặc, trêu chọc:

"Hay là ... Dùng cơ thể của ngươi, song tu với ta đi?"

Ngụy Lăng ngưng trệ, não hoạt động trì trệ, mắt mở to ra nhìn Mạc Quân.

Một lúc sau, y mới phản ứng lại, lỗ tai đỏ ửng hồng, lấp bắp mãi không nói được một câu trọn vẹn:

"Ng ... Ngươi ... Ngươi ... "

Mạc Quân nhìn phản ứng của Ngụy Lăng lòng đầy thỏa mãn, tiếp tục nói:

"Nha? Hình như ta nói nhầm a! Ta nói là song tu với ngươi đúng không nhỉ? Ta quên mất ngươi là ma tu, song tu nhất định có chút hơi khó khăn nhỉ? Chắc chỗ ngươi phải có mấy quyển song tu phải không? Lần sau đến, ngươi mang tới cho ta nghiên cứu chút!"

"Lưu manh! Vô sỉ! Biếи ŧɦái!" - Ngụy Lăng đen mặt chửi hắn.

"Ha ha, trêu ngươi thôi!"

" ... " Tại sao ta có cảm giác không phải vậy? =_=

"Ta chỉ nhờ ngươi giúp ta tăng tiến tu vi nhưng ... cụ thể làm gì ta cũng không biết!"

" ... "

"Vậy ta với ngươi hợp tác?"

" ... Để ta nghĩ thêm đã."

Mạc Quân đứng dậy phủi quần áo nhìn y nói:

"Vậy ta đi trước! Cho ngươi năm ngày suy ngẫm cho kỹ!"

Nói xong liền rời đi, bước qua khỏi cấm chế, để lại Ngụy Lăng vẫn tạm thời chưa đứng dậy được phía sau.

Hắn ngoảnh lại nhìn rồi đầy tiếc nuối nói:

"Chậc, tiếc thật! Thịt dâng tận miệng vẫn chưa thể ăn!"

Mạc Quân tự dưng lại mỉm cười rồi trầm thấp nói:

"Thôi, sau này ăn bù là được!"

.

.

.

Ngụy Lăng nằm bệt dưới sàn kia vẫn chưa cử động được, mệt mỏi nói:

"Còn bao lâu nữa ta mới có thể cử động được?"

[Tầm gần một tiếng nữa, ngài cố chịu đựng!]

" ... "

[À, phải rồi! Ta quên mất không thông báo với ngài chuyện này! Nhiệm vụ [Ăn bám chính phái] thất bại! Kể từ bây giờ, ma lực của ngài sẽ bị phong ấn trong một năm! Chúc ngài may mắn sống sót!]

" ... Đệt!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio