Tôi dường như đã khóc cạn nước mắt rồi, tôi không xứng với Khương Vận Hà.
“Mẹ bị hàng xóm mắng chửi là hồ ly tinh, hay kể cả những lời khó nghe hơn nữa, cùng đã đều nếm trải qua hết, mẹ có thể chịu đựng được, nhưng những ngày tháng ấy là quá đủ rồi, nếu con ngoan cố ở bên cạnh Đoạn Dĩ Diễn thì chẳng khác nào đi theo vết xe đổ của mẹ, mẹ không muốn họ lại mắng chửi con gái của mình, và cũng không thể để điều ấy xảy ra được…”
Tôi quỳ ở dưới chỉ biết lắp bắp, “Con xin lỗi, con xin lỗi.”
Tôi không dám nữa.
Không dám nữa…
Bà chậm lại một nhịp, dường như lại là người mẹ mọi ngày trong trí nhớ của tôi, thế nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, giọt nước mắt của bà lại rớt xuống mặt tôi.
“Mẹ biết con trách mẹ, cảm thấy sau khi ly hôn bố con thì không còn yêu thương con nữa.”
Tôi không phủ nhận, tôi cũng đã ấm ức, sau khi bố mẹ ly hôn, khoảng cách giữa hai chúng tôi quả thật đã lớn hơn rất nhiều.
Tôi thật sự đã từng cho rằng mẹ không còn yêu tôi nữa, không còn cần đứa con này nữa.
“Hôm nay mẹ mới nhận ra rằng, cách làm của mẹ thực sự có vấn đề, mẹ tưởng rằng chỉ cần không quan tâm con nhiều một chút con sẽ càng mạnh mẽ. Mẹ đối tốt với A Diễn chẳng qua chỉ là muốn cậu ấy sẽ đốt tốt với con, mẹ tưởng rằng chỉ cần mẹ đối tốt với cậu ấy một chút, thì cậu ấy cũng sẽ đối tốt với con một chút…”
Thì ra tất cả những việc mà Khương Vận Hà làm đều là vì tôi.
“Con đổ bệnh mẹ cũng lo lắm, nhưng chú Đoạn con… chú ấy đã bị ung thư dạ dày, mẹ và chú vẫn luôn ở bệnh viện trên Bắc Kinh, không thể cùng một lúc chạy đi chạy lại được.”
Thì ra đi công tác dài ngày chỉ là cái cớ. Chẳng trách nào chỉ năm nay mà bà đã già lên trông thấy, thì ra…
Sống mũi tôi cay xè, nước mắt lại tuôn rơi lã chã.
Bà mới được hạnh phúc, vậy mà sao lại thành như vậy rồi?
Khương Vận Hà ơi là Khương Vận Hà, sao bà lại khổ như vậy chứ?
Là tôi không xứng, là tôi không xứng.
Tôi ôm lấy bà, trong lòng tự nhủ, bất kể là mẹ nói gì lúc này tôi cũng sẽ nghe lời.
“Con mà Đoạn Dĩ Diễn dừng lại tại đây thôi.”
Lời muốn nói ra nghẹn lại trong cổ họng, tôi chỉ có thể cứng nhắc gật đầu.
“Đến Mỹ sống cùng bố con một thời gian.”
“Vâng.”
“Chuyện của chú Đoạn mẹ không muốn để cậu ấy biết.”
Khương Vận Hà hạ mắt xuống, đưa tay lên vuốt má tôi, khi ấy tôi mới an tâm bởi cơ thể của bà đã hồi phục nhiều rồi.
Nhưng tôi phải lựa chọn như thế nào đây, vì sao Khương Vận Hà lại khổ như thế chứ?
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, “Em phải làm gì bây giờ, Đoạn Dĩ Diễn ơi?”
Chỉ sau một đêm, mọi thứ dường như đều thay đổi, mà cũng dường như chưa hề có gì xảy ra cả.
Khương Vận Hà nói, bố tôi ngày kia sẽ tới đón.
Thật ra, sau khi bố mẹ ly hôn, tôi cũng chưa gặp lại bố, lúc nhỏ bố yêu chiều tôi lắm, nhưng bây giờ nếu biết tôi trở thành bộ dạng này, chắc ông sẽ tức điên lên mất.
Nhưng Đoạn Dĩ Diễn, tôi phải mở lời với anh như thế nào?
Tôi không dám đối diện với anh.
Lúc thu xếp hành lý tôi cứ chần chừ mãi, vừa muốn đem đi hết vừa muốn để lại mọi thứ, chỉ cần không bị phá bỏ, căn phòng này vẫn như cũ, vẫn là phòng của tôi, ngôi nhà này cũng thế, Đoạn Dĩ Diễn sẽ không lãng quên tôi.
Những tâm tình không nên có mà Khương Vận Hà dặn dò, đến giờ này tôi đều không nhớ gì nữa rồi.
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn bã, vùi mình vào trong chăn, khóc thêm một hồi lâu, dù gì bây giờ hai mắt cũng sưng húp cả rồi.
Khóc xong thì lại trèo xuống giường thu dọn đồ đạc tiếp, cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng cũng xong xuôi.
“Em xếp đồ đạc làm gì?”, Đoạn Dĩ Diễn từ đâu xuất hiện, ngữ khí lạnh lẽo kèm theo một chút hoang mang không dễ gì giấu diếm.
Tôi không nói nên lời, chỉ biết cúi đầu nhìn mũi giày của anh.
“Em nhìn anh này”, ngữ khí lúc này đã ấm áp hơn nhiều, “Được không?”
Nước mắt lăn dài trên má, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà, đến cả việc nghe giọng nói của anh lúc này đối với tôi cũng là một sự khôn xiết.
Đoạn Dĩ Diễn ngồi bên món hành lý, như người vô hồn nhìn về phía tôi, đôi mắt xinh đẹp dần trở nên xám xịt.
“Em đi đâu?”
Thấy tôi không nói gì, anh liền đem những đồ đạc tôi vừa sắp xếp từng thứ từng thứ một bỏ lên giường, “Không cho phép em đi đâu cả.”
Tôi nhắm mắt, cố không khóc thành tiếng, đem đồ đạc xếp gọn gàng như cũ.
Anh lại lấy ra.
Chúng tôi cứ như người mất trí vậy.
Đột nhiên anh ngồi vào vali, “Anh đi cùng em.”
Tôi thật sự không thể nhịn được nữa rồi, vừa muốn khóc mà cũng lại muốn cười, “Anh, em sẽ đi tới chỗ bố em, em nhớ bố rồi.”
Anh có lẽ cũng biết đây cũng chính là những lời chào từ biệt của tôi.
Tôi khẽ vỗ vỗ hai má, đi về phía cửa sổ, kéo rèm cửa lên để ánh nắng chiếu vào.
Nhìn anh từ phía sau, tôi cười hiền, “Em muốn tiếp tục làm em gái của anh.”
Anh nắm tay thành nắm đấm, “Nhưng anh không muốn làm anh trai của em.”
Đoạn Dĩ Diễn đi về phía tôi, ánh nắng phản chiếu lên gương mặt của anh, lúc này tôi mới phát hiện có hai vệt nước mắt vẫn còn in hằn trên má.
Tim tôi quặn thắt, cố nén những lời trong lòng xuống, chỉ đáp lại bằng chữ, “Em xin lỗi.”
“Không cho phép xin lỗi.”
Anh lại tựa đầu lên cằm tôi, rất nhẹ, “Bao giờ em trở lại?”
Tôi không muốn khóc nữa, ở trước mặt anh lúc nào tôi cũng khóc lóc rồi làm loạn, nên bây giờ lúc chuẩn bị tạm biệt anh, tôi muốn anh cũng được vui vẻ một chút.
“Anh, sau này anh đừng trưng cái bộ mặt lạnh lùng khó ở đó nữa, rõ ràng là đẹp trai như vậy, đừng dọa sợ những cô gái có lòng yêu mến anh.”
“Anh cần bọn họ để làm gì?”
“Anh chỉ cần em thôi.”
Tôi tránh khỏi tầm mắt anh, nói tiếp, “Sau này anh nhất định phải tìm một cô gái dịu dàng, đoan trang, điềm tĩnh, người con gái như vậy mới thích hợp ở bên anh. Khi em không có ở đây, hãy thường xuyên gọi điện cho chú Đoạn nhé, chú ấy đi công tác dài ngày như vậy, hẳn là nhớ anh lắm, nhưng người cha thì thường không giỏi biểu đạt mà, anh cũng nhớ hãy đối xử tốt với mẹ em nhé, bà thật lòng yêu thương chú… Để em nghĩ xem, còn điều gì nữa không nhỉ?”
Anh nắm lấy hai vai tôi, “Em đã chuẩn bị mọi sự kỹ càng như thế, nhưng thứ duy nhất mà em quên chính là chúng ta, chuyện của chúng ta thì sao?”
Chúng ta?
Từ nay về sau sẽ chẳng còn “chúng ta” nào nữa rồi.
“Đừng khóc.”
Hai chúng tôi đều im lặng, không ai nói thêm lời nào.
Một lúc lâu sau, mây đen bỗng ùn ùn kéo đến, che khuất ánh mặt trời, thế rồi cả thành phố bị bao phủ trong biển mưa, từ bên ngoài truyền đến những tiếng sấm sét chói tai, tôi nhìn về phía xa, chầm chậm mở miệng, “Sẽ có cầu vồng không?”
Anh trả lời mà như khẳng định, “Nhất định.”
Anh lừa tôi.
Mây đen che kín bầu trời, đến cả một chút tia sáng cũng chẳng có thì lấy đâu ra cầu vồng, tôi làm sao có thể nhìn được ánh cầu vồng nữa.