Editor: Độc Ẩm
Trước khi xuyên sách, Phong Già Nguyệt sống trong thời đại hòa bình, lần bị thương nặng nhất là do bị bảo mẫu ngược đãi, mấy năm nay trừ đau bụng kinh ra thì gần như nàng không chịu nỗi đau nào khác.
Nhưng trong ba ngày qua, nàng bị yêu thú làm bị thương, bị Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm đả thương, trúng độc, thể nói là nếm đủ loại đau đớn.
Trước đó nàng chỉ nghĩ đến chạy trốn cho nên tạm thời có thể không chú ý đến, nhưng bây giờ lâm vào hôn mê, các loại đau đớn cùng nhau bộc phát, khó chịu vô cùng.
Khi hôn mê nàng bật ra một tiếng nức nở, nghe rất đáng thương.
Cơ Tinh Loan khựng lại, cụp mắt nhìn nàng, tay phải dần đặt lên cổ nàng.
Lúc này cả người nàng lạnh ngắt, đối với nàng, tay Cơ Tinh Loan rất ấm áp, trong lúc hôn mê, nàng theo bản năng muốn lại gần sự ấm áp đó, hai tay giữ chặt tay hắn, áp lên mặt mình, còn nhẹ nhàng cọ cọ.
Cơ Tinh Loan muốn rút tay ra, nàng lại nức nở, nỉ non một tiếng: "Lạnh."
Giọng nói rất mơ hồ, chỉ Cơ Tinh Loan có sức mạnh tinh thần cao mới nghe rõ lời nàng, hắn lại cười lạnh một tiếng.
Gỡ mặt nạ ra, cả người hắn đầy lạnh nhạt, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt càng lạnh thấu xương, hoàn toàn không có vẻ đáng yêu mềm mại như khi giả vờ trước mặt nàng.
Cho dù hiện tại chỉ là một đứa bé nhưng hắn vẫn toát ra hơi thở đáng sợ.
Hai con yêu thú cực kỳ đáng sợ trong miệng người khác lúc này lại ngoan ngoãn đứng ngoài sơn động, có vài phần ngầm sợ hãi hắn, rồi lại có vài phần thần phục.
Dù tính từ phương diện nào thì chúng nó cũng không nên như vậy, nhưng sự thật chính là thế.
Nam chính hắc hóa tàn nhẫn độc ác cuối cùng vẫn rút tay mình ra, mặc Phong Già Nguyệt đáng thương khóc rưng rức trong cơn hôn mê, thỉnh thoảng r3n rỉ vài tiếng.
"Đau......"
Cơ Tinh Loan có chút bất đắc dĩ, khi còn nhỏ hắn cũng từng bị thương nặng mà cũng đâu có sợ đau như nàng, với cái vẻ sợ đau muốn chết này, sao nàng có thể tu luyện đến kỳ Kim Đan vậy?
"Nữ nhân phiền phức." Hắn móc ra mấy viên đan dược, nhéo mở miệng nàng, thô bạo nhét đan dược vào, đan dược vừa vào miệng đã tan ngay, tự động chảy xuống họng Phong Già Nguyệt, lan ra khắp người nàng.
Dần dà hơi thở của nàng trở lại bình thường, độc trên người được giải, nàng không kêu đau nữa mà bắt đầu kêu lạnh.
Cơ Tinh Loan nhìn nàng từ trên cao, ánh mắt hơi rối rắm, nữ nhân phiền phức như vậy, hay là giết luôn cho xong?
Phong Già Nguyệt lại yếu ớt kêu lạnh, Cơ Tinh Loan đành phải lấy thảm và chăn dày ra, dùng khứ trần quyết cho nàng mấy lần, quần áo của nàng sạch sẽ trong nháy mắt, chỉ là trên đó có rất nhiều lỗ thủng, vết thương trên người nàng cũng chưa được xử lý.
Hắn vờ như không thấy, chỉ đặt nàng lên thảm, đắp chăn đàng hoàng cho nàng, hắn lạnh lùng uy hiếp người đang hôn mê: "Nếu còn dám kêu gì nữa, ta sẽ giết ngươi."
Hắn nhéo mặt Phong Già Nguyệt, mặt nàng rất mềm, nhéo rất thoải mái, cho nên hắn lại nhéo tiếp, khóe miệng cười lạnh: "Thảo nào nữ nhân này thích nhéo mặt ta."
Nghĩ đến mấy ngày nay bị nàng đùa giỡn, hắn không cam lòng lại nhéo thêm mấy lần nữa.
Phong Già Nguyệt bị hắn nhéo tỉnh.
Nàng mơ màng mở mắt ra, ánh mắt rã rời nhìn Cơ Tinh Loan, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng: "Tiểu Tinh? Ta đang nằm mơ sao?"
"Đúng vậy, ngươi đang nằm mơ." Cơ Tinh Loan tức giận trả lời.
"Tiểu Tinh, tỷ tỷ không thể đi tìm ngươi, ngươi phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị kẻ xấu lừa gạt." Ở chung mấy ngày này, trong lòng Phong Già Nguyệt rất thương xót đứa trẻ mềm yếu dễ thương, gặp nhiều đau khổ mà lại quá hiểu chuyện này, dù không phải vì phần thưởng nhiệm vụ, nàng cũng muốn giúp đỡ hắn nhiều hơn một chút, để tuổi thơ của hắn tốt đẹp hơn phần nào.
Đáng tiếc, nàng không làm được rồi.
Nước mắt như được tháo van chảy ra ào ào, sau đó nàng lại mê man ngủ đi.
Cơ Tinh Loan: "......"
Khóc thê thảm như vậy, chẳng lẽ lại đau?
Hắn bực bội nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau thì xốc chăn lên, lấy thuốc ra bôi lên vết thương cho nàng.
Giọng nói trẻ con vừa trầm vừa lạnh lẽo vang lên trong sơn động: "Để ngươi sống thêm vài ngày nữa, chờ ngươi lộ ra gương mặt thật, ta sẽ giết ngươi sau."
Bàn tay nho nhỏ sờ s0ạng gương mặt trắng nõn mịn màng của Phong Già Nguyệt, một lúc sau lại nhéo nàng một phen.
————
Phong Già Nguyệt đưa bùa phá chướng cho hắn, để phi kiếm đưa hắn rời đi, Cơ Tinh Loan bị nàng làm cho kinh ngạc, lúc bay đi được một đoạn rồi hắn mới định thần lại: Thật sự hắn đã được nàng đưa ra ngoài.
Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy mà nàng vẫn để lại cơ hội sống cho hắn, dù thế nào Cơ Tinh Loan cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Thậm chí hắn còn từng nghi ngờ, có phải nàng còn một lá bùa phá chướng khác không, hay là còn cách bảo mạng nào khác, cho nên nàng mới có thể đưa bùa phá chướng cho hắn mà không do dự chút nào như vậy.
Sau đó Cơ Tinh Loan đã khống chế phi kiếm đưa hắn quay lại, bây giờ tu vi của hắn còn thấp, phải tốn một lúc mới khống chế được phi kiếm, sau khi trở lại ngọn núi, hắn lập tức đi thu phục hai con yêu thú.
Đời trước hai con yêu thú này cũng bị hắn thu phục, nhưng phải cần mấy chục năm nữa.
Hiện giờ sức mạnh tinh thần của hắn rất mạnh, lại biết rõ về chúng, cho nên thu phục bọn chúng cũng dễ dàng hơn so với đời trước.
Lúc sau hắn mới hỏi đến Phong Già Nguyệt.
Cơ Tinh Loan nhìn nàng bằng ánh mắt nặng nề, hết đan dược, bị thương, trúng độc, trốn trong sơn động chờ chết, chứng tỏ nàng thật sự đã trao cơ hội trốn thoát duy nhất cho hắn.
"Vì sao?" Ánh mắt hắn hiện lên vẻ khó hiểu.
Phía xa vang lên một tiếng gào thét, ánh mắt Cơ Tinh Loan lại trở nên lạnh lùng: "A Mu, dựng cho nàng mấy lớp kết giới."
Yêu thú muốn nói lại thôi, nó có tu vi cao cường, lại anh tuấn bất phàm, sao chủ nhân lại đặt tên cho nó là A Mu?
Nhưng mà nghĩ đến bạn tốt bị đặt tên là A Mị, nó liền không xoắn xuýt nữa, dù sao A Mu nghe cũng mạnh mẽ hơn A Mị một tẹo.
A Mu dựng mấy lớp kết giới, Cơ Tinh Loan nhảy lên vai nó, đi về phía vang lên tiếng gào thét.
"Cơ Thiên Hạo, mạng của Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm," khóe miệng Cơ Tinh Loan nhếch lên một nụ cười lãnh lẽo âm u, "Ta sẽ lấy trước."
Ở phía đông đại lục xa xôi, Giang Tử Hà đau đớn hét lên: "Mỹ Nghi......"
"Là ai? Ai dám giết cháu gái cưng của ta?" Giang Tử Hà tức giận ngút trời, lúc này hắn nghe được một tiếng truyền triệu, "Lão Giang, đến đây."
"Vâng, gia chủ." Giang Tử Hà dằn lại vẻ mặt bi phẫn, giây tiếp theo đã xuất hiện ở phòng nghị sự của Cơ gia.
Ở đại lục Thanh Lăng, tiên môn và thế gia nhiều vô kể, phần lớn thế gia đều gắn liền với tông môn, nhưng cũng có một số thế gia quyền lực không kém gì tông môn, ví dụ như Cơ gia, Vương gia, Tiết gia......
Cơ Thiên Hạo chính là gia chủ của Cơ gia, tu vi cao cường, trẻ tuổi tuấn tú, tiếng tăm vang lừng khắp đại lục Thanh Lăng.
Giang Tử Hà là một trong số các thuộc hạ trung thành của Cơ Thiên Hạo, Giang Mỹ Nghi là cháu gái mà Giang Tử Hà cưng nhất, cho nên nàng vừa chết, hắn lập tức cảm nhận được ngay.
Trong phòng nghị sự có mười mấy người, sắc mặt ai nấy đều hơi ngưng trọng.
"Chu Bất Phàm cũng chết rồi."
Mặt Giang Tử Hà lại biến sắc, hai người đi ra ngoài cùng nhau, trên người đều có đồ bảo mạng, lại chết gần như cùng một lúc, có thể thấy tu vi của hung thủ không hề thấp.
Mặc dù Cơ gia có đông đảo nhân tài, nhưng hai người kỳ giữa Kim Đan rất có tiềm năng lại chết cùng một ngày, đó cũng là một tổn thất đáng kể.
Đương nhiên chuyện mà những người ở đây quan tâm hơn đó là: Bọn họ bị giết vì tự đắc tội với người khác? Hay là bị giết vì thân phận của bọn họ?
"Lão Giang, không phải ông bỏ bùa hồi tưởng trên người cô ta sao, có thể nhìn được cảnh tượng trước khi cô ta chết không?"
"Đúng đúng đúng, suýt nữa thì lão hủ quên mất."
Vì rất cưng cô cháu gái Giang Mỹ Nghi này, cho nên hắn đã cho nàng ta một lá bùa hồi tưởng, vì để phòng ngộ nhỡ có chuyện xảy ra, hắn có thể báo thù cho nàng ta.
Giang Tử Hà âm ngoan kích hoạt bùa hồi tưởng, trước mặt mọi người xuất hiện một màn hình tròn có đường kính ba thước, mọi người đồng loạt nhìn qua.
Màn hình tối đen như mực.
"Ơ?" Giang Tử Hà thử lại lần nữa, trong vòng tròn cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện gợn sóng, mọi người lại lộ ra vẻ mặt chờ mong, "Để ta biết hung thủ là ai, ta nhất định sẽ xé xác......"
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy màn hình xuất hiện một bàn chân, bàn chân đó giẫm mạnh một cái, một giọng cười khinh miệt vang lên, màn hình lập tức tắt ngóm.
Mọi người tỏ vẻ khiếp sợ: "Sao lại thế này?"
Giang Tử Hà tức giận gào lên: "Rốt cuộc là ai?"
————
Giết người hủy thi còn không để lại dấu vết, Cơ Tinh Loan cười lạnh một tiếng, sao hắn có thể để bọn họ dễ dàng có được tin tức về hắn chứ!
"Bây giờ mới là khởi đầu thôi." Hắn khẽ nói, trên gương mặt thiên sứ xuất hiện một nụ cười lạnh.
"Đi thôi, đã giết hết rồi."
Phong Già Nguyệt bị hệ thống đánh thức, nó gào khóc trong đầu nàng, nhưng nàng hỏi nó sao lại khóc thì nó nhất định không chịu nói nguyên nhân, chỉ dặn dò đi dặn dò lại: 【 Chị gái à, nhất định cô phải cố gắng làm nhiệm vụ đó! Tuyệt đối không thể lơi là đâu! 】
Vì quyền hạn nên nó không thể nói cho nàng, cho nên chỉ có thể khóc thầm trong lòng: Nam chính lại lạm sát người vô tội rồi! Đau lòng quá!
Mặc dù hệ thống đột nhiên nổi điên, nhưng Phong Già Nguyệt vẫn rất vui mừng vì phát hiện mình chưa chết, khi nhìn thấy những vết thương trên người mình rõ ràng đã được xử lý, nàng lại có chút khó hiểu: "Ai cứu mình nhỉ?"
Phong Già Nguyệt đầy ngờ vực, không lâu sau thì nhìn thấy bé nam chính xuất hiện ở cửa động, nàng sợ ngây người.
"Tiểu, Tiểu Tinh?" Nàng dụi mắt, nhìn lại lần nữa, "Là ngươi thật sao? Sao ngươi lại ở đây?"
Cơ Tinh Loan mặt vô cảm đi vào, Phong Già Nguyệt khịt khịt mũi: "Sao trên người ngươi lại có mùi máu tươi vậy?"
Sao thính như mũi chó thế?
Trong lòng hắn có chút ghét bỏ, rõ ràng hắn đã dùng khứ trần quyết mấy lần rồi mà.
Phong Già Nguyệt không biết hắn trùng sinh nên đương nhiên cũng không biết hắn vừa mới đưa hai con yêu thú đi giết người về, mùi máu là của người khác, vẻ mặt nàng đầy lo lắng: "Có phải ngươi bị thương không? Tỷ tỷ xem cho ngươi."
Cơ Tinh Loan đành phải lén rạch mấy vết thương nhỏ lên đùi mình rồi vén ống quần lên cho nàng xem: "Bất cẩn bị thương thôi."
Nàng yên lòng, lúc này mới hỏi lại lần nữa: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Không biết, lúc ở trên phi kiếm, tự nhiên ta ngất đi, lúc tỉnh lại đã ở trong sơn động này, nằm bên cạnh tỷ tỷ rồi." Cơ Tinh Loan nói dối mặt không đổi sắc, đôi mắt ngây thơ cùng với gương mặt thiên sứ, khiến hắn trông vô cùng đáng tin, "Không phải tỷ tỷ đưa ta quay lại sao?"
"Đương nhiên là không phải rồi, kỳ quái vậy sao?" Phong Già Nguyệt đành phải hỏi hệ thống, 【 Ngươi làm à? 】
Hệ thống không thể nói gì hết, đành phải thở dài một tiếng 【 Haiz.
】
Phong Già Nguyệt: "......"
Như vậy là phải hay là không phải?
Nàng rối rắm nhìn về phía bé nam chính, hắn mỉm cười với nàng, nụ cười như thiên sứ.
"Đáng yêu quá đi!" Nàng lại x0a nắn mặt hắn.
Không quan tâm những cái khác nữa.
_______.