Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm
Mặc dù Nhạc Phong đã chặt gãy phần lớn lưỡi đao, nhưng không gian nơi đây vốn nhỏ hẹp, hai người vẫn phải cong lưng đi qua hành lang tối thui tiến về phía trước. Đi được khoảng thời gian uống cạn một chén trà, mới tới cuối đường.
Phía trước sáng sủa rộng rãi, là một căn mật thất bằng đá rộng khoảng năm thước, ở giữa có đặt một cái bàn tròn bằng gỗ đàn hương, trên mặt là ngọn nến vẫn đang lẳng lặng cháy, thỉnh thoảng ánh lửa lại phát ra tiếng tí tách. Ba mặt đều là vách tường, ngoại trừ chỗ bọn họ vừa tiến vào thì không có cửa ra vào nào khác.
Cố Phàm đi tới bên cạnh bàn tròn, nhìn chung quanh: “Xem ra vừa rồi đã khởi động cơ quan mật khiến cánh cửa còn lại đóng mất rồi.”
Nhạc Phong vẫn là vẻ mặt bình thản vui vẻ cứ như dù trời sập xuống gã cũng không đổi sắc, hững hờ tựa người vào bàn: “Không sao, chúng ta không vào được, thì sẽ có người đi ra. Đúng lúc cứ nghỉ một chút, chờ con thỏ ngu ngốc tự đâm đầu vào.”
Cố Phàm nói: “Chỉ sợ người ta không phải thỏ, mà chúng ta lại là ba ba trong hũ ().”
Nhạc Phong vẫn cứ nhởn nhơ đáp.
“Ta sống đến bây giờ đều là khiến người khác trở thành vương bát ().”
Lúc gã nói lời này, khóe miệng hơi cong lên, dường như đang cười nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng.
Cố Phàm im lặng một lúc rồi mới nói: “Ngươi có vẻ, hiểu rất rõ về cơ quan này nhỉ.”
“Không sai.” Nhạc Phong hào phóng gật đầu, không hề giấu giếm.
Cố Phàm cau mày nói: “Nhưng trước đó ngươi từng nói không hiểu về kỳ môn độn giáp cơ mà.”
“Cố huynh thật đúng là thích đào tận gốc rễ vấn đề nhỉ.” Nhạc Phong cười híp mắt nhìn Cố Phàm, mặt tràn đầy vẻ dịu dàng khiến người khác rợn tóc gáy, nhẹ nhàng nói: “Chẳng qua là ta đối mặt với người mình thích nên hơi xấu hổ, bởi vậy mới muốn khiêm tốn chút mà thôi.”
… Nếu như tên này cũng biết xấu hổ biết khiêm tốn, thế thì da mặt của người trong toàn thiên hạ nhất định cũng mỏng như giấy vậy!
Vì vậy Cố Phàm ngắn gọn phê bình: “ mẹ.”
Nhạc Phong vẫn chẳng hề ngượng ngùng gật đầu, vui vẻ cứ như Cố Phàm đây là đang khen gã: “Đa tạ Cố huynh khen ngợi.”
Cố Phàm câm nín nghiêng đầu đi, dạ dày xoắn vặn.
Ai tới thu thập con yêu nghiệt này dùm điii!
Nhạc Phong đắc ý một hồi, thấy Cố Phàm không buồn quan tâm đến gã, liền hết sức tự giác dính sát tới.
“Lại nói, Cố huynh cũng có vẻ hiểu rất rõ về ma giáo. Sao ngươi là biết ma giáo sẽ ra tay với võ lâm chính phái?”
Lúc trước vì đảm bảo an toàn cho Thanh Sơn Phái, Cố Phàm cố ý tới nhờ Trương Đình Tân lúc kêu gọi đối phó với ma giáo đừng nhắc tới tên y, cho nên những người khác cũng không biết thích khách kia là do y và Kình Thương bắt được, càng không biết người đầu tiên phát hiện ra âm mưu của ma giáo là y. Nhưng bây giờ Nhạc Phong lại đột nhiên hỏi như vậy, Cố Phàm lập tức cảnh giác.
“Nhạc huynh vì sao nói như vậy?”
Nhạc Phong nhướn mày, nói: “Ở trên đại hội võ lâm, Trương Đình Tân đã nói chuyện về ma giáo và Sơn Hà lệnh, những người khác đều tràn đầy kinh ngạc, chỉ có vẻ mặt ngươi không chút thay đổi. Đây không phải là do người đã sớm biết rồi, thì còn là vì sao?”
Cái này cũng có thể chú ý tới?! Thời buổi này muốn lăn lộn trên giang hồ thật không dễ dàng, kinh nghiệm bị dạy dỗ lần này nhất định phải ghi nhớ, phải in vào đầu.
Vì vậy Cố Phàm lấy lại bình tĩnh, ngoắc ngoắc tay với Nhạc Phong, vẻ mặt tự nhiên, thành thật chân thành.
Nhạc Phong hết sức phối hợp khom người xuống.
Cố Phàm hạ thấp giọng, cố làm ra thần bí ăn không nói có nói: “Thật ra là bởi vì ta đã nhìn thấy mặt của giáo chủ ma giáo, Phong Việt Trạch!”
“Ồ?” Nhạc Phong cảm thấy rất hứng thú nhìn Cố Phàm: “Sau đó thì sao?”
Cố Phàm lắc đầu một cái: “Ta gặp gã khi đang trên đường tới đại hội võ lâm, người nọ bộ dạng lấm la lấm lét, nhìn đã thấy vô cùng khả nghi. Bởi vì gã và ta ở cùng một khách điếm, ta liền nghe lén ở góc tường. Những chuyện đó không nghe thì thôi, vừa nghe thấy thật đúng là không ổn. Ta giờ mới biết, hóa ra gã lại là giáo chủ ma giáo, còn có dã tâm như vậy. Ta vốn còn muốn theo dõi gã thêm mấy ngày, thăm dò thêm vài thứ, đáng tiếc hành tung của gã quá bí ẩn, chẳng bao lâu đã cắt dấu được ta.”
Nói tới chỗ này, Cố Phàm nhớ tới chuyện tình sử bi thảm theo đuổi tiểu sư đệ thất bại của đời trước, không nhịn được bổ sung: “Nhạc huynh, không phải ta nói quá, nếu ngươi đụng phải tên Phong Việt Trạch kia, thì nhớ tránh càng xa càng tốt.”
Nhạc Phong kiên nhẫn nghe, khóe miệng càng nhếch lên cao hơn: “Tại sao?”
Cố Phàm càng tỏ ra chân thành, vẻ mặt vô cùng lo lắng, trầm giọng nói: “Nói tới Phong Việt Trạch, đây chính là một tên ma đầu trẻ không tha già không thương, ngắt hoa bẻ cành a. Có lời đồn gã thích nhất những bé trai xinh đẹp, ở ma giáo nuôi một đám nam sủng, cái này vẫn chưa là gì, gã còn thường xuyên ra ngoài bắt người về giày xéo, rất nhiều trai gái con nhà lành đều bị gã hủy đi sự trong sạch đó. Cho nên ta mới nói, với dáng người của Nhạc huynh thế này, ngươi tuyệt đối phải cẩn thận.”
Lời vừa dứt, một con gió lạnh thổi qua thạch thất.
Nhạc Phong mặt không biểu cảm nhìn y.
Cố Phàm xoa xoa cánh tay, không hiểu sao hơi chột dạ, nghĩ thế nào lại bồi thêm một câu.
“Nhạc huynh chớ không tin, ta nói toàn là sự thật đấy!”
Nhạc Phong nụ cười âm u: “Ta đương nhiên tin tưởng Cố huynh. Nhưng ta vẫn rất hiếu kỳ, không biết ta ở trong mắt Cố huynh là người như thế nào?”
… Tên diễn viên quần chúng này cứ mở miệng nói là lại có cảm giác gã thiếu đòn là sao nhỉ?!
Cố Phàm nhếch mép một cái: “Dĩ nhiên là một vị đại hiệp chân thành nhiệt tình, tốt bụng hiền lành, anh minh thần võ, võ công cao cường.”
Trong mọi tình huống nịnh nọt vẫn là số một. Cần gì biết gã là ai, cứ nịnh đã rồi nói sau.
Tiếc rằng, vẻ mặt Nhạc Phong lại càng thêm âm trầm. Gã mở miệng vừa định nói gì đó, bỗng phía vách tường đối diện đột nhiên vang lên những tiếng ầm ầm cực lớn, chỉ chốc lát liền lộ ra một cánh cửa ngầm.
Ánh nến bỗng lay động, gần như là cùng lúc, Nhạc Phong rút thanh nhuyễn kiếm ra.
Tiếng đao kiếm va chạm phát ra tiếng trong trẻo, một bóng người đột nhiên đi lùi về phía sau, vậy mà lại là Nguyệt Nhi cô nương tưởng như yếu đuối nhu nhược.
Mà trên mặt Nhạc Phong lúc này đã không còn cười, nhìn chằm chằm ả ta như đang nhìn một vật chết, ánh mắt lạnh lùng mang theo sát khí đáng sợ. Nhưng giọng gã nghe vẫn bình tĩnh vô cùng, không hề có một chút ưu tư.
“Tâm trạng ta đang không tốt, ngươi đã tới rồi, tốt lắm.”
… Tốt lắm cái gì?
Cố Phàm đang rúc ở trong góc run lên.
Mà Nguyệt Nhi cũng bị khí thế của gã ép tới không thở nổi, mặt trắng bệch, bất giác lui về sau một bước lại đụng phải vách tường. Lúc này ả mới giật mình nhận ra, vội giơ loan đao () trong tay, cắn răng lao vào tấn công Nhạc Phong trước.
Trong không gian yên tĩnh truyền tới tiếng xé gió, rồi bỗng im bặt.
Nhạc Phong cười lạnh, thân pháp biến hóa kì lạ nhanh nhẹn đến mức khó tin, trong nháy mắt đã chụp vào mạch môn () của Nguyệt Nhi, vặn về sau một cái, ả ta ngã xuống đất, loan đao cũng rơi một bên.
…
Cố Phàm nhìn Nguyệt Nhi ngã nặng nề xuống đất, hình như còn gãy một cánh tay Nguyệt nhi, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh.
Nếu như thời khắc mấu chốt cô nương này không lao ra thì có lẽ người ăn đủ ở đây là y ý chứ?
Đờ mờ vừa rồi rõ ràng là y khen gã cơ mà, thời thế ngày nay lòng người thật khó đoán.
“Cố huynh.”
Nhạc Phong sau khi đánh người xong tâm trạng hình như tốt hơn nhiều, xoay người nhìn Cố Phàm.
Cố Phàm run sợ nhìn lại.
Những lúc khó xử thế này nên phản ứng lại tốt hơn nhỉ?
Vì vậy Cố Phàm lập tức nở một nụ cười tiêu chuẩn, ra sức vỗ tay: “Thân thủ của Nhạc huynh thật sự quá tốt!”
Nhạc Phong: “… “
Vương Hạo Nam bố trí ở đây rất nhiều cơ quan, lại không sắp đặt người trông chừng, có thể thấy chuyện này hết sức cơ mật. Mà giờ Nguyệt Nhi có thể tự do ra vào, cho thấy thân phận của nàng tuyệt không chỉ đơn giản là một thị thiếp như vậy, hơn nữa nhất định cô ả còn biết rất nhiều chuyện.
Cửa ngầm vừa rồi lúc Nguyệt Nhi đi ra đã đóng kín kẽ, không có một chút dấu vết.
Cố Phàm chưa từ bỏ ý định đi sờ một lần, lúc đi qua Nhạc Phong lại nói: “Xem ra chúng ta chỉ có thể hạ thủ từ Nguyệt Nhi thôi.”
Nguyệt Nhi vừa rồi lúc đang đánh nhau bị Nhạc Phong tháo khớp cánh tay vô cùng dứt khoát, giờ bị trói đẩy ngã dưới đất, đang rất tức giận nhìn bọn họ.
“Nói rất đúng.”
Nhạc Phong lấy từ trong lòng ngực ra một thanh chủy thủ () được chế tác tinh xảo, đi tới trước mặt Nguyệt Nhi, kề thanh đao sắc bén vào cổ ả, cười nói dịu dàng: “Thế thì ngươi nói thử xem, làm thế nào để vào trong?”
Cố Phàm đứng bên cạnh, khóe miệng giật giật.
Mới vừa rồi là dây thừng thì thôi đi, bây giờ lại còn chủy thủ, rốt cuộc gã giấu ở đâu thế? Gã là cái hòm châu báu à? Hơn nữa lúc nào cũng mang thứ này trên người có bao nhiêu nguy hiểm biết không hả?!
Song Nguyệt Nhi dù đang bị chĩa hung khí vào người thì vẫn vô cùng hiên ngang, cả giận nói: “Ai sẽ nói cho hai tên kẻ gian các ngươi chứ!”
Cố Phàm chớp chớp mắt.
Tuy rằng đúng là bọn họ không mời mà tới, nhưng nhìn vào cục diện thì nàng ta mới là kẻ gian mà. Có điều trong tình huống này, quả thật hai người bọn y càng giống kẻ gian hơn…
Aiz, quan hệ thật loạn.
Thế nhưng Nhạc Phong hoàn toàn không hề bị lung lay, chủy thủ trong tay lại nhích lên trên, dán vào gò má Nguyệt Nhi.
“Ngươi không nói cũng không sao, chẳng qua là hơi tiếc cho gương mặt này… “
Đối với nữ nhân mà nói, khuôn mặt có lúc còn quan trọng hơn cả mạng sống, huống chi là nữ nhân xinh đẹp như Nguyệt Nhi. Một chiêu này của Nhạc Phong quá âm hiểm.
Làm thế nào bây giờ, bọn họ hình như càng ngày càng giống người xấu hơn…
Cố Phàm yên lặng một lúc, sau lại cảm thấy nếu cứ để mặc cho Nhạc Phong tiếp tục hung tàn như vậy thật sự không ổn, vì vậy đi tới trước mặt Nguyệt Nhi, làm ra vẻ cao thâm khó lường rồi chắp tay sau lưng xoay người.
“Cô không cần vùng vẫy chống đối nữa, bọn ta đã biết hết rồi. Bọn ta tới đây chính là để cứu hắn. Chút nữa người của môn phái khác cũng sẽ đến. Ngươi biết điều phối hợp, biết đâu còn có thể giữ lại một mạng.”
Theo như đầu mối có được cho đến bây giờ cũng có thể đoán ra được hòm hòm, trước cứ gạt cô ả rồi tính sau.
Cố Phàm đoán Nguyệt Nhi sẽ uy vũ bất khuất, hoặc là run lẩy bẩy, nhưng chưa từng nghĩ cô lại có phản ứng này — “Thật quá tốt, các ngươi, các ngươi hóa ra là tới cứu hắn sao?”
Hả?
—————–
Chú thích:
(), (): câu này có liên quan đến nhau.
Ở (), Cố Phàm nói câu thành ngữ “ứng trung chi miết” tức là ba ba trong chậu, hay như người Việt Nam hay nói là “chim lồng cá chậu”. Cố Phàm dùng chữ “miết” tức chỉ ba ba (rùa).
Từ “vương bát” trong câu () của Nhạc Phong cũng là để chỉ rùa hay ba ba. Nhưng vương bát (hay vương bát đản) thường mang nghĩa chửi, người TQ so sánh ai đó với vương bát tức là chửi người đó khốn nạn, xấu xa.
Túm lại ở đây Nhạc Phong chơi chữ để chửi người thôi =))))))
() Loan đao: Thanh đao cong.
Nhuyễn kiếm: Thanh kiếm mềm có thể uốn cong hay thẳng ra tùy người sử dụng, nhưng vô cùng sắc bén.
() Mạch môn: Động mạch ở tay.
() Chủy thủ: Dao găm, đoản kiếm.