Nam Chính Không Thay Người

chương 43: cô dâu nhỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Gin’s

Quan Thừa Phong ngủ một giấc đã cảm thấy khỏe lắm rồi nhưng Tân Duyên bên cạnh vẫn còn đang nằm lỳ trên giường ngủ như chết, nhìn kỹ còn có thể thấy rất nhiều vết thương trên mặt y.

Nhưng nếu bàn về thương tích thì thương tích của Quan Thừa Phong nghiêm trọng hơn Tân Duyên rất nhiều, trước khi thú triều đến hắn cưỡng ép lên cấp sáu, sau khi có thú triều hắn điên cuồng giết dị thú đồng thơi không ngừng hấp thu Phúc Xạ vào cơ thể…

Thân thể của hắn bị thương nặng, trong một tháng tới tốt nhất không nên sử dụng Phúc Năng.

Bụng vẫn chưa đói, Quan Thừa Phong cũng không đứng lên mà tiếp tục nằm.

Lúc này, Tân Duyên tỉnh rồi.

Lúc Tân Duyên tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, ngoài ra hình như y đang ở một nơi xa lạ…

Cảnh tượng này… Có chút quen mắt? Chờ đã, chỗ này cũng hơi quen mắt.

Tân Duyên đột nhiên nhìn sang bên cạnh, liền thấy Quan Thừa Phong.

Y chạy tới trên giường của Quan An!

Lần trước y trúng thuốc nên mới như vậy, lần này… Tân Duyên cố gắng nhớ lại nhưng chỉ nhớ ra chính mình là người đẩy cửa phòng của Quan Thừa Phong.

Mẹ của y từng theo ông bà ngoại học y thuật nên thỉnh thoảng sẽ pha chế vài loại thuốc, cũng có kiến thức về cấp cứu, sau khi thú triều đến cũng được coi là tình nguyện viên giúp cứu chữa cho những người bị thương.

Trước khi thú triều tấn công thành Sùng An y vẫn theo cha mình canh chừng ở phía sau, bảo vệ cửa thành Sùng An và các nhân viên y tế, chờ thú triều kết thúc bọn họ cũng vào thành đầu tiên, sau đó gặp được mẹ của y.

Mẹ y giúp mọi người kiểm tra thân thể, sau khi xác định không ai bị thương nghiêm trọng liền lôi kéo trợ thủ để mọi người hỗ trợ cho bà.

Y và cha không học được bản lĩnh của mẹ nhưng sống với nhau lâu cũng mưa dầm thấm đất, ít nhiều gì cũng biết vài kiến thức y học cơ bản, so ra đã tốt hơn những tình nguyện viên không biết chút gì rồi.

Y bận rộn rất lâu, sau khi những người bị thương được sắp xếp ổn thỏa mới rảnh, lúc đó những tình nguyện viên ở bệnh viện chỉ cần nằm xuống đã ngủ nhưng y kiên quyết phải về nhà.

Y tin tưởng thực lực của Quan An, cũng biết Quan An không có việc gì nhưng y vẫn muốn tận mắt nhìn thấy.

Nhưng… Sau khi y xác nhận Quan An không có chuyện gì xong thì làm gì tiếp? Tại sao y lại nằm trên giường của Quan An?

Tân Duyên nhẹ nhàng dịch sang bên cạnh, sau khi dịch đến mép giường y lại dùng hai tay chống đất, sau đó cẩn thận bò ra bên ngoài.

Chờ đến khi cả người đã bò xuống đất y mới đứng lên, đi chân trần chạy ra ngoài, dọc theo đường đi không cẩn thận động đến vết thương thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng “ai ui”.

Quan Thừa Phong: “…” Đứa nhỏ này thật hoạt bát.

Quan Thừa Phong tiếp tục nằm, nén Phúc Năng vào trong đan điền…

Qua một lúc hắn hơi đói bụng, mở mắt ra lại đối diện với ánh mắt đang nhìn vào trong phòng của Tân Duyên.

Trên mặt Tân Duyên để lộ vẻ vui mừng: “Anh tỉnh rồi? Có muốn ăn chút gì không?”

Đương nhiên là muốn… Quan Thừa Phong gật gật đầu, không lâu lắm Tân Duyên liền bưng đến một cái khay, trên khay đặt vài món ăn, đều là những món tốt cho tiêu hóa.

Quan Thừa Phong đang chuẩn bị tới dùng cơm, Tân Duyên lại lấy ra một cái muôi múc một muỗng thịt bằm đưa đến bên miệng hắn.

Quan Thừa Phong đột nhiên cảm thấy tình cảnh này có chút quen mắt.

Mười năm trước khi người nhà họ Tân cứu hắn, sau khi Chu Y Y nấu cơm xong Tân Duyên cũng cho hắn ăn như vậy.

Đứa nhỏ này đút cơm rất chậm nên lúc hắn ăn cơm không thể gấp được.

Xưa giờ hắn cũng chưa từng thúc giục.

Sau khi cha mẹ hắn qua đời không còn ai đút cơm cho hắn ăn như vậy nữa —— sau khi bị thương lẽ ra nên uống thuốc ăn dịch dinh dưỡng, ăn cơm cái gì!

Nhưng cảm giác được người khác chăm sóc thật sự rất tốt!

Quan Thừa Phong há hốc miệng ra.

Hắn đến thế giới này mấy chục năm, người từng cứu hắn không chỉ có Tân Duyên, không nói những người khác, trước đây khi hắn và Chân Thiệu Tề tổ đội cũng từng cứu lẫn nhau rất nhiều lần.

Nhưng chỉ có Tân Duyên mới mang lại cho hắn cảm giác ấm áp dịu dàng.

Lúc đó hắn rất đau, đêm không thể chợp mắt nên ngày nào Tân Duyên cũng kể chuyện cổ tích cho hắn nghe, đọc sách cho hắn, dỗ hắn ngủ.

Bọn họ sớm chiều chung sống rất nhiều ngày, nếu không phải lúc đó kẻ thù của hắn quá nhiều thì khi ấy hắn nhất định sẽ nhận Tân Duyên làm học trò.

Tân Duyên không biết Quan Thừa Phong suy nghĩ nhiều như vậy, y yên lặng đút cơm cho Quan Thừa Phong, sau khi đút cơm xong thì dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo bẩn cho Quan Thừa Phong.

Bên cạnh có người bận đến bận đi, thỉnh thoảng phát ra tiếng động nhưng Quan Thừa Phong không biết chuyện gì xảy ra, cứ thế mà ngủ.

Sau khi tỉnh giấc, một ngày mới đã tới.

Tình trạng của Quan Thừa Phong tốt hơn rất nhiều, sau khi hắn báo lại tình hình của mình cho bạn bè xong Chân Thiệu Tề liền tới cửa.

Bọn họ đều là kẻ mạnh, cũng đã quen độc lai độc vãng, sau khi bị thương thích ở một mình, đợi thương lành mới gặp mặt.

Chân Thiệu Tề đến tìm Quan Thừa Phong cũng không phải để ôn chuyện, mà đến để học phương pháp khống chế Phúc Năng trong cơ thể với Quan Thừa Phong.

Bình thường họ rất ít gặp mặt, thời gian gắn bó tình cảm cũng ít, nhưng có thể xác định —— bất kể ai gặp phiền phức, những người còn lại sẽ cố hết sức giúp đỡ.

Chân Thiệu Tề tới một mình, khi tới còn mang theo chút thức ăn và thuốc.

Cái tên Quan Thừa Phong này ngày nào cũng ăn cơm hộp, mà cái loại cơm hộp này… Trước đây vào lúc chật vật chán nản nhất hắn và Quan Thừa Phong đã ăn rất nhiều, sau khi có tiền hắn không muốn ăn cái loại cơm chẳng có mùi vị gì này với Quan Thừa Phong nữa.

Nhưng…

Khi Chân Thiệu Tề đến cửa nhà Quan Thừa Phong, dùng quyền hạn cấp một để mở cửa nhà Quan Thừa Phong liền bị kinh sợ.

Tình huống trong nhà Quan Thừa Phong khác xa tưởng tượng của hắn.

Hắn cho rằng người như Quan Thừa Phong thì nhà cửa kiểu gì cũng lạnh lẽo trống rỗng, trên bàn ăn nhất định chất đầy hộp cơm, nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược.

Nhà Quan Thừa Phong được trang trí rất ấm áp, trên bàn ăn còn đặt vài món đầy đủ sắc hương vị, đồng thời, Tân Duyên lúc trước hắn cũng từng gặp qua còn đang ăn cơm với Quan Thừa Phong.

Vừa ăn Tân Duyên vừa lải nhải cằn nhằn: “Hai ngày nay thịt dị thú rất rẻ, tôi mua rất nhiều loại thịt dị thú trước đây chưa từng được ăn, sắp tới mỗi ngày đổi một món… Nhưng tôi vẫn thấy thịt châu chấu ăn ngon nhất…”

Quan Thừa Phong gắp một miếng thịt châu chấu lên ăn.

“Miệng vết thương của anh còn đau không? Ngày hôm nay chúng ta đi bệnh viện khám lại nhé?” Tân Duyên lại nói nhưng vừa dứt lời thấy ngay Chân Thiệu Tề đang đi tới.

Quan Thừa Phong nói: “Vết thương của tôi không sao, hơn nữa hôm nay tôi còn có việc… Sau đó sẽ tới bệnh viện.”

Tân Duyên nghe được Quan Thừa Phong nói nhưng không quan tâm Quan Thừa Phong, y đột nhiên đứng lên, thiếu chút nữa đụng ngã cái ghế của mình, nói với Chân Thiệu Tề: “Ngài, sao ngài lại đến?” Người nọ là cao thủ cấp tám! Cấp tám đó!

Không nghĩ tới cao thủ cấp tám sẽ tìm đến Quan An… Nhìn dáng vẻ của Chân Thiệu Tề có vẻ rất quen thuộc với Quan An, quan hệ của họ là thế nào?

Tân Duyên tò mò nhìn Chân Thiệu Tề.

Quan Thừa Phong bị lơ là ho nhẹ một tiếng.

Lực chú ý của Tân Duyên quay trở về trên người Quan Thừa Phong: “Anh không sao chứ? Sao lại ho khan?”

“Tôi không sao.” Quan Thừa Phong nói, lại nhìn về phía Chân Thiệu Tề, “Chân Thiệu Tề, tới phòng tôi.”

Chân Thiệu Tề gật đầu, cùng Quan Thừa Phong đi vào phòng.

Tân Duyên trơ mắt nhìn cánh cửa khép lại trước mặt mình, đột nhiên có suy đoán không quá hay ho.

Chân Thiệu Tề và Quan An thân mật như vậy, dáng vẻ khi đối xử với Quan An hoàn toàn không giống như đang đối xử với một vãn bối, Quan An cũng gọi thẳng tên của Chân Thiệu Tề… Không phải hai người này… đang yêu đương đó chứ?

Không, điều này là không thể nào, Quan An thẳng tắp như vậy!

Tân Duyên vỗ một cái lên mặt mình, ngăn bản thân suy nghĩ lung tung.

Nghĩ lung tung cũng vô dụng, Quan An không thích y.

Y cần phải giấu đi cảm xúc của mình.

Thu dọng đồ ăn xong, nhìn thấy những thiết bị luyện tập trong phòng khách Tân Duyên chủ động bước lên, bắt đầu tập.

Trước đây y cảm thấy tập như này rất tẻ nhạt, mệt mỏi, nhưng nghĩ đến việc làm như vậy sẽ trở nên mạnh mẽ y bỗng nhiên không còn ghét bỏ nữa.

Nhưng… sao Chân Thiệu Tề và Quan An mãi vẫn không ra ngoài?

Quan Thừa Phong lấy bản thân làm mẫu, dạy phương pháp cất giữ Phúc Năng trong “đan điền” cho Chân Thiệu Tề.

Chân Thiệu Tề khi còn trẻ chịu khổ, xui sao kẻ thù của hắn quá lợi hại, là cao thủ đỉnh cấp bảy không nói, lại còn là con cháu thế gia thừa kế một thành thị cấp hai, bên cạnh có không ít người bảo vệ.

Vì báo thù hắn mới luyện công pháp của Quan Thừa Phong, còn thật dựa vào công pháp này giúp mình tăng cường thực lực báo thù.

Nhưng sau khi báo thù… Công pháp này phát sinh tác dụng phụ khiến hắn đau đớn.

Trước khi trả thù hắn nghĩ chỉ cần mình báo được thù thì có chết cũng không sao cả, nhưng sau khi trả xong thù hận hắn lại muốn tiếp tục sống.

Chân Thiệu Tề ép Phúc Năng mình thu nạp vào trong “Đan điền”, Phúc Năng cũng chỉ ngang ngược tàn sát trong “Đan điền” chứ không đi khắp nơi tàn phá cơ thể như trước nữa.

Biện pháp này thật không tệ, nhưng hôm nay luyện lần đầu tiên cũng rất đau.

Quan Thừa Phong luôn có thể nghĩ ra cách như vậy, cũng không biết nguyên nhân có phải vì hắn quá biến thái hay không.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt… Chân Thiệu Tề xoa mồ hôi trên trán, nói với Quan Thừa Phong: “Cảm ơn.”

“Không cần.” Quan Thừa Phong nói.

“Tôi còn có việc, đi trước đây.” Chân Thiệu Tề uống hai bình thuốc tự mang tới, thả lỏng cơ thể một chút, hắn bí mật đến thành Sùng An, chỉ định ở lại một ngày rồi đi ngay nhưng vì thú triều mà bị chậm mất mấy ngày, hiện tại nhất định phải đi.

“Tạm biệt.” Quan Thừa Phong.

“Tạm biệt.” Trên khuôn mặt lạnh lùng thường không có biểu cảm của Chân Thiệu Tề hơi xuất hiện một nụ cười, nói với Quan Thừa Phong: “Cô dâu nhỏ của ông rất đáng yêu, hãy quý trọng.”

“Cô dâu nhỏ?” Quan Thừa Phong cau mày.

“Bên ngoài đó.” Chân Thiệu Tề lạnh nhạt nói, nói xong cũng đi.

Người trẻ tuổi tên là Tân Duyên kia thích Quan Thừa Phong, hắn nhìn một cái đã nhận ra ngay, còn Quan Thừa Phong… Hắn đối xử với Tân Duyên cũng khác với tất cả mọi người.

Có khi hai người này lại đến được với nhau.

Tân Duyên ở bên ngoài tập luyện đầu chảy đầy mồ hôi, mấy suy nghĩ lung tung trong đầu cũng biến mất, kết quả Chân Thiệu Tề đi ra ngay lúc này.

Quần áo trên người Chân Thiệu Tề ướt đẫm, như thể lúc nãy vừa vận động gì đó dữ dội lắm…

Tân Duyên: “…” Ở trong phòng có thể tiến hành cái vận động dữ dội gì?!

May sao Quan Thừa Phong cũng theo sát đi ra, quần áo chỉnh tề không chút khác thường… Cuối cùng Tân Duyên cũng yên lòng, cũng không nhịn được tự phỉ nhổ chính mình —— Quan An khôngn thích y, y nghĩ nhiều như thế làm gì?

Hết chương .

Related

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio