Edit: Gin’s
Tân Duyên đưa ra lời mời mặt chữ quốc lên võ đài ngoại trừ buồn bực gã nói xấu Quan Thừa Phong ở bên ngoài mà còn có nguyên nhân khác —— tên này cứ bám riết không tha, rõ ràng muốn khốn nạn đến cùng.
Nếu họ không đáp ứng mặt chữ quốc nhất định sẽ không chịu hòa giải.
Chỉ là sau khi đồng ý Tân Duyên lại lo lắng.
Tuy rằng Quan An vẫn luôn bảo y không cần phải quá căng thẳng nhưng y vẫn rất lo lắng, sợ mình sẽ làm hỏng việc của Quan An.
Lên võ đài thi đấu sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của Quan An chứ?
Tân Duyên rất bất an, Quan Thừa Phong thấy thế liền cười động viên y.
Gã mặt chữ quốc thấy cảnh này thì nói ngay: “Quan An, để tiểu tình nhân của mày đánh với tao mà không thấy mất mặt à? Là đàn ông thì lên đánh với tao!”
Gã mặt chữ quốc mò đến gây rối với Quan Thừa Phong tên thật là Ngô Tuyên Thành, lớn lên trong một gia đình người địa phương ở thành Hàng Hải, cha của gã là một chiến sĩ Phúc Năng cấp bảy dưới trướng nhà họ Vương.
Lúc trước Quan Thừa Phong đưa Quan An tới thành Hàng Hải, đã sắp xếp cho hắn vào một ngồi trường trong thành vừa vặn cùng lớp với Ngô Tuyên Thành.
Quan An là cháu trai của Quan Thừa Phong, với thân phận như vậy bên cạnh hắn một cách tự nhiên sẽ luôn có người theo đuổi, nhưng Ngô Tuyên Thànhlại không nằm trong số đó —— quan hệ của cha Ngô Tuyên Thànhvà Quan Thừa Phong không tốt đương nhiên cũng không có chuyện Ngô Tuyên Thànhchạy theo sau làm tùy tùng của Quan An.
Khi đó Quan Thừa Phong vẫn chưa bị thương nặng, cũng coi trọng Quan An nên thỉnh thoảng sẽ quan tâm đến Quan An một chút, Quan An làm việc cũng có chút thu liễm không dám bắt nạt bạn học có thân phận bình thường, nhưng hắn nhịn vất vả như vậy không thể không làm gì…
Quan An liền túm lấy Ngô Tuyên Thànhvà một vài đứa trẻ khác có người nhà là kẻ thù của Quan Thừa Phong để bắt nạt.
Tuy rằng cả đám đánh nhau nhưng đều là trẻ con nên nhiều nhất cũng chỉ bị chút thương tổn, hơn nữa Quan An nói với Quan Thừa Phong đánh nhau là do đám kia khiêu khích trước nên Quan Thừa Phong cũng không để tâm.
Nhưng trên thực tế hai phe xung đột tám chín phần mười là do Quan An gây hấn trước, nhưng cũng toàn là Quan An chiếm lợi.
Nói ngay Ngô Tuyên Thành, Quan An sẽ không tự mình ra tay đánh Ngô Tuyên Thànhmà lần nào cũng sai tay chân đi đánh gã.
Những năm tháng ấy Ngô Tuyên Thànhbị Quan An sai người đánh không ít lần, gã hận chết Quan An, cố tình Quan An lại là cháu trai của Quan Thừa Phong khiến gã không có cách nào trả thù Quan An!
Sau này Quan Thừa Phong bị thương nặng, có một khoảng thời gian không thể bước chân ra ngoài, Quan An không có ai quản lý nên chơi có chút điên, thậm chí còn bại lộ đam mê đặc thù.
Lúc đó Ngô Tuyên Thànhvà mấy người khác cao hứng vô cùng, một lòng nghĩ muốn đưa việc này ra ánh sáng để thanh danh của Quan An chấm đất lại không ngờ Quan Thừa Phong phát hiện sớm, còn trực tiếp xử lý chuyện này —— sau khi hắn bồi thường cho người bị hại một số tiền lớn thì cũng tống tiễn Quan An đi luôn.
Sau khi người bị hại nhận được tiền bồi thường cũng nhanh chóng đưa cả nhà rời đi, Quan An cũng rời khỏi thành Hàng Hải khiến những chứng cứ họ khổ sở thu thập không còn tác dụng. Hơn nữa, tuy rằng Phúc Năng của Quan Thừa Phong rối loạn nhưng sức chiến đấu không giảm… Bọn họ chỉ có thể ngừng chiến, không dám gây sự.
Mà chuyện thuở thiếu thời bị Quan An bắt nạt vẫn luôn là nỗi hận lớn trong lòng Ngô Tuyên Thành, giờ khắc này gặp lại Quan An gã đương nhiên muốn đòi lại, dạy dỗ Quan An một phen.
Quan Thừa Phong đã chết, gã không cần phải sợ Quan An nữa.
So với đánh nhau cùng Tân Duyên thì Ngô Tuyên Thànhcàng muốn đánh cùng “Quan An” hơn, nên mới lại khiêu khích Quan Thừa Phong.
Nhưng Quan Thừa Phong cũng không tiếp chiêu: “Tôi đã nói rồi, tôi không đánh với anh.” Quan Thừa Phong đã xem trí nhớ của Quan An, năm đó đúng là Quan An có lỗi với người trước mắt này nên hắn cũng không muốn đánh người.
“Tôi đánh với anh! Anh có dám không!” Tân Duyên nói.
Quan Thừa Phong làm sao cũng không muốn đánh, Ngô Tuyên Thànhcũng hết cách chỉ có thể lườm Quan Thừa Phong một cái, đồng ý với Tân Duyên: “Được, tôi đánh với em!” Không đánh được Quan An thì đánh tiểu tình nhân của Quan An xả giận cũng được!
Lần này Quan Thừa Phong không ngăn cản.
Ngô Tuyên Thànhkhiêu chiến hắn không tiếp là bởi vì đuối lý, Ngô Tuyên Thànhgiận chó đánh mèo lên Tân Duyên, muốn đánh với Tân Duyên hắn cũng không cần phải ngăn.
Tân Duyên càng không lo, nếu Ngô Tuyên Thànhmuốn đánh một người vô tội thì phải chuẩn bị tâm lý chịu đòn.
Vừa nãy Quan Thừa Phong đã quan sát Ngô Tuyên Thành, sau khi quan sát hắn phát hiện Ngô Tuyên Thành… Rõ ràng không có kinh nghiệm chiến đấu.
Thợ săn dị thú thật sự đã trải qua chiến đấu sẽ không mập như thế, trên tay không thể nào không có vết tích gì.
Cho dù là Tân Duyên thì gần đây tay cũng đã có vết chai rồi.
Bởi vậy hai người này giao chiến Tân Duyên hơn nửa có thể thắng.
Quan Thừa Phong có lòng tin với Tân Duyên nhưng những người khác không nghĩ như vậy, dù sao nhìn Tân Duyên tuổi không lớn lắm còn Ngô Tuyên Thành thì lại khác, vẻ ngoài nhìn có chút trưởng thành hơn nên rõ ràng gã cùng tuổi với Quan An khoảng ba mươi tuổi, vóc người cũng rất… cường tráng.
Rõ ràng Ngô Tuyên Thành mạnh hơn!
Người xem náo nhiệt đều có chút đồng tình với Tân Duyên, mà lúc này một đám người từ bên ngoài tiến vào đẩy ra đám người vây xem, đi tới trước mặt Quan Thừa Phong.
“Tuyên Thành, đánh ngã nó đi!”
“Quan An, mày không chấp nhận Tuyên Thành khiêu chiến, thế có nhận khiêu chiến của tao không?”
“Quan An, không ngờ mày còn dám về thành Hàng Hải…”
“Quan An, sau này mày cứ cẩn thận đấy!”
…
Những người tới cũng trạc tuổi Quan An, trong số họ có mấy người cũng giống Ngô Tuyên Thành có thù oán với Quan An, có mấy người thì trong nhà có thù oán với Quan Thừa Phong, còn có một loại nữa… ban đầu là tùy tùng của Quan An.
Đương nhiên, hiện giờ những người đó đã không còn là đám tay chân, lại còn trở mặt với Quan An – kẻ đã từng là lão đại.
Quan Thừa Phong quét mắt một vòng nhìn những người này, ngầm thở dài một hơi —— người tuổi trẻ bây giờ thật sự quá táo bạo, cứ líu ra líu ríu tìm tới cửa.
“Rốt cuộc anh có muốn đánh hay không!” Tân Duyên căm tức Ngô Tuyên Thành, cái tên này tự đến gây sự thì thôi đi, lại còn liên lạc một đám người…
“Đương nhiên muốn đánh!” Ngô Tuyên Thành nói.
“Vậy thì tới võ đài!” Tân Duyên nói.
“Hừ… Nhưng tiểu mỹ nhân này, em cũng nhớ cẩn thận nha không lại bị anh đây đánh khóc.” Ngô Tuyên Thành nói.
Tân Duyên nói: “Đến lúc đó anh đừng khóc là được!”
Quyết định lên võ đài xong đoàn người đồng thời hướng về công đoàn chiến sĩ.
Triệu Khoa Lâm thấy cảnh này trong camera theo dõi cũng cau mày.
Tất cả những gì trước mắt khiến tâm trạng của Triệu Khoa Lâm phức tạp.
Y không nghĩ tới Tân Duyên sẽ ra mặt vì Quan An.
Trước đây khi còn ở thành Sùng An y đã biết Quan An thật sự không thương tổn Tân Duyên, nhưng dù vậy Quan An cũng thực sự quá yếu, quá bình thường.
Nắm giữ điều kiện tốt như vậy, còn lớn hơn y vài tuổi mà cũng chỉ có cấp ba, lại còn nhát gan nhu nhược, ngay cả khiêu chiến cũng không dám đáp lại…
Một người như vậy Tân Duyên lại ra mặt thay, nguyện ý lên võ đài vì hắn.
Tân Duyên… Cứ như vậy mà đi yêu người này?
Triệu Khoa Lâm đột nhiên nghĩ tới sự tình đời trước.
Có một khoảng thời gian y thật lòng yêu Tân Duyên, vì Tân Duyên làm rất nhiều chuyện, nhưng Tân Duyên không cho y sắc mặt tốt, trái lại còn đào tim móc phổi cho Sở Đông Vũ.
Hiện tại… Tân Duyên lại ra mặt vì một tên rác rưởi như Quan An.
Triệu Khoa Lâm nhòm ngó từ đầu Quan Thừa Phong cũng không biết, nhưng sau khi đến công đoàn chiến sĩ hắn nhận được thông tin Chân Thiệu Tề đưa tới —— Chân Thiệu Tề nói cho hắn biết Triệu Khoa Lâm vẫn đang nhòm ngó bọn họ.
Cái thằng Triệu Khoa Lâm này không đi nhìn Sở Đông Vũ đi, nhìn chằm chằm bọn hắn làm gì?
Nhưng… Quan Thừa Phong có chút vui mừng khi mình không ra tay.
Hắn vẫn chờ Triệu Khoa Lâm và nhà họ Vương lưỡng bại câu thương còn làm ngư ông đắc lợi, cũng không thể khiến ánh mắt Triệu Khoa Lâm cứ dính trên người mình mãi.
“Tôi thắng được người kia không?” Tân Duyên cẩn thận hỏi.
“Đánh thắng được.” Quan Thừa Phong rất bình tĩnh.
Tân Duyên nghe Quan Thừa Phong nói như vậy thở phào nhẹ nhõm thật dài, nghĩ đến những người kia hiểu lầm quan hệ của y và Quan An lại có chút mặt đỏ.
Quan Thừa Phong nhìn khuôn mặt có lẽ kích động nên đỏ bừng của Tân Duyên đột nhiên có chút ngứa tay, muốn nhéo một cái.
Ý thức được điểm này Quan Thừa Phong lần thứ hai phỉ nhổ chính mình.
Hắn vậy mà trâu già gặm cỏ non, thích một người còn trẻ như vậy…
“Tôi nhất định sẽ thắng!” Tân Duyên nghiêm túc nhìn Quan Thừa Phong, khuôn mặt tràn đầy kiên định, rồi lại nhanh chóng cằn nhằn không thôi: “Anh ở bên cạnh nghỉ ngơi thật tốt… Chờ đánh xong chúng ta về nhà sớm, đến lúc đó tôi nấu món ngon cho anh.”
Quan Thừa Phong cười rộ lên: “Được.” Hắn thật sự rất thích cảm giác có người quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của mình.
Tân Duyên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trên đất võ đài.
Ngô Tuyên Thành chưa nói muốn đánh võ đài tư nhân, Tân Duyên lại không hiểu lắm mấy cái này nên cuối cùng bọn họ thi đấu công khai, phát trực tiếp trên website của công đoàn chiến sĩ.
Nhưng không có mấy người xem là được rồi.
Mỗi ngày đều có vài trận đấu lôi đài, trừ khi có nhân vậy phi thường lợi hại ra trận nếu không thì mọi người cũng không hứng xem.
Lên võ đài, Ngô Tuyên Thành nâng cằm hỏi: “Tiểu tình nhân của Quan An, tôi hỏi em một lần cuối cùng… Em có muốn từ bỏ không?”
“Không cần!” Tân Duyên không chút do dự.
“Vậy tôi cũng không khách khí!” Ngô Tuyên Thành xông về phía Tân Duyên.
Tân Duyên sau khi được Quan Thừa Phong an ủi cũng có chút tự tin về bản thân, nhưng nhìn Ngô Tuyên Thành càng thêm tự tin nên trong lòng y nhiều ít vẫn có chút không chắc chắn.
Kết quả…
Như này? Chỉ có như này?
Ngô Tuyên Thành nhìn thì có vẻ lợi hại nhưng thực tế thì sao? Căn bản không biết đánh nhau!
Mấy tháng nay Tân Duyên không chỉ gia tăng rất nhiều kinh nghiệm thực chiến, còn học rất nhiều kỹ xảo chiến đấu. Trận đấu vừa bắt đầu y mới ra một chiêu với Ngô Tuyên Thành, sau đó… Ngô Tuyên Thành trực tiếp bị đánh ngã.
Khiến Tân Duyên hơi chút mông lung.
Ngô Tuyên Thành càng thêm mông lung, rõ ràng gã là người khiêu chiến, kết quả… Nhanh như vậy đã bị đánh bại? Này không đúng!
Những người Ngô Tuyên Thành gọi tới có thù với Quan An thấy vậy cũng kinh ngạc đến há hốc miệng.
Nhưng bọn họ nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Ngô Tuyên Thành thất bại vì gã khinh địch.
Trước đó họ luôn cười nhạo Tân Duyên, ai cũng thấy Ngô Tuyên Thành có thể quật ngã Tân Duyên dễ như ăn cháo nhưng hiện tại gặp phải chuyện như vậy… cả bọn đều mất thể diện!
Cuối cùng có người nói với Tân Duyên: “Vừa nãy Ngô Tuyên Thành khinh địch, tôi lên đánh với cậu!”
“Được thôi!” Tân Duyên đồng ý, y nhìn ra rồi, những người này đều có thù oán với Quan Thừa Phong, y cũng không ngại đánh nhau với họ.
Quan trọng nhất là y có thể học được rất nhiều từ chiến đấu như này!
Người thứ hai ra sân, sau đó… Người này bị đánh bại.
Theo sát, người thứ ba đưa ra lời khiêu chiến.
Đây quả thực là đánh hội đồng khiến người xem thường, nhưng Tân Duyên lần thứ hai đáp ứng.
Y đứng ở trên võ đài tinh thần phấn chấn.
Triệu Khoa Lâm nhìn Tân Duyên như vậy, thế mà lại…động lòng.
Hết chương .