Edit: Gin’s
Bên cạnh Túc Giang Nham không có người nào dưới tay nên không biết được nhiều về Tân Duyên, gã cho rằng dù Tân Duyên trở thành chiến sĩ Phúc Năng nhiều nhất cũng chỉ cấp một cấp hai, nhưng bây giờ…
Xem biểu hiện của Sở Đông Vũ, Túc Giang Nham biết gã nghĩ lầm rồi.
E rằng Tân Duyên rất mạnh.
Sao có thể!
Không, có khả năng, dù sao Tân Duyên cũng là nhân vật chính.
Bởi vì y là vai chính được ông trời yêu thương nên dù cho không có bàn tay vàng, Tân Duyên cũng có thể đi một con đường khác?
Túc Giang Nham ngơ ra tại chỗ, Tân Duyên lúc này tinh mắt thấy đội giữ gìn trị an đang tới…
“Đi mau!” Tân Duyên một phát túm lấy Quan Thừa Phong bỏ chạy.
Trường hợp đánh người ở nơi công cộng là trái pháp luật!
Sau khi Quan Thừa Phong đến thành Hàng Hải vẫn không mua nhà, mà mua xe đi dạo. Sau khi Tân Duyên lôi kéo Quan Thừa Phong lên xe, y có chút lo lắng hỏi khởi động xe rồi hỏi Quan Thừa Phong: “Quan An, vừa nãy tôi đánh Túc Giang Nham sẽ không có chuyện gì chứ?”
Túc Giang Nham nói sao cũng là bạn trai trên danh nghĩa của Triệu Khoa Lâm…
“Cậu yên tâm, không sao đâu.” Quan Thừa Phong nói, “Triệu Khoa Lâm đưa gã khỏi thành Sùng An cũng không phải vì yêu thích gã mà vì trên người gã có thứ Triệu Khoa Lâm muốn… Hiện tại Triệu Khoa Lâm đã chiếm được thứ đó, với y mà nói Túc Giang Nham có cũng được mà không có cũng được.”
“Trên người Túc Giang Nham có thứ Triệu Khoa Lâm muốn? Là cái gì?” Tân Duyên không rõ.
Quan Thừa Phong nói: “Tôi cũng không rõ.”
“Tôi còn tưởng Triệu Khoa Lâm đui rồi mới nhìn trúng Túc Giang Nham, không ngờ…”
Quan Thừa Phong nói: “Nếu Triệu Khoa Lâm mù thật còn có thể trở thành người thừa kế nhà họ Triệu sao? Có thể ép nhà họ Vương tới không thở nổi à?”
“Cũng đúng…” Tân Duyên gật gật đầu, yên lòng.
Nhưng y chỉ yên tâm một hồi lúc sau lại sốt ruột —— biểu hiện trước kia của Triệu Khoa Lâm hình như là… Coi trọng mình?
Bây giờ Triệu Khoa Lâm rất bận không để ý tới y, nhưng lỡ ngày nào đó Triệu Khoa Lâm rảnh rỗi?
Có thể sẽ chạy đến quấn lấy y không?
Tân Duyên có chút sốt ruột, trên mặt cũng không tránh khỏi lộ ra chút tâm tình.
Quan Thừa Phong chú ý tới, lo lắng hỏi: “Cậu sao thế? Không thoải mái à?”
“Tôi không sao.” Tân Duyên nói, vừa nói xong đã thấy vẻ mặt quan tâm của Quan Thừa Phong.
Dạo này y gặp toàn những chuyện không vừa lòng —— bị một kẻ như Triệu Khoa Lâm nhìn chằm chằm còn chưa tính, tình cảm với Quan An cũng không có tiến triển.
Hơn nữa… Y vẫn luôn kìm nén tình cảm của mình với Quan An, sau khi kìm nén quá lâu thì tác dụng ngược, hiện tại y nhìn đâu cũng thấy Quan An tốt, rất muốn trực tiếp thổ lộ hoặc cứ hôn bừa luôn cho xong!
Nhưng nếu Quan An không thích y, y làm vậy rồi sau này họ ngay cả bạn bè cũng không thể làm?
Tân Duyên còn đang xoắn xuýt Quan Thừa Phong lại nói: “Cậu không có chuyện gì là tốt rồi, cậu nhất định phải cẩn thận Túc Giang Nham, gã là người ích kỷ độc ác, cậu vừa không để ý có khi gã lại bỏ thuốc cậu.”
Quan Thừa Phong nói như vậy là nghĩ tới chuyện Lâm Kỳ Minh nói, Túc Giang Nham dùng loại thuốc rất độc để đối phó Tân Duyên.
Cũng vì lo lắng Túc Giang Nham sẽ ra tay với Tân Duyên, trước đó khi Tân Duyên nói chuyện với Túc Giang Nham hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Túc Giang Nham.
Tân Duyên không biết chuyện này, nghe Quan Thừa Phong nói như vậy lại nhớ về chuyện lúc hai người mới quen.
Tân Duyên linh quang chợt lóe, đột nhiên nói: “Hình như tôi có chút không thoải mái…”
“Không thoải mái chỗ nào? Có cần đi bệnh viện không?” Quan Thừa Phong hỏi.
“Không có gì đáng ngại, chúng ta mau về nhà!” Tân Duyên nắm chặt nắm đấm, hạ quyết định.
Quan Thừa Phong lái xe rất nhanh, hai người nhanh chóng về nhà, vừa vào cửa Quan Thừa Phong lại hỏi: “Cậu không thoải mái chỗ nào?” Thiết bị liên lạc của Tân Duyên không phát ra âm thanh cảnh báo cũng nói rõ Tân Duyên không có gì đáng lo, hắn cảm thấy Tân Duyên bị đau bụng nên mới vội vã như vậy, đòi sớm về nhà.
Đương nhiên cũng có thể là nguyên nhân khác nên hắn hỏi thêm mấy câu.
Tân Duyên nói: “Lúc ở trên xe tôi thấy hơi không thoải mái… Có lẽ bị trúng một loại thuốc nào đó rồi!”
“Cái gì?” Quan Thừa Phong kinh hoảng.
“Không phải lúc nãy Túc Giang Nham muốn đánh tôi à, lúc đó hẳn là gã chuẩn bị thuốc xong muốn xuống tay… Không phải có loại thuốc sẽ bốc hơi khi gặp không khí sao? Có lẽ tôi đã hít phải một chút, lúc này tôi…” Tân Duyên đỏ bừng mặt, đang bịa thì có chút không nói ra nổi nữa.
“Chúng ta lập tức đi bệnh viện.” Quan Thừa Phong nói, khi nãy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Túc Giang Nham nhưng không thấy Túc Giang Nham có động tác gì, mà Tân Duyên sẽ không lừa hắn.
“Không cần đi bệnh viện, thuốc kia không khác gì loại tôi dính phải lúc chúng ta vừa gặp mặt, hơn nữa cũng rất ít, tôi hiện tại đang…” Tân Duyên ôm lấy Quan Thừa Phong, quyết tâm hôn Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng bị ôm lấy, lại thấy Tân Duyên đỏ mặt hôn qua…
Hắn không chút nghĩ ngợi đẩy Tân Duyên ra.
Hai người lần lượt đến gần như vậy, hắn có phản ứng!
Tân Duyên bị đẩy ra vừa ngạc nhiên vừa lúng túng.
Hai ngày nay đầy đầu y đều là chuyện Quan An thích đàn ông, vẫn luôn nghĩ đến chuyện thổ lộ, nhẫn nhịn rất lâu hiện tại đương nhiên không thể buông tay.
Y ra tay lần thứ hai, ôm lấy một cánh tay Quan Thừa Phong: “Quan An, tôi nóng quá, anh… anh giúp tôi một chút…”
Người mình thích đỏ mặt, nhìn mình chan chứa tình ý, nói trúng thuốc rồi giúp y một chút đi… Quan Thừa Phong thiếu chút nữa không hold được.
Nhưng đến cùng hắn vẫn kiềm chế bản thân, không làm chuyện cầm thú.
Tân Duyên mặt mày căng thẳng lần thứ hai bị đẩy ra, Quan Thừa Phong hỏi: “Tôi đi mua cho cậu một con búp bê? Cậu thích kiểu gì?”
Thời đại này có cả búp bê cho người trưởng thành dùng, lại còn cài đặt hệ thống trí tuệ nhân tạo, cực kỳ hữu dụng.
Tân Duyên: “…”
Chuyện này là sao?
Quan An cái tên này, thật sự yêu thích nam nhân sao?
Y đã chủ động dâng hiến rồi mà Quan An còn lãnh tĩnh như vậy? Còn… Còn định mua búp bê cho y? (Nguyên văn 投怀送抱 – Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ dâng hiến nhưng vì mục đích khác.)
Tân Duyên cảm thấy vô cùng mất mặt, hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống!
Chuyện đã đến nước này… Y cũng không còn quan tâm gì nữa: “Không cần mua búp bê, chúng ta có thể trợ giúp lẫn nhau!”
“Tôi thích đàn ông.” Quan Thừa Phong cường điệu. Trợ giúp lẫn nhau? Đến lúc đó hắn còn nhịn được hả?
“Vừa đúng lúc? Chúng ta có thể thử xem?”
“Tôi ở trên.” Quan Thừa Phong lại cường điệu một chút.
Tân Duyên mừng rỡ vạn phần: “Tôi có thể ở dưới!” Trước đó y vẫn luôn lo lắng Quan Thừa Phong cũng ở dưới giống mình!
Quan Thừa Phong cau mày nhìn Tân Duyên.
Hắn có thể cảm giác được Tân Duyên có chút kích động, mặt đỏ đến không đúng nhưng Tân Duyên cũng không mất lý trí, nói cách khác Tân Duyên coi như trúng thuốc cũng vẫn có thể khống chế: “Cậu bình tĩnh lại đã, bây giờ cậu vẫn tỉnh táo, phản ứng sinh lý cũng không nghiêm trọng, có thể nhẫn nại, không dùng tới cách như vậy.”
Tân Duyên: “…”
Quan Thừa Phong lại nói: “Lúc trước tôi vẫn nhìn chằm chằm cậu nói chuyện với Túc Giang Nham, gã không hề có cơ hội động thủ…”
Quan Thừa Phong muốn nói lúc đó Túc Giang Nham hoàn toàn không có cơ hội hạ độc thủ với Tân Duyên. Lúc đó họ đang ở nơi công cộng, khoảng cách gần, Túc Giang Nham để không ảnh hưởng đến mình nhất định sẽ không dám dùng độc, nhiều nhất cũng chỉ dùng loại thuốc bột kích thích dục vọng của người khác, mà thuốc đó chắc chắn sẽ không quá nghiêm trọng, Tân Duyên nhịn một chút cũng liền qua.
Nhưng hắn còn chưa nói hết Tân Duyên đã tông cửa xông ra.
Quan Thừa Phong vội vã đuổi tới.
Tân Duyên thật sự không còn mặt mũi ở lại.
Y đã ám chỉ đến rõ ràng như vậy Quan An còn từ chối, thậm chí nói thẳng Túc Giang Nham không hề có cơ hội ra tay…
Quan An lợi hại như vậy khẳng định nhìn ra y giả vờ rồi!
Tân Duyên không biết sau đó phải kết thúc như thế nào, chỉ có thể chạy trước, đến bên ngoài y không nhịn được lại tự cho mình một cái tát —— y cũng quá không tỉnh táo, lại bịa chuyện như vậy để thổ lộ!
Thà y thoải mái nói với Quan An mình cũng thích đàn ông, đưa ra đề nghị cùng nhau thử xem. Quan An đồng ý là tốt nhất, Quan An không đồng ý thì nói hai người vẫn ở chung với nhau như trước kia.
Hiện tại thế này… y không còn mặt mũi gặp Quan An nữa rồi!
Tân Duyên dừng bước nhìn thành Hàng Hải xa lạ.
Lúc trước ở bên Quan An y cảm thấy nơi xa lạ này không có gì không tốt, nhưng bây giờ… Y muốn về nhà.
“Tân Duyên!” Giọng nói của Ngô Tuyên Thành lại vang lên.
Cảnh Tân Duyên đánh Túc Giang Nham Ngô Tuyên Thành cũng xa xa thấy được.
Triệu Khoa Lâm có quyền thế rất lớn ở thành Hàng Hải, Túc Giang Nham cũng là nhân vật nóng bỏng tay, Tân Duyên lại dám đánh Túc Giang Nham… Thật lợi hại!
Gã tiến tới theo thói quen muốn nói chuyện với Tân Duyên, nói xấu Quan An một chút.
Gã nỗ lực đào đào biết đâu ngày nào đó có thể làm lung lay góc tường nhà Quan An đả động đến Tân Duyên, như vậy Quan An nhất định sẽ tức chết!
Tân Duyên không để ý tới Ngô Tuyên Thành, tiếp tục đi về phía trước.
Ngô Tuyên Thành đuổi theo: “Tân Duyên, em chờ một chút… Sắc mặt em không quá tốt, có phải là cãi nhau với Quan An không? Tôi đã nói với em rồi, Quan An không phải cái thứ tốt lành gì đâu, còn không bằng em cân nhắc tôi…”
“Anh đừng có theo tôi nữa! Tôi chỉ thích Quan An!”
“Quan An có cái gì tốt? Sao em cứ phải thích hắn?” Ngô Tuyên Thành cảm thấy Tân Duyên đui rồi, Quan An cũng chỉ được cái mẽ ngoài bảnh bao, còn bên trong thì…
Hiểu rõ nhất một người thường là kẻ thù của người đó. Làm kẻ thù của Quan An gã biết Quan An đã từng ngấm ngầm làm rất nhiều chuyện không hề vẻ vang.
“Anh ấy cái gì cũng tốt hết, tôi thích anh ấy! Chỉ thích anh ấy!” Tân Duyên nói, “Anh còn nói xấu anh ấy nữa tôi sẽ đánh anh!”
Ngô Tuyên Thành: “…” Gã khó khăn quá! Tường này cứng quá khó đào!
Tân Duyên vóc dáng nho nhỏ mà sao lại bạo lực như vậy!
Ngô Tuyên Thành rất phiền muộn, tâm trạng của Quan Thừa Phong thì lại khác —— Tân Duyên thích hắn?
Hắn lo lắng Tân Duyên có chuyện mới đuổi theo, không ngờ lại được nghe Tân Duyên thổ lộ…
Quan Thừa Phong sượng trân.
Trước đây Tân Duyên chưa từng nói với ai chuyện mình thích Quan An.
Y muốn nói với bạn nhưng sợ gặp phải chuyện giống như Túc Giang Nham nên không có chỗ nói.
Y muốn nói cho người nhà nhưng… cha y chỉ một lòng nghĩ để y nhận Quan An làm thầy, muốn y nhất định phải tôn kính Quan An, nói kiểu gì?
Huống chi từ khi biết Quan An từng chuyện xảy ra… ngay cả thời gian lên mạng đăng bài y cũng không có.
Hiện tại cuối cùng cũng nói ra miệng, bên cạnh có người nghe… Tân Duyên không nhịn được mà nói nhiều thêm chút: “Quan An thật sự rất tốt, cũng lớn lên đẹp trai, cái gì cũng biết, đối xử với tôi cũng rất tốt, còn rất quan tâm đến tôi…”
Quan An không có khuyết điểm gì hết, chỉ là không thích y…
Nghĩ đến chuyện lúc trước đôi mắt Tân Duyên đau xót.
“Em đừng khóc…” Ngô Tuyên Thành muốn lau nước mắt cho Tân Duyên.
Nhưng gã còn chưa kịp tới gần Tân Duyên đã bị người ta xách cổ áo kéo sang một bên.
“Ai đấy!” Ngô Tuyên Thành bất mãn mà nhìn sang: “Quan An?”
Tân Duyên lúc này cũng nhìn thấy Quan Thừa Phong, nhất thời cứng đờ.
Y cảm thấy mình đã hóa đá, hoá đá còn chưa tính, nứt ra rồi…
Y có thể phong hóa nhanh thêm một chút không? Tốt nhất là bị gió thổi bay luôn đi!
Hết chương .