Bệ hạ dùng nô lệ vận chuyển đá, vì cậu mà xây đàn tế rượu thần linh.
——Trích truyền thuyết về Claudius Drusus
Khóe miệng bệ hạ hơi mang theo ý cười, quanh mình như nở cả vườn tường vi.
Nhìn thấy vẻ mặt này của bệ hạ, người hầu đứng cạnh vốn chỉ run run khóe miệng, bây giờ cả khuôn mặt cũng trở nên run rẩy.
Bệ hạ vui vẻ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, xoang mũi hừ hừ lên làn điệu. Bệ hạ là người sáng tác, mà người thương của bệ hạ lại đang hát khúc ca ấy, quả thật vô cùng hài lòng… Cảnh tượng ấy khiến dạ dày người hầu cũng bắt đầu run lên.
Tự cho rằng mình là người có khả năng thẩm âm tốt, có thể tùy tiện viết nên những bản nhạc, hiển nhiên năng lực giám định và thưởng thức âm nhạc của bệ hạ phải “hơn hẳn” mọi người… Hơn nữa, có nhạc sĩ nào lại muốn tác phẩm của mình bị chê bai cơ chứ? Người hầu rót một tách trà cho bệ hạ, bệ hạ cầm tách lên nhưng không uống. Người hầu lui về phía sau, lẳng lặng đứng nghe âm điệu thỉnh thoảng lại phát ra… Hắn bắt đầu hoài nghi, liệu âm thanh bệ hạ nghe thấy có giống âm thanh mình nghe thấy hay không.
Cho dù cố gắng cảm nhận ra sao, thì hắn cũng chẳng thể nào nghe thấy giai điệu gì trong đó…
Dường như người trên sân khấu hát rất nhiều câu ca, nhưng lại nghe như chỉ hát một câu vậy.
Giai điệu mỗi một câu đều khác nhau, mà cứ như chẳng có gì khác nhau cả.
… Tiếng ca vi diệu như vậy, thật khó có thể hình dung.
Thật ra thì cũng không đến nỗi quá buồn nôn. Thế nhưng một cây tường vi đang nở rộ rực rỡ, sau đó lại phát hiện ra có sâu, điều này khiến người ta khó lòng chấp nhận nổi. Nếu con sâu có thể dẫm bẹp dí trên mặt đất, thì cảm giác khó chịu kia lại khắc sâu vào lòng.
Màn diễn trước mắt trở thành bi kịch.
Cái gọi là bi kịch, chính là cho người ta thấy sự hủy diệt của một thứ vô cùng đẹp đẽ.
Trên thính phòng đã có vài quỷ hút máu tỏ vẻ tiếc nuối, rồi mang vẻ mặt ấy mà bịt kín lỗ tai. Làm vậy rồi nhìn lên sân khấu, quả nhiên thiên thần trên đó vẫn đẹp rạng ngời.
“Đúng là một ca khúc chạm đến đấy lòng.” Bệ hạ chân thành ca ngợi: “Chínhlà cái cảm xúc ta muốn thể hiện trong tác phẩm, thậm chí còn rung động hơn nhiều.”
Nếu bệ hạ nghĩ giọng ca này rất hay, vậy thì phải nói tốt về nó với mọi người thôi. Vì thế, tổng biên tập cuốn “Ngày nghỉ ở Rome” đã viết:
“… Đôi môi anh đào hé mở, một mũi tên mang theo đầy sự ma mị bắn trúng tâm hồn người, không có ngôn ngữ nào miêu tả được tiếng ca tuyệt diệu ấy.”
Bệ hạ muốn các quý tộc đến nhà hát vào mỗi chiều thứ bảy, nên ngài đã phá bỏ nhà thờ. Nhưng Levy rất nhanh chán, bệ hạ chỉ có thể ghi âm bài hát vào trong đĩa nhạc, rồi nghe một mình vào sáng sớm. Cứ như vậy, nhà hát để đó không dùng tới nữa.
Trước khi khánh thành nhà hát, bệ hạ đã tổ chức tiệc sinh nhật cho Levy.
Chạng vạng mới bắt đầu bữa tiệc, đó chính là lúc rạng sáng của quỷ hút máu. Họ không thể không vội vã mà đứng lên từ trong “mộ”, trang điểm ăn mặc để tham gia lễ hội hoàng cung.
Tướng quân Lucullus cũng là một trong số đó.
Hắn không thích giao tiếp với những người trong cung điện, nhưng lại là một tín đồ cuồng nhiệt của bệ hạ. Sau khi bệ hạ thống nhất Âu Châu, hắn vẫn chinh chiến khắp nơi để bảo vệ uy danh cho bệ hạ.
Dưới trướng hắn là một đội quân hỗn huyết. Cái gọi là “hỗn huyết”, chính là đã bị quỷ hút máu thuần chủng cắn, biến thành quỷ hút máu có nguồn gốc con người. Hỗn huyết tồn tại để các quý tộc địa phương hưởng lạc. Lucullus hiểu rất rõ điều này. Coi các quý tộc khác như không khí, trong giây lát cúi đầu, khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười trào phúng.
Hắn chẳng lạ gì đám mục nát nhưng vẫn tỏ ra cao quý ấy.
Thế giới này quá mức nhàm chán, quá mức hư không đối với hắn. Hắn từng khát vọng bệ hạ ban cho mình thắt lưng kỵ sĩ. Một quý tộc cao ngạo chạm vào cánh tay Lucullus, quý tộc kia liếc nhìn Lucullus rồi cau có phủi quần áo bỏ đi, lập tức tiếp tục nói chuyện với những người bên cạnh, nghênh ngang mà đi. Hàng mi dày của Lucullus che khuất ánh mắt hẹp dài, hắn híp mắt nhìn theo bóng dáng quý tộc kia… rồi liếm khóe miệng thèm thuồng.
Không phải quỷ hút máu không có quyền kiêu hãnh khi đứng trước hỗn huyết, hỗn huyết tuy rằng kế thừa dòng máu của họ, nhưng dù sao cũng là sản phẩm nửa mùa, không chỉ không sống lâu bằng quỷ hút máu, mà ngay cả năng lực cũng suy giảm.
Quỷ hút máu là sinh vật của bóng đêm, tất nhiên phải có những năng lực phi thường vượt xa những sinh vật khác…
Lucullus trượt ngã trên bậc thang, khuỷu tay đập xuống bậc, làn da trở nên bỏng rát. Phiến đá hắn va vào biến thành bột mịn… Trước khi hắn nhận ra chúng đã tan thành bột, thì tiếng cười từ bốn phía vang lên
Ha ha ha ha haLucullus siết chặt thanh kiếm bên hông đến nỗi tay nổi gân xanh, ánh mắt vàng lóe sáng trong đêm như báo săn mồi, dưới ngọn đèn dìu dịu, đôi mắt dần hóa màu đỏ tươi. Hắn chống kiếm đứng lên, vỏ kiếm liền cắm sâu trong tảng đá tận chín thước…
Rồi thanh kiếm được rút ra rất nhanh. Tiếng động phát ra rất lớn, nhưng bỗng nhiên ngừng bặt. Gió nhẹ thổi bay mái tóc Lucullus, lộ ra cặp mắt dữ tợn. Nơi đồng tử màu đỏ tươi phản chiếu hình ảnh một cô gái vô cùng xinh đẹp…
Nàng ngồi dưới tán cây tử đằng, một bàn tay mân mê cành lá đang rủ xuống, tay kia khẽ lau nước mắt vì đã cười hắn thật lâu. Trên trán nàng buộc một sợi dây Bohemian, mái tóc vàng xõa xuống, uốn lượn trên xương quai xanh… Nàng mặc áo màu lam khói, chiếc váy màu trắng tơ tằm, dưới vạt váy ngắn là đôi chân thon nhỏ.
Đôi mắt màu xanh lục của nàng long lanh như hồ nước, dập tắt lửa giận trong lòng hắn, rồi lại làm cho từng bộ phận trên cơ thể hắn rực lửa.
Lucullus hung ác trừng mắt nhìn cô gái, mà đối phương lại nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi hành lang.
Nàng giẫm trên đá vụn đến trước mặt hắn, ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào hắn. Bị cắn từ khi mười sáu tuổi, Lucullus không cao lên nữa, cô gái này có thể dễ dàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nàng quan sát mấy huân chương đeo trên ngực áo hắn, rồi ngạo mạn nâng cằm:
“Chỉ công tước mới có tư cách để ngã xuống.”
Mùi hương trên người nàng lan tỏa trong không khí, khiến cổ họng hắn trở nên khô khốc.
… Chắc là sủng vật của ai đó trong giới quý tộc? Nghĩ như vậy, hắn lại chán ghét nhìn cô gái kia, rồi mím môi xoay người rời đi. Hắn cố ý bước thật chậm, nhưng không thấy cô gái chạy theo, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Sau đó hắn không nhìn thấy nàng trong bữa tiệc, hắn bưng cái cốc có máu len lỏi qua đám người, đứng bên cửa sổ. Hắn thấy bệ hạ cũng đang chán muốn chết, tuy rằng vẫn nhã nhặn tiếp chuyện các quý tộc, nhưng ý cười lại không đọng trong đáy mắt. Lucullus nghe thấy xung quanh đang xì xào bán tán về “người kia”, bọn họ giấu tên người đó, làm ra vẻ thần bí mà kể chuyện, nhưng hắn không cảm thấy hứng thú tẹo nào. Hắn không quan tâm đến chuyện trong cung điện.
Thực sự thì hắn đã từng muốn cô gái kia, muốn đến nỗi đôi môi lạnh lẽo nóng rực lên. Ngay cả dạ dày cũng hừng hực lửa.
Rất nhanh, hắn lại được gặp nàng, thế nhưng địa điểm hơi kỳ lạ.
Lucullus luống cuống tay chân, chẳng biết nên làm gì cho phải. Nhưng mà cô gái vào nhầm WC nam kia dường như hoàn toàn không để ý, liếc nhìn hắn đang đứng bên cạnh.
Sau đó, nàng nhấc váy lên.