---------------------
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Đường Nại lộ ra mấy phần cô đơn.
Trái tim Lệ Mạc Khiêm run lên, nhịn không được muốn đem người yếu ớt này ôm vào trong lòng ngực an ủi một phen.
Vì sao lại đau khổ? Cậu suy nghĩ đến ai?
Đường Nại hít sâu một hơi, ném phiền muộn trong lòng ra, nổi giận đùng đùng chất vấn nói: "Anh làm cái gì, khiến cho An tiểu thư khóc?"
"Nữ nhân kia muốn bán thân cho tôi, tôi không đồng ý, cô ta liền khóc."
Lệ Mạc Khiêm vừa nghe thay đổi Đường Nại nhắc đến An Mặc Thất, trong lòng giống như bị con kiến gặm cắn, suy nghĩ ở giữa trong lòng dâng lên một cổ lệ khí, hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói.
Anh đồng ý vung tiền giúp cha An Mặc Thất trả nợ cờ bạc, cho phép cô ta trả nhiều tiền hơn khi mượn, nhưng nữ nhân kia vậy mà nói với anh, không chịu đi làm để kiếm tiền trả, một hai phải bán thân cho anh.
Thật ghê tởm!
Nếu lúc ấy Nại Nại cũng ở trong phòng thay đồ, khẳng định có thể nhìn thấy gương mặt thật của cô ta!
"Đường Nại, nữ nhân kia không có cái gì tốt cả, em đừng để mặt ngoài của cô ta lừa gạt."
"An tiểu thư rất tốt, em ấy xuất thân nghèo khổ, vừa kiên cường lại lạc quan, còn đặc biệt nhiệt tình yêu thích học tập, nếu em ấy làm ít chuyện không tốt, nhất định chỉ là vì bất đắc dĩ mà thôi, anh và em ấy ở chung một khoảng thời gian, khẳng định sẽ phát hiện cô ấy rất tốt."
Tơ Hồng nghe Đường Nại nói, vui mừng gật đầu.
Oắt con nhà mình đã trưởng thành, hiểu được cách chủ động tác hợp nam nữ chính, thật không dễ dàng gì a.
"A --" Đáy mắt Lệ Mạc Khiêm xẹt qua một tia lạnh lẽo, khóe môi căng chặt, đè nén tức giận.
Đường Nại co rúm lại lui một bước, đụng vào mặt tường phía sau, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dù nói thế nào, em ấy cũng là con gái, anh bắt nạt con gái nhà người ta đến khóc, thật không có nhân phẩm."
Lệ Mạc Khiêm duỗi tay chống lên trên tường, đem thanh niên suy yếu vây trong một tấc vuông, đáy mắt tràn lan ghen ghét và lửa giận.
"Cô ta muốn leo lên giường của tôi, kết quả thất sách, còn muốn đổ lỗi lên đầu tôi sao?"
"Nại Nại --" Hầu kết nam nhân lăn lộn, giọng nói hơi khàn, duỗi tay quấn lấy tóc bên tai cậu, xưng hô quen thuộc phảng phất như được luyện tập hàng trăm hàng ngàn lần trong lòng, tự nhiên buột miệng thốt ra.
"Tôi đối với nữ nhân không có hứng thú, chỉ cần bọn họ không trêu chọc tôi, tôi tuyệt đối sẽ không động thủ với bọn họ."
Từ đầu đến cuối, người tôi muốn bắt nạt đến khóc chỉ có một người...
Tầm mắt Lệ Mạc Khiêm tham lam xẹt qua trên gương mặt ôn nhuận tinh xảo ở trước mặt, giống như một con sói ác độc đang nhìn con mồi, sẵn sàng lao vào.
Đường Nại bị anh nhìn chằm chằm đến mức lông tơ toàn thân đều chổng ngược lên, khẩn trương liếm liếm môi, nhịn không được run bần bật.
Lệ Mạc Khiêm chế trụ cằm cậu, lấy một loại tư thế cường thế chiếm hữu đem thanh niên bao phủ trong bóng ma của chính mình.
"Lệ tiên sinh, nếu có hiểu lầm gì, tôi xin lỗi anh, thật xin lỗi, tôi có việc phải rời đi trước."
Đường Nại thật sự chịu không nổi loại cảm giác quỷ dị này, dùng hết sức lực toàn thân đem anh đẩy ra hoang mang rối loạn cướp đường mà đi.
Trên đường rời đi, cậu nhịn không được duỗi tay xoa xoa cằm nhọn bị véo đau.
[ Tơ Hồng, anh ta tốt xấu, ánh mắt nhìn tớ khiến người sợ hãi, cùng... Cùng đồ trứng thối Khương Vân Đình kia rất giống nhau! ]
Nhắc đến Khương Vân Đình, Tơ Hồng liền nhớ đến khi rời khỏi vị diện trước.
Chắc là không phải tên chó nam chính kia thật sự đuổi đến?
Tần Trăn, Lệ Mạc Khiêm và Khương Vân Đình thật sự là một người?
Bằng không những người này đều đối với oắt con nhà mình động lòng?
Tơ Hồng mơ hồ cảm giác được, Lệ Mạc Khiêm cũng lòng mang ý xấu với Đường Bảo nhỏ nhà mình.
Không có khả năng!
Tơ Hồng vứt bỏ ý nghĩ đáng sợ này, không ngừng thôi miên chính mình.
Nam chính thế giới này là thẳng nam, Lệ Mạc Khiêm là thẳng...