Sở Ngư mặt không cảm xúc ngồi ở trước máy tính, tròng mắt đầy tơ máu mà nhìn chằm chằm tiểu thuyết trên màn hình.
Tiểu thuyết tên rất khí phách, rất súc tích, ngắn gọn, tựa như nước chảy ——《 Chí Tôn Kiếm Tiên 》.
Hiện giờ võng văn lan tràn những thứ giống như: xx chí tôn, xx tiên đồ, cuồng ngạo xx, vv... Tên tiểu thuyết giống nhau chọc vào mắt như tổ ong vò vẽ. Là một độc giả trung thành của web văn học X Điểm, Sở Ngư đã nhìn quen. Mỗi ngày xem xong đại thần này đăng chương, liền sẽ đi tìm kiếm đại thần khác, khao khát một tương lai bồi được một đại thần lang bạt mưa gió.
Tác giả《 Chí Tôn Kiếm Tiên 》là một tay mới, viết 50 vạn chữ, được 50 lượt xem. Sở Ngư tối hôm qua chọc đến áng văn này, vừa nhìn qua——
Phản diện pháo hôi ngẫu nhiên cùng tên với hắn!
Sao có thể không bực!
Sở Ngư bi phẫn mạc danh, ôm máy tính đọc cả đêm, rốt cuộc xem đến chương mới nhất, cũng xem được tên phản diện pháo hôi cùng tên với hắn tìm đường chết như thế nào.
Phản diện pháo hôi đó cư nhiên chết trong chương mới nhất!
Sở Ngư không thể nhịn được nữa, đập mạnh xuống bàn: "Nực cười!"
Nhưng mà đang là kỳ nghỉ hè, bạn cùng phòng đều đã về nhà, không có người đáp lại hắn.
Sở Ngư vò đầu bứt tai, vô cùng đau đớn: "Cùng một cái tên với ông thế nhưng lại không cùng chỉ số thông minh, nếu là ông đây khẳng định sẽ không như vậy! Trừ điểm! Đánh giá xấu!"
Sau đó giọng nói bỗng lạc đi, trước mắt hắn đột nhiên biến thành màu đen, di chứng của việc thức đêm ập tới.
Sở Ngư kinh nghiệm thức đêm đầy mình, bình tĩnh chờ đợi thị lực khôi phục, thế nhưng đợi một hồi, trước mắt vẫn là một mảnh đen nhánh, không khỏi có chút luống cuống.
Chẳng lẽ hắn bị cuốn tiểu thuyết này lóe cho mù mắt rồi?
Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng: "Hoan nghênh ký chủ tiến vào 'Trò chơi nhập vai' ~ hệ thống 007 hân hạnh được phục vụ ~"
"Hả?"
"Oán niệm mãnh liệt của ngài đã triệu hồi hệ thống ~ hệ thống nghe lệnh cung cấp cho ký chủ một cơ hội thay đổi vận mệnh của nhân vật phản diện pháo hôi ~"
"Hả? Hả?"
"Thỉnh ký chủ dẫn dắt tiểu thuyết chở thành tác phẩm đỉnh của đỉnh ~ nổi tiếng từ Bắc ra Nam, từ Nam vào Bắc ~"
Sở Ngư cảm thấy cái thứ gọi là hệ thống này có vẻ đang nói thật, hắn thật lâu mới hoàn hồn từ trạng thái ngây người, khó tin chỉ vào chính mình: "Ta phải dẫn dắt?"
007 không để ý tới hắn, tiếp tục vui sướng mà giải thích: "Từ giờ trở đi ~ quyển sách này sẽ có vị trí đề cử ~ có tỉ lệ lộ diện ~ nhưng nhân vật chính lại không phù hợp với hình tượng trong truyện ngựa đực điển hình~ kính mong ký chủ nỗ lực đem nội dung sách dẫn dắt quay chở lại quỹ đạo vốn có ~"
Cái này Sở Ngư biết. Trong《 Chí Tôn Kiếm Tiên 》 nam chính tên là Tạ Hi, bởi vì thời kỳ thơ ấu thiên phú bị phong ấn nên bị đồng môn cười nhạo là phế vật, thường xuyên chịu khi dễ, dẫn đến tính cách y trầm mặc ít lời, nhìn thấy mỹ nữ cũng không đến thu vào hậu cung. Truyện đã viết được 50 vạn chữ mà nam chính bây giờ mới bắt đầu cùng mấy mỹ nữ mắt đi mày lại.
Này còn có thể gọi là truyện ngựa đực?
Không thu tiểu đệ còn coi được sao?
Không thu hậu cung còn có thể tính là nam chính sao?
Khó trách tác giả viết đến mặt toàn là máu!
007: "Xem ra ký chủ biết hẳn nên làm như thế nào ~"
Sở Ngư bất giác mà bắt chước giọng điệu bán manh của hệ thống: "Ưm ~"
007: "Ký chủ sẽ có điểm khởi đầu là 100 điểm ~ nhận được bình luận khen ngợi thêm 2 điểm ~ bình luận trung lập không thêm điểm ~ bình luận chê bai trừ 2 điểm ~ đến khi ký chủ đạt tới 1000 điểm liền có thể lựa chọn trở lại thế giới gốc ~ nếu điểm giá trị thấp hơn 0 điểm ~ lập tức sẽ nhận được kết cục gốc của vai phản diện pháo hôi ~"
Kết cục gốc? Vai Sở Ngư trong truyện tự tìm đường chết, trêu chọc nữ chính. Khiến Tạ Hi thù mới hận cũ dồn lại, đem hắn thiên đao vạn quả, rút ra hồn phách ném vào lò luyện hồn, vĩnh viễn không thể xoay chuyển.
Sở Ngư sau lưng chợt lạnh: "Đệt ~"
007: "Như vậy ~ chúc ký chủ chơi vui vẻ ~"
Sở Ngư: "Ê ~ ngươi từ từ ~"
Trước mắt chợt hiện lên một tia sáng chói loá, Sở Ngư vội vàng nhắm mắt lại, vẫn là nhịn không được chảy ra nước mắt s1nh lý, hắn ủy khuất mà lau lau đi.
Bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, Sở Ngư hai mắt đầy nước mở ra, nhất thời khiếp sợ.
Cho dù là ai vừa mở mắt đã phát hiện phía trước mặt là một mảnh đen kịt, tựa hố sâu không có đáy, gió vực sâu thổi mạnh vào người, đều sẽ bị dọa cho một cú sốc.
Hắn liền có chút hoa mắt, váng đầu, cảm giác như sắp ngã xuống.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi: "Đại sư huynh!"
Sở Ngư vội vàng định thần, hít một hơi thật sâu mới phát hiện vực sâu kia cách chính mình một trượng xa, không rớt xuống được.
Hắn đang ngồi khoanh chân ở một khối đá xanh phía trên. Trên không trung mây đen giăng đầy, sấm chớp lập loè, cực kỳ áp lực.
Tiếng bước chân phía sau càng gần: "Đại sư huynh, huynh lại ngày qua ngày tu luyện ngộ đạo, thật không hổ là đại sư huynh!"
Sở Ngư ngẩn ra một chút, xem ra hắn hiện tại đã xuyên đến《 Chí Tôn Kiếm Tiên 》, thân phận đúng là tên pháo hôi não tàn kia.
Trong nguyên tác "Sở Ngư" là người cao quý lãnh diễm lại kiêu căng. Sở Ngư nỗ lực bắt chước biểu cảm cao quý lãnh diễm đó, lãnh đạm gật đầu: "Ưm ~...... Ừ."
Đậu má! Quen bắt chước cái hệ thống thiếu nữ kia khiến giọng điệu của hắn không tự chủ được mà nâng lên!
Phía sau hắn là một thiếu niên mặc y phục trắng, thoạt nhìn rất có vài phần tuấn tú, tựa hồ đối với tính cách của Sở Ngư rất quen thuộc.
Hắn đứng cách Sở Ngư tầm hai trượng, lo sợ không yên nói: "Đại sư huynh, cái tên phế vật kia bị hội Ngũ sư đệ đuổi vào rừng, hiện tại chưa trở ra. Sư tôn ngày mai vân du trở về, giờ phải như thế nào ạ?"
Cái tên phế vật kia? Rừng?
Là nam chính!
Sở Ngư bỗng nghiêm nghị.
Muốn thay đổi vận mệnh pháo hôi của hắn, liền phải cùng vai chính tạo quan hệ tốt, ôm thật chặt cái đùi, cho dù nam chính thu mình làm tiểu đệ thì cũng phải là tiểu đệ hô hào to nhất.
...... Chẳng qua xem tình trạng này, Tạ Hi đã sống qua ba năm tối tăm nhất cuộc đời rồi đi.
Rừng là nơi Tạ Hi phá vỡ phong ấn linh mạch của y, là một sự kiện quan trọng. Sở Ngư trong nguyên tác sợ sư tôn trách phạt, miễn cưỡng đi vào rừng rậm nguy hiểm, tìm được Tạ Hi khi y đã phá phong ấn.
Nếu đã xuyên tới, tại sao không đi xem một chút thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời nam chính?
Quan hệ có thể từ từ cải thiện ~ cứ nghĩ đến về sau ôm đùi nam chính, dẫn y đi lên con đường bình thường nên có của truyện ngựa đực ~ thu tiểu đệ cùng hậu cung, ngược pháo hôi cùng tiện nhân, đạt đến đỉnh cao thiên hạ ~ a, thật là tiền đồ sáng lạn ~ thật là khiến người ta cảm thấy hưng phấn ~
Sở Ngư suy nghĩ xong, nhanh chóng quyết định: "Ta lập tức đi đem nam...... tiểu tử kia tìm trở về!"
Tiểu sư đệ phía sau nhìn Sở Ngư bộ dạng hưng phấn, sờ sờ cái ót, vẻ mặt nghi hoặc.
Sở Ngư là đích tử của Sở gia, là đại đệ tử của nhị trưởng lão Lục Khinh An của Thiên Uyên Môn. Hắn vẫn luôn cao ngạo, bộ dáng cao quý lãnh diễm không thể xâm phạm. Thế nhưng từ Lục Khinh An đem Tạ Hi về, Sở Ngư như thay đổi tính cách, đá đánh hay nhục mạ Tạ Hi đều là chuyện thường ngày.
Có gì đó không ổn.
(Bản gốc để là 怎么觉得大师兄这次的g/点有点不对劲?mình không rõ đoạn g/ là gì nên dịch theo bản tiếng Anh🥲)
Sở Ngư đương nhiên sẽ không nói hắn thật ra có chút hưng phấn khi đi gặp cái đùi sẽ ôm trong tương lai. Thứ nhất, sau khi thức cả đêm đọc cuốn sách này, hắn muốn thay đổi kết cục của tên pháo hôi cùng tên với hắn. Thứ hai, Sở Ngư rất yêu thích vẻ bề ngoài cùng tính cách của Tạ Hi.
Ừm, vẻ bề ngoài.
Sở Ngư là thành viên VIP cố định của hiệp hội Coi Trọng Diện Mạo.
Thân thể này còn có ký ức của nguyên chủ, hắn vừa đi vừa tiêu hoá ký ức, gặp được không ít người. Ai khi nhìn thấy bạch y phiêu phiêu cùng khí chất lạnh lùng của Sở Ngư, đều phải dừng bước, cung cung kính kính mà cúi người: "Đại sư huynh."
Sở Ngư cao quý lãnh diễm mà gật đầu, tiếp tục bước đi.
Trong lòng lại thực sự sướng lắm rồi.
Ha ha ha ha ha ha cái thân phận pháo hôi này quả thực quá tốt! Mặc cho ai gặp được cũng đều phải cung kính gọi một tiếng "Đại sư huynh"! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Hắn dựa vào ký ức của nguyên chủ đi vào rừng —— một trong những cấm địa của Thiên Uyên Môn. Bên trong rừng là nơi Thiên Uyên Môn nuôi yêu thú cấp thấp. Tu sĩ có tu vi dưới Trúc Cơ kỳ bị cấm vào.
Thân thể này của Sở Ngư thiên tư hơn người. Mới mười chín tuổi đã là Trúc Cơ sơ kỳ, được phép tiến vào rừng.
Nói đến Tạ Hi, y là con trai cố nhân của Lục Khinh An, được Lục Khinh An thu làm đệ tử, địa vị cao hơn những đệ tử khác, chỉ dưới một mình Sở Ngư. Đáng tiếc linh mạch y bị phong bế, vô pháp tu luyện, bị coi là phế vật suốt ba năm, nhận bao nhiêu xem thường.
Lục Khinh An vân du tứ phương ba năm, là vì tìm kiếm phương pháp giúp Tạ Hi có thể tu luyện. Trước khi đi, người giao cho Sở Ngư chiếu cố Tạ Hi. Đương nhiên, Sở Ngư rất nghe lời, tận lực mà "chiếu cố" vị sư đệ này suốt ba năm.
Hiện giờ Lục Khinh An trở về, Tạ Hi lại bị đuổi vào trong rừng mãi không ra. Mọi người sợ hãi vô cùng, sợ sư tôn trừng phạt. Mới nhìn thấy Sở Ngư, tất cả như ong vỡ tổ vây quanh hắn, vẻ mặt cầu cứu.
Sở Ngư bình tĩnh mà nhìn Ngũ sư đệ khóc như đưa tang: "Làm sao bây giờ, Đại sư huynh? Nếu cái tên phế vật ấy chết trong kia, sư tôn...... Sư tôn sẽ đem ta đuổi xuống núi......"
Nhìn cái tên tiểu pháo hôi này, đại pháo hôi Sở Ngư từ ái mà xoa đầu hắn: "Không sao."
Nam chính đang ở bên trong kia thăng cấp kìa.
Ngũ sư đệ bị xoa đầu, vẻ mặt tức khắc trở nên kinh sợ mà nhìn Sở Ngư. Đại sư huynh vẫn luôn chán ghét tiếp xúc cơ thể...... Hình như hôm nay Đại sư huynh có chỗ nào đó không đúng!
Sở Ngư phất ống tay áo, đi vào rừng.
Bên trong rừng tối tăm, Sở Ngư theo bản năng mà nhíu mắt lại vẫn không thấy gì. Trên mặt đột nhiên truyền đến cảm giác ướt át lạnh buốt, như là bị thứ gì li3m lên.
Sởn cả tóc gáy!
Sở Ngư cả kinh thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cơ thể theo phản xạ có điều kiện mà đánh một quyền. Thân thể này linh lực dư thừa, ra chiêu vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Tiếng kêu đau đớn từ phía trước truyền đến. Mãi mới thích ứng ánh sáng trong rừng, Sở Ngư cuối cùng cũng thấy rõ vật trước mắt—— một con cự mãng màu xanh lục dài tầm hai trượng.
Cự mãng kia bị một quyền đánh đến sợ, chỉ nhìn chằm chằm Sở Ngư, không dám nhúc nhích.
Chỉ là một yêu thú cấp thấp, với tu vi Trúc Cơ kỳ của Sở Ngư có thể dễ dàng gi ết chết.
Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra, vuốt mặt trấn định bản thân. Đang muốn tránh con rắn này đi, hắn bỗng nhiên phát hiện trên nanh độc của mãng xà có vướng một miếng vải rách.
Xem qua chất liệu, vải cùng với đồ trên người hắn giống nhau.
......
Khoan đã.
** má!!!! Huynh đệ, đừng nói rằng ngươi đã ăn nam chính đấy?!!!