“Có chuyện vui sao?” Duật Thần nhìn ai kia đang vui vẻ ăn tối tò mò hỏi.
“Lý Minh Ngọc hẹn gặp em!” Thiên Vy ngừng đũa nhìn anh đáp, chẳng hiểu sao cô cảm thấy mình nên nói rõ với anh tránh trường hợp xấu chăng?
“Em và cô ta không phải như nước với lửa sao?” Anh nhướng mày ngạc nhiên hỏi, Thiên Vy đã kể anh nghe về cô gái kia và anh khá thích thú trước những lần chạm trán giữa họ, bạn gái anh quá tuyệt không bao giờ để mình chịu thiệt thòi! Nhưng dù thế, anh cũng không hi vọng cô sẽ gặp Lý Minh Ngọc:
“Em có thể từ chối!”
“Tại sao? Em không sợ cô ta sao phải trốn!” Thiên Vy khó hiểu hỏi, một giây sau như nghĩ ra điều quan trọng, Thiên Vy vỗ bàn, khuôn mặt đầy vẻ lưu manh nhìn Duật Thần cười hỏi:
“Anh đang lo em bị cô ta bắt nạt sao? Anh đừng...”
“Anh chỉ lo em đánh cô ta, đánh đến mức cô ta thì khoẻ mạnh còn kẻ đánh người là em lại nhập viện!” Duật Thần bình tĩnh cắt lời cô, anh sớm đã quen với vẻ háo sắc kia của cô nên đã không còn đỏ mặt tía tai khi cô giở trò này. Ngược lại là Thiên Vy không khỏi nản chí, ngoan ngoãn ngồi ăn tối, nếu sớm biết anh sẽ dùng chuyện này trêu lại thì cô sớm không kể anh nghe chuyện đánh nhau với Lý Minh Ngọc lần đó rồi!
“Anh đi cùng em.” Duật Thần tốt bụng không nỡ nhìn ai kia đang xấu hổ cắm cúi ăn cơm, anh nói.
“Không được!” Thiên Vy giật mình dứt khoát từ chối, anh mà đi cùng thì kế hoạch của cô sẽ nát bét. Nhận ra câu trả lời của mình có phần hơi quá, Thiên Vy ngập ngừng sờ sờ mũi tránh ánh mắt anh giải thích:
“Anh cũng biết em và cô ta gặp nhau chẳng thể nói chuyện tử tế được mà, không mắng cũng đánh. Anh đi cùng thấy em như mấy bà tám đanh đá có khi bỏ chạy mất thì sao?”
“Nếu anh thật là người như thế thì đã chạy từ ngày nghe em kể chuyện kia rồi.” Duật Thần không nhanh không chậm đáp. Khiến Thiên Vy cảm thấy mình đây là đang tự đào mộ chôn mình. Dù thế, nhưng cô vẫn không từ bỏ ý định:
“Nhưng em không muốn! Anh xem cái cô bạn gái cũ của anh...ừm xinh hơn em, đã thế còn nổi tiếng hơn em, tính tình dịu dàng hơn em... Em không muốn anh thấy tật xấu của em, như thế em càng tự ti hơn!”
Thiên Vy thề với trời đất rằng đây là lần đầu cũng là lần cuối cô hạ thấp mình! Không xinh hơn sao? Không, cô đương nhiên xinh đẹp hơn rồi, chỉ là cô ta có khuôn mặt trái xoan, còn cô...ừm thì cằm không nhọn bằng cô ta thôi! Không nổi tiếng bằng sao? Cái này cô ta chắn chắc không hơn cô, vì lần đầu gặp, cô ta đã biết cô trong khi đó cô chẳng biết cô ta, đến khi Duật Thần giới thiệu. Điều đó cho thấy cô nổi tiếng hơn! Còn về tính tình dịu dàng hơn? Cái này chưa chắc, vì là con người ai chẳng biết dịu dàng cơ chứ. Chỉ là cô không thích dịu dàng thôi!
Cuối cùng, Thiên Vy càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình: Cô ăn đứt Trang Vân Tịch kia!
“Được rồi, đi sớm về sớm.” Duật Thần xoa đầu cô đáp, nhìn vẻ mặt sáng bừng của bạn gái không quên nói thêm một câu:
“Nếu có nhập viện nhớ gọi cho anh!””Hứa Duật Thần!” Đêm đó những căn nhà trong tầng lầu cùng lúc nghe thấy tiếng hét rung trời của ai đó!
(Đêm hôm sau nhé!)
Lâm Vỹ Tường ngồi vào ghế ở quầy bar nhìn cô nàng xinh đẹp bên cạnh:
“Không biết nữ diễn viên tài năng của chúng ta hôm nay hẹn tôi có chuyện gì nhỉ?”
Trang Vân Tịch bật cười trang nhã, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lâm Vỹ Tường đáp:
“Vài hôm trước Lâm Phát có đề nghị tôi hợp tác cùng họ, nhưng tôi đã từ chối! Bây giờ tôi tuy đã đầu quân cho Tịch Thiên, nhưng lại có chút hối hận.”
Lâm Vỹ Tường nheo mắt đánh giá Trang Vân Tịch, anh có nghe chuyện cô nàng này, cô ta là một cây hái ra tiền đấy! Vừa rồi các công ty tranh nhau mời cô ta, việc này được giao cho tên em trai cùng cha khác mẹ của anh, may mắn là nó đã không thành công, nếu không ba lại càng trọng dụng nó hơn anh. Bây giờ cô ta lại nói thế, chẳng phải là cơ hội tốt cho anh sao? Nhưng Lâm Vỹ Tường không phải kẻ ngốc, anh không nghĩ trên đời này chẳng ai cho không ai điều gì! Bật cười anh hỏi:
“Lý do cô tìm tôi là gì?”
“Tôi mời anh ly rượu, chúng ta sẽ bàn tiếp!” Trang Vân Tịch nói, lợi dụng lúc Lâm Vỹ Tường lơ đảng liền nháy mắt ra hiệu cho người pha rượu. Chẳng mấy chốc, ly rượu chuyển đến tay Lâm Vỹ Tường, anh không chút nghi ngờ uống cạn ly rượu trong tay.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Lý Minh Ngọc hẹn Thiên Vy ngồi trong phòng Vip một nhà hàng nhỏ. Cả hai suốt từ đầu đến giờ chẳng nói với nhau một câu mà lại đấu mắt. Cuối cùng Lý Minh Ngọc cũng phải chịu thua trước sự cứng đầu của Thiên Vy mở lời trước:
“Cô không ăn sao?”
“Tôi không thiếu thốn gì, cô ăn đi!” Thiên Vy liếc mắt nhìn bàn thức ăn nói, lòng đầy kinh thường. Bà đây biết hết rồi!
“Tôi chỉ muốn xin lỗi chuyện trước đây, cô không nể mặt thế sao?” Lý Minh Ngọc mỉm cười từ tốn hỏi, nhưng lòng không ngừng mắng chửi Thiên Vy lắm chuyện.
“Tôi từ trước đến giờ chưa khi nào nể mặt ai cả, đặc biệt là cô.” Thiên Vy khoang tay trước ngực vênh váo nói. Không giận sao? Tôi không tin không chọc được cô!!!
“Cô...” Lý Minh Ngọc nổi đoá nhìn bộ dạng đáng đánh của Thiên Vy, nhưng may thay chút ít lý trí cuối cùng của cô ta vẫn còn! Cố cười như chưa nghe thấy gì:
“Cô thật hài hước, mau thử đi, tay nghề của đầu bếp nơi đây rất tuyệt!”
“Tôi sợ cô bỏ thuốc vào đây!” Thiên Vy nói, thích thú nhìn Lý Minh Ngọc trợn mắt há miểng, nói thêm:
“Tôi đi đây!”
Lý Minh Ngọc hoảng hốt, An Thiên Vy biết sao? Không thể nào. Nhìn An Thiên Vy mang túi đứng lên, Lý Minh Ngọc nắm chặt chiếc khăn trong túi xách của mình, thầm cảm thấy may mắn vì mình đã nghĩ đến kế hoạch B. Chờ Thiên Vy xoay lưng đi, cô ta nhanh chóng dùng khăn bịt miệng Thiên Vy, chờ đến khi cô không còn cử động, cô ta buông tay, lấy túi xách của mình rồi dìu Thiên Vy ra ngoài. Chỉ là Lý Minh Ngọc không biết, khi Thiên Vy xoay lưng đi, cô đã có chuẩn bị chờ cô ta ra tay!
Liếc mắt nhìn người đang hôn mê nằm ở ghế sau, Trang Vân Tịch cầm điện thoại bấm gọi cho ai đó, Đình Như Huyên ngồi ở ghế lái nhìn khung cảnh bên ngoài hầm xe, lo sợ gặp người quen hoặc phóng viên. Chuông đổ một lúc vẫn chưa có ai bắt máy, có lẽ người kia đang bận gì đó, đến khi gần đổ tiếng chuông cuối:
“...”
“Chúng tôi đến rồi! Bên cô thế nào?” Trang Vân Tịch nói. Đình Như Huyên ánh mắt đầy mong chờ, tuy không nghe được lời người kia, nhưng dựa vào lời Vân Tịch, cô ta cũng đoán được.
“...”
“Cô đi trước, chúng tôi cho anh ta dùng thuốc sẽ lên sau, trách người khác nghi ngờ!” Trang Vân Tịch nói xong liền cúp máy, lấy từ trong hộc xe khẩu trang và một lọ thuốc. Đình Như Huyên nhìn Trang Vân Tịch đang muốn cho Lâm Vỹ Tường dùng thuốc kích thích vội ngăn cản:
“Cậu điên à? Khi vào chúng ta sẽ bị phát hiện đấy!”
“Cần một lúc thuốc mới phát tác, chúng ta không có nhiều thời gian, An Thiên Vy chỉ bị hôn mê một lúc. Nếu kéo dài thời gian chuyện chỉ được một nửa cô ta tỉnh lại cậu nghĩ kế hoạch của chúng ta thuận lợi sao? An Thiên Vy đó không phải những nàng tiểu thư chân yếu tay mềm.” Trang Vân Tịch nhìn Đình Như Huyên nắm chặt tay mình không buông kiên nhẫn giải thích. Đình Như Huyên cảm thấy lời cô bạn không sai liền buông tay nhưng vẫn còn chút do dự. Trang Vân Tịch nhíu mày ném một chiếc khẩu trang sang cho cô ta, tự mình trèo ra dãy ghế sau cho Lâm Vỹ Tường dùng thuốc. Sau đó bịt kín mặt ra khỏi xe, cùng Đình Như Huyên đỡ Lâm Vỹ Tường rời khỏi hầm xe vào thanh máy.
Cả hai mất một lúc đến căn phòng Lý Minh Ngọc đã đặt, cửa không khoá, cả hai vào trong, căn phòng tối om, cửa rèm kéo kín, họ theo chút ánh sáng đêm chiếu qua rèm, mơ hồ thấy trên giường trắng toát lờ mờ có dáng cô gái đang ngủ say. Vì Lâm Vỹ Tường sớm đã thấm thuốc, nên họ không nhiều lời ném Lâm Vỹ Tường lên giường, rồi rời đi mà không kiểm tra căn phòng.
Duật Thần đang bận rộn với việc sửa ảnh, chợt vô tình động phải cốc nước bên cạnh, nó đổ lên bàn, ướt cả laptop của anh. Cảm thấy có chút bất an không rõ nguyên nhân gì, anh nhớ đến cô bạn gái của mình, cầm điện thoại trên tay muốn nhắc nhở cô mau trở về. Nhưng chưa gọi đã nhận được điện thoại từ Đình Như Huyên, anh nhíu mày nghe máy:
“Tôi nghe.”
“Duật Thần cậu mau đến đây, tôi nhìn thấy bạn gái cậu vào khách sạn cùng...” Đình Như Huyên vận dụng tài năng của mình cố đánh lừa anh.
“Bạn gái tôi?” Duật Thần cắt ngang lời cô ta, lòng chẳng tin dù một chút, anh không nghĩ cô làm thế. Rõ ràng tối qua cô còn nói hôm nay sẽ đến gặp Lý Minh Ngọc, sau lại đùng một cái lại cùng người khác... Chỉ có một khả năng, cô bị người khác hãm hại.
Nghĩ thế, Duật Thần cản thấy mình không thở nổi, anh đứng lên ra khỏi nhà, vừa đi vừa hỏi địa chỉ từ Đình Như Huyên. Trong lòng không ngừng cầu chúa mình sẽ đến kịp lúc, lại không ngừng tự trách mình vì sao không đi cùng cô. Nếu cô xảy ra chuyện gì, anh chẳng biết đối mặt với cô thế nào, tất cả đều là lỗi của anh.
Duật Thần tăng tốc hết mức có thể không đầy hai mươi phút sau anh đã đến nơi teong sự ngỡ ngàng của Đình Như Huyên và Trang Vân Tịch, cả hai vẫn luôn ở bãi xe chờ anh đến 'bắt gian' trong tâm trạng vui sướng. Nhưng lúc này Trang Vân Tịch cí chút hối hận, thậm chí ghen tỵ vì sự quan tâm của anh giờ đã chuyển sang hết cho An Thiên Vy kia. Duật Thần không còn tâm trạng để ý đến Trang Vân Tịch, anh hỏi phòng rồi lao vào thanh máy.
Cả ba đứng bên ngoài, cửa phòng không đóng kín, họ nghe được những âm thanh ái muội bên trong, tiếng nữ rên rỉ, nam thở dốc. Duật Thần cảm thấy lòng thắt lại, chân như bị chôn tại chỗ không động đậy nổi. Đình Như Huyên hả hê một trận trong lòng, Trang Vân Tịch không khỏi vui vẻ nhìn anh. Nhưng sau đó Duật Thần lại phát hiện ra điểm khác thường, anh đẩy cửa bước vào, lòng hồi hộp vô cùng, nếu anh không lầm thì giọng nữ kia không phải là Thiên Vy!
Đình Như Huyên và Trang Vân Tịch không phát hiện ra, tưởng anh là cố chấp không tin, cũng theo anh vào trong. Trong phòng tối om nhưng họ có thể thấy bóng đôi nam nữ đang hoan ái trên giường. Duật Thần chẳng hề nghĩ ngợi nhiều vội bật đèn, anh chỉ muốn biết cô gái của anh có trong phòng hay không!
'Tách' đèn bật lên, phòng sáng hẳn, Đình Như Huyên cùng Trang Vân Tịch cảm thấy như bị sét đánh, đôi nam nữ trên giường trần như nhuộng, như đó không phải đều khiến họ sợ mà là người con gái vốn nên ở dưới thân Lâm Vỹ Tường là An Thiên Vy từ khi nào lại biến thành Lý Minh Ngọc???
Duật Thần nhìn rõ hai người trên giường kia, không ý thức được mình vừa làm gì lại bật cười, anh cười không ý gì khác, chỉ cười vì hạnh phúc. Thật may là cô gái của anh không sao! Mặc cho Đình Như Huyên và Trang Vân Tịch chết đứng ở kia, anh xoay người định tắt công tác tránh phiền đôi 'tình nhân' kia, nhưng lại bị thu hút bởi thứ khác, dưới chân anh là túi xách của Thiên Vy! Cô từng ở đây, hoặc đây ở đây. Đột nhiên anh chút ý đến phòng tắm, cửa khép hờ, anh bất giác bước sang đẩy cửa, sau đó hốt hoảng chạy vào trong. Trong phòng, Thiên Vy khuôn mặt ướt đẫm bất tỉnh trên nền gạch, mặc anh có gọi thế nào cũng chẳng tỉnh. Anh bế cô, ôm chặt cô chạy ra khỏi đó, mặc Đình Như Huyên và Trang Vân Tịch gọi thế nào cũng chẳng chừng bước. Điều duy nhất anh biết lúc này, chỉ là việc đưa cô đến bệnh viện!
Mn năm mới vui vẻ, coi như đây là quà nhéz ^^
Ps: vốn muốn chờ h, nhưg mk buồn ngủ quá!!!