Hai ngày sau khi trở về từ An gia, dù đã trả món nợ với An Khánh nhưng Thiên Vy vẫn không vui vẻ nổi. Đã ba ngày cô chưa gặp được sư huynh của mình rồi, mặc cho lúc ở trường luôn chăm chỉ bật xindar dò tìm, khi về nhà luôn siêng năng dòm ngó, nghe ngóng động tĩnh nhà bên nhưng không thu hoạch được gì, sư huynh cô như đã bóc hơi vậy. Thẫn thờ ngắm nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, Thiên Vy mặc kệ vị lão sư đang tung tăng giảng bài. Mạn Hân hăng say ghi chép chợt nhớ ra gì đó vội lục balô nhỏ của mình, thì thầm nói với Thiên Vy:
“Thiên Vy, hôm nay đi xem phim cùng mình nhé?”
“Sao lại mời mình?” Thiên Vy nghi hoặc hỏi, nhưng vẫn nhận vé xem phim trong tay Mạn Hân.
“Mấy hôm nay thấy cậu không vui, vừa vặn lại có bộ phim mới ra nên mình mời cậu.” Mạn Hân lại tiếp tục ghi chép, vừa ghi vừa nói. Tuy cả hai làm bạn chưa lâu nhưng ít nhiều cũng hiểu nhau, chỉ cần thấy Thiên Vy chịu làm "Mỹ nữ yên tĩnh" cô liền biết cô bạn gặp chuyện không vui.
“Mình yêu cậu chết mất!” Thiên Vy mắt lấp lánh nhìn Mạn Hân, kẹp vé xem phim vào quyển sách. Nếu không phải đã có người trong lòng chắc chắn cô sẽ bị Mạn Hân chu đáo này cưa đổ rồi!
“Mình không có hứng thú với cậu!” Nhận thấy ánh mắt háo sắc của ai kia, Mạn Hân không nhịn được rùng mình đáp. Cô cảm thấy mấy ngày qua đã cởi mở hơn nhiều so với trước đây.
“Cậu làm mình tổn thương đấy!” Thiên Vy đùa dai, tiếp tục trêu cô bạn thân, dựa vào người Mạn Hân buồn bã nói. Mạn Hân buồn cười đẩy Thiên Vy ra xa mình, nhưng ai kia lại như người không xương bám vào cô. Trò đùa của cả hai kết thúc khi bị vị lão sư kia nổi giận giáo huấn một trận.
“Bộ phim khi nãy thật lãng mạn!” Mạn Hân quay sang nói khi cảm hai bước ra từ phòng chiếu phim.
“Mình thấy nó cũng bình thường mà.” Thiên Vy nhìn cô bạn đang chìm đắm trong câu chuyện tình yêu lãng mạn khi nãy, vươn tay bóc bỏng ngô đáp.
“Lúc người ta xem phim cậu chỉ lo ăn bỏng ngô, uống coca, còn uống luôn của mình sau đó lăn đùng ra ngủ quên trời quên đất, không cảm thấy bình thường mới lạ.” Mạn Hân trừng mắt nhìn Thiên Vy, oán giận phản bác.
“Haha tại mấy hôm nay thức khuya để tiêu hóa đống sách nên mình mất ngủ trong người hơi mệt.” Thiên Vy bá cổ cô bạn giải thích, cô không nói dối quả thật cô bị mất ngủ, bất quá nguyên nhân không phải bài vở mà là vì anh chàng hàng xóm kiêm sư huynh của mình!
...
Cả hai vui vẻ trò chuyện vừa đi vừa đùa, đến khi ra khỏi rạp chiếu phim một đoạn không xa liền đụng phải một nhóm thanh niên năm người, khoảng đến tuổi, đầu xanh đầu đỏ các lại, có tên còn xăm mình, vừa nhìn liền biết là những tên không nên chọc. Tên đi đầu có vẻ là đại ca tức giận mắng vài câu thô tục, trừng mắt nhìn kẻ đụng phải mình. Mạn Hân run sợ vội vàng xin lỗi. Thiên Vy im lặng không lên tiếng, nếu là người khác cô chắc chắn đã mắng lại, nhưng những tên này thì khác, trong mắt cô bọn họ không phải người mà là những con gấu nóng tính và cô lại lười biến cùng mấy con gấu này cãi nhau. Dù đã được xin lỗi đám người kia vẫn chặn được hai cô, tên cầm đầu là gã có dáng người cao to, cánh tay trái xăm đầy những hình quái dị, lên tiếng:
“Hai cô em cứ như vậy mà đi sao?””Bọn tôi đã xin lỗi các anh rồi!” Mặc dù sợ nhưng Mạn Hân vẫn lên tiếng trả lời. Thiên Vy bắt đầu không vui ra mặt, nhưng vẫn kiên nhẫn im lặng, mấy tên đầu heo này rõ ràng muốn gây chuyện mà!
“Đại ca, con nhỏ tóc nâu kia xinh đấy, còn con nhỏ này tuy hơi mập một chút nhưng cũng khả ái. Hay là mình đưa hai cô em này dạo chơi chút đi!” Một tên khác, dáng hơi lùn lên tiếng, hắn nhìn Thiên Vy và Mạn Hân từ đầu đến chân bằng ánh mắt ái muội. Những tên khác hiểu ý hắn ta cười theo. Tên đại ca gật đầu ra hiệu cho đàn em.
“Cứu... cứu với...” Mạn Hân hét lên khi thấy tên kia đang tiến về phía bọn cô, sợ quá liền bật khóc trốn sau Thiên Vy. Thiên Vy nhìn đám người kia rồi nhìn những người xung quanh không dám đến giúp bọn cô, xem ra là sự gặp rắc rối. Lúc này một tên bước lại gần toan kéo cô và Mạn Hân đi, Thiên Vy không ngần ngại đấm thẳng vào mặt tên đó, cô dùng toàn sức đấm mạnh. Hắn đau đớn buông tay bụm mặt mình. Được tự do Thiên Vy kéo cô bạn đang ngốc người lui về sau một khoảng. Tên vừa bị đánh ôm mặt hét mắng Thiên Vy:
“Con khốn mày dám đánh tao?”
“Thằng khốn mày bị ngu à, còn hỏi vô nghĩa. Mày là cái khỉ gì mà tao không dám đánh?” Thiên Vy chậm rãi nói, đám người đi cùng tên kia bắt đầu xôn xao trêu chọc, khiến hắn càng thêm tức giận lớn tiếng đe doạ:
“Hôm nay tao sẽ không tha cho mày!”
“Tao cũng nói cho mày biết nếu đám tụi mày dám đụng đến hai đứa bọn tao, thì tin tao đi, tao sẽ cho bọn mày bóc lịch cả đời.” Thiên Vy uy hiếp. Mạn Hân bên cạnh bị những lời nói của Thiên Vy một phen doạ sợ, lo lắng kéo tay cô bạn sợ Thiên Vy chọc giận đám người kia. Cả đám người kia nghe xong liền bật cười, kể cả tên vừa bị Thiên Vy đánh cũng ôm bụng cười thao. Tên đại ca lúc này bước về phía Thiên Vy lên tiếng trêu chọc:
“Tụi bây cô em này tuy xinh đẹp nhưng đầu óc không bình thường nha!”
Những tên kia khùng khục cười, huýt sáo đồng ý với đại ca mình. Mạn Hân bị những giọng cười ghê rợn kia dọa sợ đến mức run rẩy, Thiên Vy không biết làm gì nắm tay cô bạn an ủi. Nhìn khuôn mặt đáng ghét của tên đại ca kia, thở dài vô cùng hối hận tại sao hôm nay mình lại mang giày thể thao mà không phải giày cao gót!!! Căm ghét nhìn đàn gấu sặc sỡ loi nhoi, nhẹ giọng nói:
“Lũ đần độn.”
Ngay lập tức tên đại ca tối sầm mặt. Hắn ngay lập tức lao đến tóm chặt bả vai của Thiên Vy hung hăng trừng mắt nhìn cô. Cơn đau từ vai truyền đến khiến Thiên Vy nhíu mày nhưng nhất quyết không kêu rên, khinh thường cười hắn ta. Không cần nói, tên kia thấy cô còn sức chế nhạo mình, liền thêm lực ở tay. Đúng lúc Thiên Vy nhịn không được nữa, thì một cánh tay không được tính là rắn chắc, bắt lấy tay tên kia, giải thoát cho bờ vai đau buốt của Thiên Vy. Tên đại ca nhìn người vừa đến với ánh mắt giận dữ, lớn tiếng quát:
“Mày là thằng nào?”
“Tôi là ai anh không cần biết. Chỉ là vừa rồi tôi đã báo cảnh sát.” Người kia mỉm cười lịch sự đáp. Hắn ta nghe xong liền giơ nắm đấm hướng phía mặt vị anh hùng kia, nhưng không may lại bị anh ta tóm được, vặn mạnh tay hắn ta. Thiên Vy vừa xoa bả vai vừa nhìn tên đại đầu gấu đang la bai bãi, tranh thủ cơ hội đá một phát thật mạnh vào chân hắn ta, khiến hắn ngã lăn ra đất kêu gào. Đám đàn em thấy đại ca bị hạ thê thảm, lại thêm nghe đến cảnh sát, tinh thần chiến đấu tụt dốc không phanh, vội vàng đỡ đại ca mình rời đi.”Cảm ơn.” Mạn Hân sau một lúc hoảng sợ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhìn ân nhân vừa cứu mình cảm kích nói.
“Không có gì.” Người kia mỉm cười đáp, quay sang nhìn Thiên Vy ánh mắt mong chờ cô mở lời.
“Cố Khang Kiện đừng mơ tôi cảm ơn anh, vì tôi không cầu cứu anh!” Nhưng xem ra đã phụ lòng mong đợi của ai kia. Thiên Vy vốn đang hậm hực cơn giận bây giờ gặp được người mình ghét liền trút giận lên người vừa cứu mình. Sống đến từng tuổi này lại bị một lũ ít tuổi hơn bắt nạt, đã thế cười bị chúng cười vào mặt bảo cô không bình thường!!! Hừ, đây lại là một nỗi sỉ nhục lớn thứ hai sau khi xuyên không đến đây!!!
“An Thiên Vy cô còn có thể ngang hơn nữa không?” Cố Khang Kiện lắc đầu cười khổ, khi nãy có việc đi ngang đây liền nhìn thấy An Thiên Vy đang cặp kè đi cũng một cô gái, cậu dừng xe bên đường định chào hỏi với cô thì lại thấy một màn trên. Cậu xưa nay không thích ồn ào liền ngồi trong xe quan sát cho đến khi tên kia dùng vũ lực với cô.
“Hai người quen nhau sau?” Mạn Hân ngẩn ngơ hỏi Thiên Vy.
“Đã từng quen biết.” Thiên Vy nhìn cô bạn đáp.
“Cũng đúng. Thế xin hỏi tôi có cơ hội đưa hai người về không? Hoặc nếu hai người muốn đám người kia quay lại đưa cả hai về nhà cung được!” Cố Khang Kiện cười vô tội nói. Không hiểu sao thấy An Thiên Vy tức giận cậu lại thấy vô cùng thú vị.
“Được thôi Cố thiếu gia đã thích xen vào chuyện người khác như thế. Bọn tôi cho anh có vinh dự đó.” Thiên Vy bị cậu uy hiếp cắn chặt răng nói, kéo tay Mạn Hân đi về phía chiếc ôtô của cậu, thật tự nhiên mở cửa ngồi vào ghế sau. Cố Khang Kiện buồn cười theo sau, cậu không biết An nhị tiểu thư lại có lúc trẻ con thế này nha!
Đưa Mạn Hân về trường, Cố Khang Kiện không khỏi một phen kinh ngạc, hoá ra mấy ngày qua ở trường không gặp cô là do cô đã chuyển trường. Cậu khó hiểu nhìn cô nàng đang cắm đầu vào điện thoại không chịu bước xuống xe khó hiểu. Bạn cô ta vào ký túc xá rồi sao cô ta cứ ngồi lỳ ở đây.
“Thấy tòa nhà ở kia không? Đưa tôi đến đó.” Như hiểu được ánh mắt của cậu, Thiên Vy ngẩng đầu nói. Cố Khang Kiện nhìn theo hướng Thiên Vy chỉ, cách đó không xa có một tòa nhà cao tầng, thì ra là lười biến đi bộ. Chợt nhớ đến tình trạng tệ hại của tên bạn thân, Khang Kiện không vội lái xe quay đầu nhìn Thiên Vy thắc mắc:
“Cô còn giận Thụ Nhân sao?”
“Không. Tôi không giận, chỉ là tôi hận anh ta thôi!” Thiên Vy vừa nghịch điện thoại vừa nói, không mấy quan tâm đế vấn đề này.
“Người ta nói: "Quay đầu là bờ". Bây giờ cậu ta muốn sửa lại những lỗi trước kia, cô cho cậu ta một cơ hội đi.” Cậu thật sự không nỡ nhìn bạn thân của mình càng ngày càng xa đọa.
“Theo tôi nói: " Quay đầu là bờ, mà bơi tiếp sang bên kia cũng là bờ." Cho nên mặc kệ Tưởng thiếu gia muốn quay đầu, muốn bơi tiếp, hay muốn lặn ở đó. Đó là quyền còn anh ta. Còn tôi chỉ năm từ không_bao_giờ_tha_thứ!” Nghe xong lời khuyên của Cố Khang Kiện, Thiên Vy liền hứng thú rướn người về phía cậu, nói rõ quan điểm của mình. Sau đó còn tặng cậu một nụ cười rạng rỡ, khiến ai đó ngẩn người. Thiên Vy trước giờ là người trọng tình cảm, đối với những người hết lòng với bạn bè cô luôn có thiện cảm tốt. Khi nghe những lời của cậu, cô đột nhiên cảm thấy thì ra cậu cũng không đến nỗi nào ngoài chuyện trước đây hay ăn nói khó nghe với cô, nếu cậu không phải người của nữ chính, chắc chắn cô sẽ làm bạn với cậu!
“Tôi đưa cô về!” Sau khi hồi phục tinh thần, Cố Khang Kiện có chút xấu hổ lãng sang chuyện khác. Đây là lần đầu cậu quan sát An Thiên Vy ở khoảng cách gần thế này, cô gái này đẹp hơn khi không phủ một lớp phấn dày cộm kia. Đặc biệt là đôi mắt và nụ cười của cô, nó thu hút cậu. Cố Khang Kiện mày điên rồi, nghỉ cái quái gì thế? Gạt đống suy nghĩ sang một bên, Cố Khang Kiện nhanh chóng đưa Thiên Vy đến tòa nhà kia. An Thiên Vy vô tư không quan tâm đến biểu hiện kì lạ của chàng trai kia, không một lời cảm ơn, cô tung tăng về nhà, bỏ lại ai đó đang ngồi ngốc trong xe nhìn theo bóng lưng cô.