Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Các Ngươi

chương 19:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ sau ngày giỗ của mẹ, cuộc sống của Thiên Vy bắt đầu yên bình, cô phát hiện mấy ngày qua đã bỏ lơ người trong lòng, nên cô bắt đầu dành hầu hết thời gian để điều tra vị sư huynh điển trai của mình. Cũng may sư huynh cô chưa bị người đẹp nào "đóng gói". Sau bao ngày dày công hỏi thăm, Thiên Vy cũng biết đôi chút về sinh hoạt của anh: sáng chạy bộ quanh công viên gần nhà, sau đó chạy đến trường ăn sáng, rồi lại quay về nhà thay quần áo nếu có tiết sớm sẽ đến thẳng phòng ký túc xá của bạn trong trường, tan trường sẽ ghé qua công ty, không thì đi đâu đó chụp ảnh, hoặc giúp giáo viên làm vài chuyện vặt...

Lúc đầu khi nghe mấy "nữ thám tử" trong lớp huyên thuyên kể về anh, Thiên Vy không khỏi giơ ngón cái với sư huynh mình. Cô không ngờ lại có một người siêng năng đến mức không thể tưởng nổi như vậy! Nghĩ đến khoảng thời gian anh dùng để chạy bộ, lúc đó cô còn đang làm con sâu quấn mình trong chăn, hoặc lúc anh đến công ty hay giúp giáo viên thì cô đang nằm ì ở nhà xem phim nghe nhạc...

Thở dài một hơi, Thiên Vy cảm thấy với cái tính lười biến vốn có của mình sẽ khiến cô vô cùng khổ sở để "ôm mỹ nam về nhà" điển hình là lúc này.

Trời vừa tờ mờ sáng Thiên Vy đã bị báo thức kêu gọi, xoa xoa đôi mắt, cô như cọng bún lê bước vào nhà vệ sinh. Mười phút sau, cô bước ra với bộ đồ thể thao hồng nhạt, tóc buộc đuôi ngựa, trông vô cùng năng động nếu không nhìn đến khuôn mặt ngái ngủ kia. Vỗ vỗ mặt mình, Thiên Vy tự cổ vũ chính mình:

“Vì tương lai cố lên!”

Thiên Vy cảm thấy mình thật rất thích Hứa Duật Thần nên mới làm việc cực kì đau khổ thế này! Đã lâu cô không dậy sớm thế này, dù hiện tại phải đi học nhưng cô luôn canh sát giờ chớ đừng nói đến trước đây, cô luôn ngủ đến trưa sau đó lại ôm máy ảnh đến tối lại ôm laptop xem ảnh đến khuya.

Đứng dưới công viên gần khu chung cư, Thiên Vy liếc nhìn bầu trời, tuy mới tờ mờ sáng nhưng trong công viên đã không có ít người, có già có trẻ thậm chỉ cả trẻ em. Thiên Vy nhìn quanh một lần không thấy mục tiêu, có chút thất vọng bắt đầu chạy vòng quanh vừa chạy vừa tìm kiếm.

Ba mươi phút sau, An Thiên Vy thở hồng hộc, cô cảm thấy như bị người ta tạt nước lạnh, cô chạy đến sắp bỏ mạng mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Cúi đầu ngồi xuống bồn hoa cạnh đó, bây giờ cô không thèm quan tâm đến hình tượng gì cả, vì ai kia không ở đây. Đang khóc thầm trong lòng, đúng lúc này một chai nước đưa đến trước mặt cô. Thiên Vy nóng nảy ngẩng đầu chuẩn bị mắng người nhưng sau đó thái độ liền thay đổi ° khi thấy người kia:

“Sư huynh thật trùng hợp!”

Không trùng hợp đâu, em đợi anh từ nãy giờ đấy! Anh làm gì mà lâu thế??? Đây là tiếng lòng của một cô gái.

“Em uống đi. Mặt em đỏ bừng rồi kìa! Em chạy lâu rồi phải không?” Duật Thần ngồi xuống cạnh cô, giúp cô mở chai nước.

“Lâu rồi ạ.” Không ngượng ngùng đáp, đối với cô ba mươi phút là quá lâu rồi, Thiên Vy cười tươi nhận chai nước một hơi uống hết một nửa. Nhìn người bên cạnh thầm đánh giá, quần áo trên người không dính một giọt mồ hôi, mái tóc vàng khô ráo không vuốt wax chính minh anh cũng vừa chạy bộ không lâu.”Anh thấy mấy sinh viên nữ ở gần đây đa phần đều thích ngủ nướng hơn là chạy bộ. Nếu có thì là vài người muốn giảm cân. Còn em là giữ sức khỏe phải không?” Duật Thần nhoẻn miệng cười thân thiện, nói ra suy đoán của mình. Nụ cười của anh rất đẹp, khiến ai đó bị thương không nhẹ.

“Vâng, rèn luyện thân thể là việc cấp bách. Từ nhỏ sáng nào em cũng dậy sớm để chạy bộ.” Thiên Vy vui vẻ nói, trong lòng lại âm thầm bổ sung thêm: nhưng với em ngủ nướng là cách rèn luyện tốt nhất!

“Oh em là người yêu vận động nhỉ! Nào đua với anh không?” Duật Thần đứng lên đề nghị, đưa tay phải ra chờ đợi, anh cảm thấy cô gái này rất thú vị nha!

“À...được thôi...nhưng nãy giờ em chạy lâu rồi nên anh phải nhường em.” Ai đó bây giờ mới thắm thía "cái miệng hại cái thân". Cười khan vài tiếng Thiên Vy liều mình đồng ý, dù sau cũng đã phóng lao cô chỉ còn nước theo nó theo.

“Anh đùa thôi. Lát nữa anh mời em anh sáng được không?” Kéo Thiên Vy đứng lên, Duật Thần khẽ cười nói, vừa nhìn sắc mặt của cô khi trả lời, anh làm sao mà không biết cô đã mệt lã người cơ chứ.

“Được ạ!” Thiên Vy hưng phấn đáp, cô ước còn không kịp nữa là.

Nói là chạy bộ nhưng cuối cùng cả hai lại thành đi bộ, Duật Thần luôn cố thả chậm tốc độ đợi cô gái kia. Còn Thiên Vy lại luôn ra sức bước kịp theo anh chàng chân dài kia. Dọc đường đi họ nói về rất nhiều thứ, nhưng khiến Thiên Vy vui nhất có lẽ là lời mời chạy bộ hằng ngày của Duật Thần.

Dù không biết chuyện này ra sao, nhưng Thiên Vy biết lần này cô hy sinh rất lớn rồi!!!

Bước vào nhà, Duật Thần thả mình trên sofa, hôm nay anh không có tiết nên mời Thiên Vy ăn sáng liền về nhà chuẩn bị đến Tịch Thiên. Ngẩn ngơ ngồi nhìn trần nhà, Duật Thần lại nhớ đến vẻ mặt hớn hở của cô nàng hàng xóm kia lúc ăn sáng, cứ như đứa trẻ được cho kẹo vậy! Anh cảm thấy trong lòng có chút khác lạ, chỉ là một chút nhưng anh không biết nó là gì.

Có thể là anh xem cô như em gái!

Reng...reng...

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của anh. Duật Thần nhìn vào màn hình cười hạnh phúc, không do dự liền bắt máy:

“Anh nghe.”

“Em có chuyện muốn nói với anh.” Một giọng nữ êm tai vang lên.

“Em nói đi.” Có chút cảm giác xấu như Duật Thần vẫn nhẹ giọng nói.

“Mình chia tay đi.”

“Amy, em đừng đùa nữa.”

“Em không đùa.”

“Lý do?” Có gì đó nghẹn ở cổ họng, anh hỏi.

“Em yêu người khác rồi.”

“Theo ý em đi.” Tắt máy, anh không muốn nghe giọng cô gái kia thêm một giây một phút nào nữa. Dù trước đây đã từng nghĩ đến ngày này nhưng Duật Thần vẫn không khỏi đau lòng.

Amy là bạn gái anh đã năm, cô và anh học chung đại học F, cô học làm diễn viên, anh thì học nhiếp ảnh. Lúc đầu cô chủ động theo đuổi anh, làm nhiều việc khiến anh phải nhận lời làm bạn trai cô. Duật Thần vẫn luôn nghĩ anh và cô sẽ hạnh phúc mãi bên nhau, cho đến giữa năm học thứ hai. Amy nói sẽ đi du học, khi đó anh liền nghĩ đến ngày này. Amy vốn là cô gái năng động, nhiệt tình, rất dễ thay đổi bởi những thứ xung quanh. Dù thế nhưng anh vẫn luôn nói với mình phải tin cô, chờ cô.

Tin? Chờ đợi?

Lắc đầu cười khổ, lần đầu anh cảm thấy khó chịu thế này. Thật lòng anh rất tiếc, yêu nhau năm không phải ngắn, thế mà chỉ một cuộc gọi không quá phút đã làm tiêu tan mọi thứ. Nhưng dù tiếc, đau lòng thế nào, Hứa Duật Thần anh, sẽ không bao giờ níu kéo, anh không muốn người khác thương hại mình!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio