Hai người đi xuống tấng tám.
Nhân viên ở tầng này sau khi nhìn thấy hai người đi ngang qua liền không khỏi kinh ngạc.
Bọn họ tưởng rằng tình địch gặp nhau sẽ đỏ mắt ai ngờ tình địch vừa gặp nhau lại trở thành chị em tay trong tay kéo nhau vào phòng bếp.
Vài người thắc mắc, vài người có ý nghĩ xấu xa đều vội vàng đi theo sau để xem bọn họ muốn làm gì.
Dương Chi Hà hoàn toàn không quan tâm bọn họ muốn nghĩ thế nào, sau khi kéo cậu vào nhà bếp liền mở tủ lạnh ra sau đó hỏi:
"Phu nhân cậu thích uống cà phê pha hay nước ngọt."
"Trong tủ lạnh có khá nhiều loại, mọi người trong công ty có sở thích khác nhau nên dự trữ nước ngọt cũng nhiều lắm."
"Vậy cho tôi coca đi." Phan Miêu Vũ nghe vậy liền nói.
Không có Nguyễn Minh Hoàng cậu có thể uống đi, từ sau khi anh nhìn thấy cậu uống nhiều loại nước có ga này liền không cho cậu uống nữa.
Nói thật cậu muốn uống nó cực kỳ nhưng lại không thể uống trước mặt anh, thậm chí anh còn căn dặn dì Loan khong để cậu uống.
Hiện tại cậu có thể uống làm sao lại không đây.
Chắc chắn người trong công ty cũng không đến nỗi mét anh chỉ vì một lon nước ngọt đi.
"Này." Dương Chi Hà nghe vậy liền lấy hai lon ra đưa cho cậu một lon còn cô thì lấy một lon.
Mặc dù từ nhỏ đã là lá ngọc cành vàng, nhưng cô không giống những người có gia cảnh giàu có khác, bọn họ xem những thứ này là độc dược có hại cho sức khỏe nhưng một khi uống rồi có ai có thể cưỡng lại sự thích thú khi uống đây.
"Cô cũng thích loại này à." Phan Miêu Vũ nhìn cô ta.
"Không, tôi thích tất cả.
Loại nào uống cũng khá ngon miệng."
Phan Miêu Vũ hai mắt sáng bừng nhìn cô ta mà cô cũng nhìn lại cậu, hai người cùng lúc bật nắp rồi uống một ngụm sau đó vui vẻ mà cười với nhau.
Không ngờ bọn họ lại có thể thoải mái khi ở cạnh nhau đến vậy.
Phan Miêu Vũ cũng kinh ngạc khi tiếp xúc với nữ phụ thế này, cậu có thể cảm thấy cô ta rõ ràng là một người rất tốt tính tình sảng khoái, nói chuyện cũng rất thoải mái.
Giọng nói cũng nhẹ nhàng nhưng không có chút nũng nịu nào như khi trước mặt anh.
Không hiểu sao cậu cảm thấy nếu thật sự kết bạn thì cô ta là lựa chọn khá được, sẽ không bị rò bó cũng không cần quy củ, thái độ cũng không cần phải kiềm chế như khi ở trước mặt những công tử tiểu thư con nhà giàu khác.
Nhóm nhân viên chạy theo sau bọn họ nhìn thấy bọn họ chỉ uống nước liền không khỏi thất vọng mà rời đi, chỉ có một vài người vẫn còn tâm tình bắt gian thì chậm rãi nhích lại gần nghe bọn họ trò chuyện với nhau.
Dương Chi Hà nhìn mấy người đó mà không khỏi cười lạnh, đều là những người tơ tưởng vị chí phu nhân chủ tịch này cảu cậu.
Cô ta quét mắt nhìn đám người rồi lại nhìn cậu nhưng khi thấy vẻ mặt chẳng quan tâm của cậu liền không khỏi cảm thán tố chất này đúng là rất hợp với vị trí này.
"Phu nhân, tôi xin lỗi thái độ không tốt của mình trước đây." Cô ta chân thánh nói.
Đúng là trước đây cô ta không điều khiển được thành động của mình, nhưng cuối cùng vẫn là do thân thể của chính cô ta làm ra.
"Không có gì, cô cũng chẳng gây hại cho tôi."
"Nói là vậy nhưng đúng là rất kỳ cục.
Những người phá hoại gia đình người khác thực sự rất tồi, tôi cũng tự nhận thấy sự ngu ngốc của bản thân mình." Dương Chi Hà nhìn lon nước ngọt trong tay mà thở dài, chỉ mong lý trí của cô ta sẽ không bị điều khiển nữa.
Cứ thông suốt như thế này thật sự rất tốt.
"Có rất nhiều trường hợp không do chính bản thân khống chế.
Chỉ cần thông suốt biết sai rồi sửa thì có thể quay đầu." Phan Miêu Vũ nghe vậy cũng nói.
Cậu thật sự không muốn nhìn thấy cô gái có tính cách giống như cô ta đi vào vết xe đổ giống như trong cuốn tiểu thuyết mà nguyên chủ đã đọc một chút nào.
"Tôi biết, bởi vậy tôi đã quyết định ngày mai sẽ gửi đơn từ chức.
Thực ra ước mơ cảu tôi là mở một tiệm bánh ngọt." Dương Chi Hà nghe vậy liền cười nói, nếu không phải gia đình cô ta làm kinh doanh thì cô ta đã muốn đi học làm đầu bếp.
Tuy cuối cùng không thể học đầu bếp nhưng cô ta đã đăng ký vào một lớp học thêm bên ngoài.
Nhưng không hiểu sao hai năm trước cô ta lại về nước rồi bắt đầu đeo bám Nguyễn Minh Hoàng, kể từ khi đó đầu óc cô ta liền trở nên hoang đường, mơ mơ màng màng không hề biết suy nghĩ chuyện gì nữa cả, tối ngày đều chỉ tìm cách để bám lấy anh.
Việc học làm đầu bếp của cô cũng triệt để tan nát.
Nhưng may mắn cô ta lại có thể bắt đầu một lần nữa, chỉ cần có Phan Miêu Vũ thì cô ta không phải lo mình sẽ trở lại như trước kia.
Phan Miêu Vũ nghe cô ta nghĩ việc liền không khỏi cảm thấy hình như cốt truyện lại lệch đi rồi.
Có phải cậu không cần nơm nớp lo sợ nữa hay không, hiện tại thứ được gọi là cốt truyện chỉ còn mỗi nữ chính đi đúng hướng, nhân vật phản diện thì chẳng thấy xuất hiện vậy không phải thế giới này đã hoàn toàn được giải phóng rồi.
Nghĩ như vậy cậu liền thoải mái cưới, mọi gánh nặng tâm lý vì cái chết không biết khi nào sẽ ập đến cuối cùng cũng có thể buông xuống rồi.
Cậu vẫn có thể tiếp tục tùy tâm tùy tính mà sống.
Cho dù Nguyễn Minh Hoàng yêu cậu, cho dù Dương Chi Hà muốn làm bạn với cậu, vậy thì cậu cứ thuận theo tự nhiên chỉ cần không còn ai đi theo cốt truyện đã định thì nơi này liền không còn là một câu truyện nằm trong tay người khác nữa rồi..