Mạc Thiên tỉnh dậy, cơ thể được tẩy rửa thoải mái, hiện tại cậu không mặc quần áo nên thấy rõ từ đầu đến chân đều có dấu tích hoan ái. Mà kẻ đầu sỏ gây ra vụ này lại đang nằm nhắm mắt, ôm eo cậu mặt mày thoả mãn.
Công nhận khuôn mặt lúc ngủ của hắn bớt đi vẻ lạnh lùng mà thay vào đó là sự ôn nhu. Mạc Thiên vuốt lấy vụn tóc rơi trên khoé mắt hắn ra, mỉm cười.
Mạc Thiên nhớ lại lúc kể cho Mạc Chi Tuyệt nghe mọi chuyện, vẻ mặt của hắn quả thật biến đổi khó lường, tuy nhiên ngay sau đó liền nhẹ nhàng chấp nhận.
Quả thật sau khi đến với nhau xảy ra khá nhiều vụ dở khóc dở cười, nhất là lúc Mạc Chi Tuyệt đến hiện đại. Vẻ mặt bỡ ngỡ xuất hiện thật là đáng yêu, tiếc là năng lực thích ứng của hắn quá nhanh, không thể nhìn thêm lần nữa.
Bất ngờ bàn tay vòng trên eo ôm chặt, kéo mạnh xuống đưa cậu thoát khỏi hồi tưởng. Mạc Thiên giật mình, cơ thể rơi vào cái ôm ấm áp, cảm nhận bàn tay hư hỏng sờ loạn trên người mình.
- Ừm, A Tuyệt.
Mạc Thiên đưa tay ngăn cản, vừa mới làm xong nên cơ thể còn mẫn cảm. Hắn hôn lên trán cậu, dịu dàng mơn trớn làn da mềm mại.
- Huynh ngủ ngon không?
- Ngon lắm.
Hắn càng dán sát cậu hơn, giọng nói khàn khàn.
- Ừm.
Mạc Thiên biết rằng hắn chưa tỉnh hẳn, nên cũng vòng tay ôm lại. Hai người giữ nguyên tư thế này một lúc nữa, sau đó Mạc Chi Tuyệt nhổm người ngồi dậy, hoàn toàn tỉnh táo.
- Quên mất, trang phục kia sao rồi?
Bây giờ cậu mới nhớ đến cái này, ban nãy cả hai làm loạn, sợ là nó cũng hư mất rồi. Mấy loại vải chất liệu hiếm thế này dễ bị hư hao lắm.
- Ta cho người xử lý nó rồi.
Mạc Chi Tuyệt nói một cách bình tĩnh, cứ như đem dấu tích làm tình đưa cho người khác là điều hoàn toàn bình thường vậy. Cậu xấu hổ đến muốn độn thổ rồi đây.
- Mà đệ tính làm gì vậy?
Nãy còn chưa kịp trả lời đã bị dục vọng che mắt.
- Ta muốn được cùng huynh một lần xác định danh phận.
Nói rồi hắn bế cậu đặt lên đùi mình, đầu vô thức cọ lên cổ Mạc Thiên. Mạc Thiên im lặng trầm mặc, thực sự thì cậu không quá để ý đến nó như vậy. Nhưng tự dưng khi hắn nhắc đến thế lại cảm thấy hồi hộp.
Cậu càng yên lặng Mạc Chi Tuyệt càng cau mày, chả lẽ không đồng ý sao?
- Ca thấy thế nào? Ta không muốn nghe lời từ chối đâu.
Nghe thế cậu gõ lên đầu hắn một cái vì tội suy nghĩ lung tung.
- Nói vớ vẩn gì vậy, ai bảo ta không muốn! Thực ra ta thấy có hay không cũng không sao, miễn chúng ta vẫn còn bên nhau là được.
Một nam nhân được người người ngưỡng mộ, nay bị đánh lại cảm thấy vui mừng, siết lấy con người luôn làm mình mất bình tĩnh này.
- Ta chỉ muốn chúng ta cùng một lần sánh vai bên nhau, trước mặt người người mà thôi.
Mạc Chi Tuyệt thâm tình mà nói, ánh mắt bao trọn vào một người duy nhất. Hắn rất hy vọng bản thân có thể được nhìn ngắm cậu trong vị trí là người sẽ sát cánh đi đến cuối cuộc đời, tuyên bố với thế giới rằng đây chính là người mà mình yêu, mặc kệ sự đời gièm pha.
- Ta hiểu.
Mạc Thiên mỉm cười vui vẻ, trái tim mềm nhũn như bông. Cậu cũng muốn khẳng định để mọi người biết rằng người nam nhân hoàn hảo này hiện tại đã hoàn toàn thuộc về mình.
Tuy hai nam nhân mà làm vậy thì sẽ dễ nghe lời nói này nói nọ, thế nhưng bọn họ đều mặc kệ, vốn dĩ đứng trên cao rồi thì sẽ chẳng có ai dám ý kiến nữa.
...
Không khí náo nhiệt khắp nơi, màu đỏ tươi rợp đầy khoảng trời. Người người đều mang tâm trạng háo hức vui vẻ. Đa số cũng là vì hóng trò vui mà thôi.
- Này, có chuyện gì mà dạo gần đây ồn ào vậy?
Một người hóng chuyện qua đường nhìn khắp nơi rồi hỏi người bên cạnh.
- Trời ngươi không biết sao?!
Người bên cạnh tỏ vẻ ngạc nhiên vì đến hiện tại còn có người mù mờ như vậy. Sau đó hạ thấp giọng nói.
- Cái vị tình nhân trong mộng của các cô gái sắp tổ chức hôn sự.
- Tình nhân trong mộng? Ý ngươi là người đó?!
Người vừa hỏi suy nghĩ hồi lâu rồi cũng lập tức trở nên kinh ngạc, càng nhỏ giọng hơn. Mặt mày tỏ vẻ không thể tin nổi.
- Đúng rồi, vì vậy mà các cô gái đều trở nên suy sụp đó.
Nói đoạn liền thở dài.
Quả đúng thế, dạo gần đây ngoài không khí vui vẻ còn thêm chút tang thương. Hoá ra là các cô bị vỡ mộng.
- Thế người được vị kia để ý có đẹp không?
Nếu đã bỏ qua hết mấy mỹ nhân đó thì chắc chắn không thể tầm thường được.
- Lại gần đây ta nói cho.
Hai người tụm lại ghé sát với nhau, thì thầm nho nhỏ.
- Sao sao?
- Nghe nói đó là nam nhân.
- Cái gì?!!!
- Suỵt.
Người đó lập tức bịt miệng lại, liếc nhìn xung quanh, may mà ai cũng đang bận nhìn nơi khác nên không để ý một góc bên này.
- Ngươi nói thật sao?
Bị cái gật đầu làm cho kinh hồn, không ngờ nữ nhân xinh đẹp mềm mại lại chẳng thích, lại đi thích nam nhân. Đúng là choáng váng, một lần đi ra ngoài lại thu được những tin tức đáng sợ như vậy.
Hôn sự này Mạc Chi Tuyệt và Mạc Thiên thống nhất không tổ chức quá rườm rà, cùng là nam nhân với nhau nên lễ tiết cũng đã giản lược bớt. Vậy nên chẳng mấy chốc đã đi vào bái lễ rồi.
Cả hai đều xem như không có cha mẹ, thực ra ở nơi này Mạc Thiên nguyên chủ vẫn có, thế nhưng kể từ khi Mạc Thiên bị bắt đi, Mạc Thành Minh liền ích kỷ cắt đứt quan hệ. Vậy nên xem ra cậu chẳng còn ai.
Ở hiện đại thì lại càng không, cha mẹ cứ như vứt bỏ vậy, mỗi lần gọi điện đều viện lý do này nọ thoái thác. Tính ra Mạc Thiên thật đáng thương, mang tiếng có người sinh ra thế nhưng lại như không có vậy.
May mà cậu từ lâu đã buông bỏ, chả thiết tha gì về tình thương gia đình nữa. Bây giờ có Mạc Chi Tuyệt cũng hạnh phúc lắm rồi.
- Huynh hồi hộp không?
Mạc Chi Tuyệt nhỏ giọng hỏi cậu, ánh mắt hắn mềm mại, nhìn Mạc Thiên cứ như tìm thấy báu vật vậy.
- Không hẳn.
Mạc Thiên mỉm cười đáp lại, không ngờ bản thân còn được bước lên đây nắm tay người mình yêu. Thế nên phải nói là kỳ diệu hơn là hồi hộp.
- Ta cũng không.
Hai người sóng vai nhau bước vào, vì chẳng có ai đủ lớn mạnh để ngồi trên vị trí cao chỉ đạo cả, thế nên chỉ tự hai người làm lễ với nhau mà thôi. Xung quanh toàn là thủ hạ lẫn người quen đang đứng đó, mặt mày hưng phấn.
Mạc Thiên rút ra một chiếc nhẫn vàng rất đẹp, ngẩng đầu nhu hoà nhìn Mạc Chi Tuyệt. Lúc trước cậu đã bày cho hắn làm giống như của hiện đại rồi.
Cầm lấy bàn tay của Mạc Chi Tuyệt, Mạc Thiên tinh tế đeo lên, quá trình này cứ như là một chuyện gì đó xa lạ nhưng rất đỗi đẹp đẽ vậy. Rồi chờ mong để hắn đeo lại cho mình.
Ánh mắt Mạc Chi Tuyệt ẩn chứa nhiều điều muốn nói, lúc đeo xong cho Mạc Thiên còn cúi đầu hôn lên tay cậu một cái.
- Ta thật hạnh phúc.
- Ta cũng vậy.
Mạc Chi Tuyệt ôm chầm lấy cậu, trong tiếng reo hò mãnh liệt. Tiếng nói khe khẽ lọt vào tai cậu khiến Mạc Thiên rung động.
- Thiên, ta yêu huynh từ tận đáy lòng, mê luyến tận tâm can, bằng tất cả những gì ta có. Bất kể xảy ra chuyện gì, ta mong huynh có thể cầm tay ta đi đến hết đời.
Ta và ngươi là người không cùng thế giới, vận mệnh đã đem chúng ta đến bên nhau. Kể từ trong căn phòng tối ấy, có lẽ cũng là lúc duyên nợ dính chặt. Mỗi người đều đến với nhau bằng tình cảm chân thành nhất, vậy nên "thiên trường địa cửu" có lẽ sẽ không phải thứ mơ hồ.