Mấy ngày liền Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt đều không rời khỏi phòng, đồ ăn có người đưa đến.
Chả là Mạc Thiên đang hướng dẫn Mạc Chi Tuyệt luyện tập dị năng.
- Đệ nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể của mình. Có cảm thấy một luồng năng lượng di chuyển xung quanh cơ thể không?
- Ừm. Có luồng năng lượng.
- Đó là năng lượng của song dị năng. Đệ cố gắng tập trung thì sẽ cảm thấy được những nguồn sức mạnh ba động bên ngoài.
Mạc Chi Tuyệt chỉ gật đầu không nói gì.
- Nếu cảm thấy sức mạnh đang hoà nhập với cơ thể thì lúc đó mới thành công.
Mạc Chi Tuyệt lại tiếp tục gật đầu.
Nhìn hắn đang tập trung như vậy, Mạc Thiên cũng ngồi xuống thử vận dụng lại sức mạnh xem. Lần trước vì điều kiện không cho phép nên cậu chưa kịp thử lại.
Cảm nhận được năng lượng quen thuộc, trên đầu lại truyền đến cơn đau dữ dội.
Mạc Thiên ôm đầu, mặt nhăn nhó. Cậu cố gắng mở mắt nhưng không tài nào mở được.
Trong cơ thể năng lượng đột nhiên tăng mạnh tựa như muốn bùng nổ.
...
Mở mắt ra lần nữa, khuôn mặt phóng đại của Mạc Chi Tuyệt đang ở trước mặt. Hắn đang nhíu mày nhìn cậu.
Mạc Thiên chầm chậm ngồi dậy, tay đỡ lấy đầu. Đã không cảm thấy đau nữa, đã thế cơ thể còn thoải mái kỳ lạ.
- Ta... Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?
Giọng vừa cất lên thì tự dưng biến thành khàn đục.
- Huynh đột nhiên ôm đầu kêu đau, sau đó ngất lịm đi.
Mạc Thiên thử kiểm tra lại cơ thể thì mạc danh phát hiện, dị năng trong cơ thể lưu thông dễ dàng hơn. Đã thế còn nhiều hơn trước.
Quả nhiên đã tăng cấp, hơn nữa còn tăng tới cấp. Bây giờ cậu đã lên cấp , chỉ kém một chút nữa là đạt đến ngưỡng .
- Không có gì đâu, hình như là ta đã tăng cấp rồi.
Mạc Thiên cười tươi xoa đầu Mạc Chi Tuyệt.
- Đệ cũng phải nhanh chóng tu luyện để bắt kịp với ta đi.
Mạc Chi Tuyệt gật đầu sau đó ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt lại.
Nhìn hắn đã ở trong trạng thái, Mạc Thiên liền ngồi dậy. Tay thử vận hành dị năng phong của mình, đúng là không còn đau đầu nữa.
Hơn nữa cậu cảm thấy tinh thần của mình tỉnh táo hơn rất nhiều.
Thử tập trung một chút năng lượng vào tay, Mạc Thiên nhắm vào bình hoa trên bàn.
_____
Mấy bông hoa lần lượt gãy xuống với một vết cắt dứt khoát.
Dựa vào lý thuyết đã học cộng thêm ký ức của nguyên chủ, Mạc Thiên nhanh chóng điều khiển thành thạo dị năng của mình.
Nhìn căn phòng đẹp đẽ tự dưng có mấy vết xước mà buồn cười. Lại nhìn nhìn Mạc Chi Tuyệt bây giờ đang trong tình trạng nhập tâm.
Dị tượng lại nổi lên, quang mang màu đỏ xen lẫn xanh đang bao bọc lấy hắn. Mạc Thiên đoán đây có lẽ là đang tăng cấp, mồ hôi trên mặt Mạc Chi Tuyệt nhỏ xuống nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt.
Cậu lo lắng nhìn hắn. Một lát sau Mạc Chi Tuyệt mở mắt ra.
Khuôn mặt còn hơi chút mơ màng, Mạc Thiên nhẹ nhàng lấy tay lau đi mồ hôi trên trán hắn.
- Sao rồi?
Trầm mặc một lúc Mạc Chi Tuyệt mới thốt lên:
- Là cấp .
Mạc Thiên kinh ngạc, trong lòng cảm thán, nam chính đúng là nam chính, mới lần đầu tiên đã tăng hẳn cấp.
Cậu mỉm cười, vui vẻ nói với hắn:
- A Tuyệt, đệ đúng là thiên tài.
Đột nhiên Mạc Chi Tuyệt nắm lấy tay Mạc Thiên nói bằng giọng kích động trước nay chưa từng thấy:
- Ca, cảm ơn huynh.
Hắn biết muốn được như này thì khi bắt đầu phải dùng dược liệu cực kỳ tốt, lại khó tìm. Mà Mạc Thiên không tiếc tay phối cho hắn những thứ trân quý nhất.
Mạc Thiên ngạc nhiên vì tiếng "ca" mà hắn gọi, đây là lần đầu tiên Mạc Chi Tuyệt gọi như vậy khiến cậu hơi có cảm giác thành tựu. Cười tươi ôm hắn vào lòng, nói khẽ:
- Cảm ơn gì chứ.
Mạc Chi Tuyệt lắc đầu sau đó ôm lại Mạc Thiên. Dùng sức thật mạnh ôm cậu.