Lạ thay lần này Mạc Chi Tuyệt không hề hỏi tại sao cậu lại quen nữ chủ mà chỉ bước đi cạnh cậu. Tuy sắc mặt giận dữ nhưng vẫn không có biểu hiện gì là thắc mắc cả. Có chút kỳ lạ.
Tất nhiên cậu cũng không dại gì gợi chuyện này lại rồi chọc giận cái người dễ nổi nóng này, là ca ca mà cứ phải nhìn sắc mặt đệ đệ mà phán đoán, đúng là bất lực.
Đến lúc về phòng, Mạc Chi Tuyệt bình thường trở lại, vẫn không có dấu hiệu muốn biết cậu gặp nữ chủ ở đâu, có lẽ hắn đã bỏ qua hoặc không quá để tâm chuyện này. Nếu không, với bình thường, có lẽ lại cắn cổ cậu hoặc làm gì đó để xả giận rồi ấy chứ.
Hôm nay chiến đấu tuy không dốc hết sức lực nhưng lúc sử dụng tinh thần lực lại gây mệt mỏi cho đầu óc. Mạc Thiên đi vào phòng tắm, đợi cho nước ấm vừa đủ rồi để mặc cho dòng nước xối vào cơ thể, tẩy rửa sạch sẽ bụi bẩn rồi bước đến ngâm người, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác này. Ngâm mình trong nước nóng khá thoải mái, thân hình mấy chốc đã thả lỏng.
Thả lỏng tinh thần rồi thì lại nghĩ vẩn vơ, đầu óc tự dưng bẻ sang vấn đề suy nghĩ lúc nãy. Đúng là từ trước đến giờ cậu cứ bỏ qua cảm nhận của mình, thực ra không phải là Mạc Thiên không biết gì về mấy chuyện yêu đương này, cũng xem như sống qua hai đời, làm gì có chuyện cậu ngây thơ như thế được. Vì quá nhiều việc xảy ra nên nó tạm thời che đi cảm giác này.
Chỉ là...
Tại sao lại là Mạc Chi Tuyệt cơ chứ, lại còn là nam nhân, hay vì do đây là người cậu thân thiết cho nên nhất thời hiểu sai, nhưng thâm tâm cậu hiểu rõ mấy thứ này không thể nhầm lẫn nổi. Xem như nhiệm vụ tối nay cũng là cơ hội để xác định tình cảm, cậu muốn biết bản thân có thực sự bài xích chuyện này hay không.
Nằm lên giường rồi xoay lưng lại, Mạc Thiên thật sự không có mặt mũi nhìn mặt hắn, từ đằng sau một vòng tay ôm lấy, lưng áp sát vào một lồng ngực rắn chắc. Đây còn chẳng phải là bờ ngực lần cơ thể mềm mại, thế nhưng sao lại thoải mái thế chứ.
Chờ cho tiếng hít thở trên đầu vang lên đều đều, Mạc Thiên mới trở người, kéo nhẹ cái tay đặt lên eo rồi nhổm dậy.
Khuôn mặt lúc ngủ cũng rất đẹp, khi thức thì nhìn cao ngạo là thế, vậy mà khi ngủ thì lại ngoan ngoãn khó tin. Mạc Thiên vuốt ve sườn mặt hoàn mỹ ấy, tình cảm nhẹ nhàng phát ra, cậu cúi đầu chạm nhẹ lên môi của hắn, lần này không phải là trượt tay nữa.
Đôi môi hắn ấm ấm lại mềm mại như trước, lúc đó chỉ mới phớt qua, lần này lại cảm thấy rõ ràng. Đúng thật là không bài xích, rõ ràng Mạc Thiên có tình cảm không đúng với Mạc Chi Tuyệt. Là thật ư?
Chạm một lúc, trong đầu âm thanh hệ thống đã báo hoàn thành, cậu chậm rãi lùi đi. Đột nhiên trên đầu một trận áp lực, đôi môi không phòng bị mở hé ra, một đầu lưỡi trơn ướt, mềm mại như rắn luồn lách trượt vào.
- Ưm.
Đầu lưỡi khuấy đảo khắp mọi ngóc ngách khiến cậu không kịp phản kháng, cứ thế bị động nằm bẹp xuống, để mặc cho Mạc Chi Tuyệt chủ động, không biết hắn dậy từ lúc nào.
Lần này cậu không hề đẩy ra nữa mà chỉ thuận theo mặc hắn dẫn dắt. Mạc Chi Tuyệt ngạc nhiên về việc Mặc Thiên chủ động, không kiềm chế được càng hôn càng sâu. Trong khoang miệng Mạc Thiên không có nơi nào là hắn không chạm đến, bắt lấy cái lưỡi rụt rè của cậu mà hút.
Lưỡi Mạc Thiên cảm thấy tê dại, nước bọt không phòng bị trào ra một chút đều bị Mạc Chi Tuyệt liếm hết.
- Chờ...
Chỉ vừa dứt ra một lúc cho dễ thở hơn, Mạc Chi Tuyệt lại túm eo cậu kéo trở về, nụ hôn một lần nữa ập đến.
Đây là lần đầu tiên Mạc Thiên trải qua cảm giác này, có chút bỡ ngỡ lẫn không thích ứng được.
- Thở bằng mũi.
Mạc Chi Tuyệt trầm khàn dẫn dắt sau đó không kiềm chế được mà ôm lấy cậu thật chặt. Mạc Thiên khó chịu khi bị ép sát, cả mặt lẫn cơ thể đều như dán vào người của Mạc Chi Tuyệt vậy. Không nghĩ tới chuyện "đó" thì nam chính ngây thơ là vậy, thế nhưng khi hôn lại vô cùng chuyên nghiệp.
Nhịp điệu đã chậm rãi hơn, Mạc Chi Tuyệt ôn nhu liếm cắn đôi môi bị hắn làm cho có phần sưng lên, vừa hôn dọc xuống cần cổ cậu.
- Không phải huynh nói đây là chuyện dành cho người mình thích sao?
Giọng nói Mạc Chi Tuyệt như đang dồn nén điều gì đó, hắn hít một hơi sâu để bình tĩnh lại.
Mạc Thiên trầm mặc, cân nhắc xem nên nói như thế nào.
- Không phải đệ nói đây là chuyện bình thường ư, ta chỉ là tò mò.
Ánh mắt Mạc Chi Tuyệt thất vọng song nhanh chóng che dấu, cả hai người đều không hiểu rõ tâm tư của nhau, chỉ biết ôm nhau im lặng nghe tiếng hít thở của đối phương mà phán đoán.
- Đúng vậy, nên là chúng ta thử lại lần nữa được không?
Mạc Thiên không phản ứng gì, nhắm mắt lại cảm nhận. Trong đêm tối, hai đôi môi lại quấn lấy nhau.