"Công chúa! Nô tì đã thêu xong rồi!" A Tiêu mừng rỡ mang một bộ y phục được thêu tay tinh xảo với thiết kế lạ mắt ra khoe với Y Dạ.
Bộ y phục do chính tay Y Dạ thiết kế và là bộ y phục đầu tay của A Tiêu... rốt cục cũng thêu xong rồi!
"Xong rồi sao? Cũng thật vừa lúc!" Y Dạ vui vẻ chạy tới, ngắm ngía bộ y phục thật kĩ.
Bộ xiêm y màu xanh lục bảo nhè nhẹ, toát lên sự nhẹ nhàng nhưng phần tay cụt cùng phần váy ngắn tới đùi làm tăng lên tính nhanh nhẹn.
Phần tay cụt đi, thay vào đó là hai ống ngắn tròn may rời, được đính lên hai cái nơ nhỏ màu trắng.
Phần váy nhiều lớp khiến nó bồng bềnh, xòe ra rất đẹp. Hoa văn là những cành trúc được thêu tinh xảo, kĩ tới từng lá. Lớp váy trên có một phần trắng như tạp đề, được thêu hoa văn lá trúc xanh đậm hơn cùng với hai túi có cài hai bên.
Đây là đúng chuẩn bộ đồ truyền thống cách điệu mình mặc hồi còn ở thế giới trước rồi! Nhưng bộ này lại còn đẹp hơn nữa! Y Dạ tự thán phục A Tiêu.
Nhìn sang A Tiêu, do thời gian hiện tại đã sang đầu tháng , lễ hội rước thần kia chỉ cách một tuần nữa. Ngày hôm nay chính là Tết, chính là thời khắc giao thừa, chuyển năm. A Tiêu mấy ngày gần đây liên tục không ngủ, tỉ mỉ may y phục cho Y Dạ. Một lớp váy có thể mất của cô ba bốn đêm do phải may kĩ tới từng lá, lại còn sắp xếp để tạo hiệu ứng cho thật đẹp mắt.
Từng lớp lá trên váy của Y Dạ được xắp xếp cũng thật có ý đồ. Lớp trong lớp ngoài nhạt đậm khác nhau, lại được may vị trí khác nhau một tí tẹo. Khi mang váy lên, lớp váy sẽ rung rinh, lớp ẩn lớp hiện, lá hiện, lá lặn như hình ảnh thật sự chuyển động, lá trúc thật sự rung rinh theo từng nhịp chân.
Cái này theo như trong điện ảnh chính là animation và nói dễ hiểu hơn thì là như một dạng sách lật hình. Lớp trên dưới thay phiên nhau tạo nên một chuỗi chuyển động.
"A Tiêu! Chị đã vất vả rồi!" Y Dạ xuýt xoa, dù vui vẻ nhưng nhìn hai mắt thâm quầng của A Tiêu mà không khỏi lo lắng.
"Công chúa! Nô tì không sao, chỉ cần công chúa để nô tì chuẩn bị mảng trang phục cho người, A Tiêu liền không sao nữa a" A Tiêu hai mắt lờ đờ, khoái chỉ cười.
"A Tiêu, chị có muốn thức cùng xem giao thừa không?"
"Nô tì không xem đâu! Nô tì sẽ xem xét để tiếp tục việc chỉnh trang cho công chúa a! Người năm nay sẽ là nổi - bật - nhất!" A Tiêu hứng khởi nắm lấy vai Y Dạ.
".., A Tiêu, chị qua đây chút!" Y Dạ tới ngồi bên giường, vẫy vẫy A Tiêu tới.
"? Có chuyện gì sao ạ?" A Tiêu ngây ngốc tới.
"Ngồi xuống đi!"
A tiêu theo ý ngồi xuống thì chợt nhận ra "Công chúa! Nô tì không đi ngủ đâu, với lại không thể ngủ ở.. "
A Tiêu chưa nói xong liền bị Y Dạ đẩy xuống giường. Khi đã nằm xuống thì chưa đầy một giây sau tiếng ngáy 'Khò... Khò' đã vang lên.
Y Dạ bóp cằm, cưỡng chế đóng cái miệng ngả to của A Tiêu lại rồi quay qua cất bộ y phục mới đi.
"A Miện, đi nào!" Y Dạ gọi một tiếng, người liền từ đâu tới, im lặng theo sau lưng Y Dạ.
......
"Thập tam công chúa giá đáo!" một thái giám đứng ngoải của hô to. Y Dạ theo đó bước vào, A Miện cũng vào theo.
"Tiểu nữ Liễu Y Dạ thỉnh an phụ hoàng, hoàng hậu nương nương!" Y Dạ cúi người. Sau khi Liễu Vân Phong và Bạch Tư Nhan miễn lễ cho thì lại phải quay qua thỉnh an các vị phi tần ngồi dưới.
Một lát sau mới được yên vị về chỗ ngồi Sống trong một đại gia đình thật khổ mà, phải nhớ hết mặt người này người kia để mà chào! Y Dạ thầm khó chịu.
"Tiểu thập tam, con đến hơi muộn đấy! Lên đây với nương nào!" Bạch Tư Nhan vui vẻ đón Y dạ tới bên mình.
"Tỷ tỷ!..." Chiêu Mẫu Đơn ở dưới chỉ biết cười khi tiểu cô nương nhà mình bị bưng đi mất.
"Chiêu phi muội muội, ngươi vẫn là trông tiểu Vân đi! Tiểu Dạ nhà ngươi, cứ để ta!" Bạch Tư Nhan trêu chọc. Chiêu Mẫu Đơn đành ngượng ngùng cười đáp lễ, ôm lấy con trai nhỏ Liễu Y Vân vào trong lòng.
"Hoàng hậu thật biết đùa! Con gái của Chiêu tỷ tỷ sao lại chỉ giao cho mình người được chứ? Tiểu thập tam vẫn nên giao cho ta đi a!" Hàm Nguyệt lại nửa đùa nửa thật nói thêm.
'Muội nói xem vì sao ta lại nên giao cho muội?'
'Tỷ tỷ a! Con gái nhà ta THÂN với tiểu Dạ nhất đó! Mau đem tiểu Dạ giao qua đây đi!'
Hai vị nương nương miệng không nói gì, trao đỏi ánh mắt với nhau cũng tự hiểu ý nhau.
"Khụ! Khụ! Tiểu thập tam cứ để chỗ ta" Bạch Tư Nhan né tránh.
Mấy vị phi tần kia cũng không nói gì thêm, căn bản là biết vấn đề về Y Dạ, bọn họ không thân thích lại xen vào chỉ làm người ta mất hứng.
"Tiểu bảo bối, sang đây với phụ hoàng" Liễu Vân Phong khẽ gọi, Y Dạ liền từ trong người Bạch Tư Nhan chạy sang ngồi vào trong người Liễu Vân Phong.
Lúc này cả điện mới lặng câm thật này! Hại vị phi tần mới đòi tranh tiểu công chúa sang thì lại bị hoàng thượng bưng nhân vật chính đi mất. Nhưng người cứ tưởng rằng trong suốt một năm nay Liễu Vân Phong không tới chơi với Y Dạ, không sủng Y Dạ nữa thì nên xem lại a!