Vừa vào phòng, cô cảm giác có gì đó không đúng, toàn thân cô bắt đầu nóng lên, cổ họng khô khốc, trong đầu suy nghĩ là được lấp đầy.
Chết tiệt!!!
Cô cư nhiên trúng xuân dược, chén canh bổ lúc nãy, chẵng lẽ....
Nữ chủ, cô được lắm, cô đừng tưởng cô có bàn tay vàng thì tôi sẽ sợ cô, nếu cô sống mà không biết yên ổn thì để tôi, Đào Băng Tâm này sẽ cho cô biết tính kế tôi cô nhất định biết cái gì là sống không bằng chết!!!
Trạch Thần Diên cởi sạch quần áo, ngồi vào bồn nước lạnh ngâm nước hạ hỏa, không ngờ càng ngâm càng nóng, càng lạnh cô càng cảm thấy đầu óc trống rỗng, chết tiệt, cô ta đã bỏ thứ xuân dược gì vô mà ngâm nước không hiệu quả mà còn cho lửa cháy lớn vậy nè!!
Trạch Nhiên đứng ở cửa nhìn hồi lâu thì trở về phòng của mình, con mèo nhỏ đang giận đợi ngày mai hỏa cháy ít một tí thì cậu xin lỗi vậy, chứ giờ cậu có quỳ xuống van xin hay chết trước mặt cô không biết cô có chịu bỏ qua hay không.
Trong người bực bội, cậu lết xác đi vào nhà tắm, nhưng từ phía sau tự nhiên có đôi tay ôm lấy người cậu, thân hình cứng đờ....
"Nhiên...." Đào Băng Tâm hiện giờ ý thức đang từ từ tan rã, không biết mình đang chui vào miệng sói.
"Chị....!?" Giọng cậu run run như không thể tin, thân thể cậu bây giờ không có mảnh vải lộ ra thân hình rắn chắc, làn da hơi trắng nhưng không ẻo lả, càng tôn lên sự quyến rũ đầy mị hoặc....
Cô nhìn cậu, nuốt một ngụm nước bọt, hai bàn tay không yên phận mà sờ mó thân thể của cậu.
Trạch Nhiên nắm lấy hai bàn tay đang làm loạn trên cơ thể mình, xoay người lại nhìn cô, thì mới biết, cô bị trúng thuốc từ trên xuống dưới chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng, bên trong không mặc gì hết!!!!
"Chị bị trúng thuốc!?" Trạch Nhiên nhíu mày hỏi.
"Nhiên, nóng quá....chị muốn....." Cô khó chịu uốn éo cơ thể đầy đặn của mình, hai tay đã thoát được tay của người nào đó thì ôm sát cơ thể mát lạnh của Trạch Nhiên, sờ mó lung tung nhóm lửa trên người cậu.
Hơi thở Trạch Nhiên càng trầm, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, giọng nói khàn khàn vang lên:
"Đây là do chị đốt lửa, thì chị phải là người đập lửa."
Nói xong, cậu năng cằm cô lên đặt lên đôi môi cô một nụ hôn, ban đầu chỉ là chạm nhẹ sau đó là điên cuồng chiếm lấy, cậu khám phá trong khoang miệng cô, dây dưa với chiếc lưỡi đinh hương.
Bàn tay cậu cũng không rảnh rỗi mà mò lên bầu ngực tròn trịa, cách lớp vải mỏng xoa nắn.
"Ưm~…" Bị kích thích cô khẽ rên lên một tiếng.
Thấy cô sắp hết dưỡng khí thì quyến luyến buông tha cho đôi môi tội nghiệp, di chuyển từ từ xuống chiếc cổ trắng của cô, mỗi lần cậu hôn là để lại những dấu hồng hồng ám muội.
Sau đó cậu ngậm lấy bầu ngực của cô, điên cuồng mút lấy...
"Ân~…Nhiên."
Trạch Nhiên bế cô lên, đem cô đặt xuống giường, chiếc áo sơ mi còn sót lại trên người cũng bị cậu xé nát thành từng mảnh.
"Chị đừng hối hận." Vừa nói xong cậu lại cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi hơi mở ra như đang mời gọi, bàn tay kia thì xoa nắn bầu ngực của cô thành đủ mọi hình dạng, tay còn lại thì chạy loạn trên cở thể mềm mại từ từ di chuyển xuống vùng nhạy cảm đã sớm bị kích thích mà chảy ra nhiều mật dịch.
Bàn tay cậu di chuyển xung quanh vùng nhạy cảm như có một luồng điện chạy quanh cơ thể, hai chân nhỏ gập lại như muốn chặn lại sự trêu chọc kích thích của ai đó nhưng không hiệu quả chỉ càng làm cô ngứa ngáy và chảy nhiều nước hơn thôi.
"Đừng....Nhiên....đừng chọc chị a." Cô nức nở nói, nếu còn chọc cô như vậy nữa chắc cô điên mất.
Cậu cười nhẹ, sau đó lấy một ngón tay đi vào động nhỏ của cô, chốc lát đã thêm hai ngón nữa, cậu rút tay ra thay vào đó là phân thân đã sớm căng cứng nổi đầy gân xanh dữ tợn, cậu không vội vàng tiến vào mà ở trước cửa động trêu đùa cô, khiến cô khó chịu nức nở.
"Hức....Nhiên....thật khó....chịu."
"Cầu em đi." Trạch Nhiên cười giảo hoạt nói.
Cô đỏ mặt: "Nhiên...cho chị."
Nghe cô nói, cậu đã sớm chịu không nổi nữa thì tiến vào, màng trinh mỏng manh bị đâm thủng, vài giọt máu đỏ tươi chảy ra.
"A....đau quá..." Cô bị đau đớn làm cho thanh tỉnh một chút.
"Không sao, thả lỏng...." Trạch Nhiên đau lòng vỗ lưng an ủi, cậu cũng không dám động nữa sợ người con gái dưới thân sẽ chịu không nổi.
Giọng nói của Trạch Nhiên như có thần chú làm cho cô bình tĩnh lại, cố gắng làm cho mình thả lỏng, quả nhiên qua một lúc sau người nào đó lại khó chịu vận vẹo thân thể.
Cậu thấy vậy thì nhẹ nhàng luận động, nhưng với tốc độ rùa bò này thì lại hành hạ Đào Băng Tâm khó chịu muốn điên luôn rồi
"Em không nhanh được sao....thật chậm....A~" Cô vừa nói xong thì ai đó như hóa sói, điên cuồng ra vào, mật dịch càng chảy ra nhanh hơn, tạo ra tiếng 'phạch phạch' khiến người nghe mặt đỏ tim đập.
"A~…chậm...tí."
"Ân...ưm~…Nhiên...châ...chậm."
"Hức....A~…"
Sau một hồi ra ra vào vào hơn trăm hiệp, hành hạ ai đó không còn một chút sức lực nào thì mới chịu bắn thứ tinh dịch nóng bỏng vào nơi sâu nhất trong cô.
Tưởng chừng được nghỉ ngơi nhưng không phải, Trạch Nhiên lật người cô lại bắt đầu cuộc chiến mới....
-the end-
P/s: khụ...khụ, đây là lần đầu ta viết H, có dở thì đừng trách, mặc dù có tham khảo chút ít nhưng ta vẫn cảm thấy có nhiều chỗ thiếu sót...
- để lần sau nếu có viết H nữa ta sẽ cố gắng lấp đầy chỗ thiếu sót đó (—/////—) yêu m.n nhìu.... Hớ hớ.