Chuyện gì đến rốt cuộc cũng phải đến, Thẩm Dao đứng sau nhìn bóng lưng vững chãi của Ngụy Quân, trong lòng hắn lúc bấy giờ đang nổi lên từng trận sóng gió.
Bất chợt, người phía trước đột nhiên lên tiếng.
"Có muốn giải thích chút gì không?"
Giọng y bình tĩnh nghe không ra cảm xúc vui buồn khiến Thẩm Dao khó có thể đoán được tâm tình của y lúc này.
Sau một lúc quan sát, hắn cúi đầu chậm chạp lên tiếng.
"Xin lỗi..."
"Chỉ có vậy?"
"Khi đó tôi không hề nghĩ đến việc anh sẽ xuất hiện nên mới phải chuẩn bị nhiều đồ ăn dự trữ."
"Vậy sao lúc tôi hỏi có thu hoạch được gì không, cậu lại không nói?"
"..."
"Nói!"
Thẩm Dao nghe y hét, ba hồn bảy vía bay mất gần nữa.
Khẽ liếc mắt trừng y, thầm nghĩ: "Nếu ông đây không giấu chẳng lẽ để nhà ngươi một ngụm nuốt hết sao? Đừng có mơ!"
"Tôi sợ anh bị bắt, dự định nếu như tẩu thoát được sẽ dùng đến."
Nghe hắn nói, Ngụy Quân như trước vẫn đứng đưa lưng về phía Thẩm Dao không nhúc nhích: "Vậy nếu hôm nay tôi không phát hiện cậu còn định giấu đến bao giờ?"
"...."
"NÓI!"
"...không biết."
Hắn dứt lời Ngụy Quân liền mạnh mẽ xoay người, bộ dạng vô cùng tức giận đi về phía Thẩm Dao khiến hắn sợ hãi không khỏi lùi về sau cho đến khi lưng chạm vào vách ngăn mới dừng lại.
Ngụy Quân cũng vừa vặn đuổi tới, ngay khi còn cách Thẩm Dao một cánh tay liền duỗi ra bóp lấy cổ hắn.
Hô hấp của Thẩm Dao lập tức bị khó khăn chịu không được liền ra sức giãy giụa, đưa tay muốn gỡ bàn tay đang siết lấy cổ mình ra nhưng mãi vẫn không được.
Hắn sợ hãi nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lẽo của Ngụy Quân gần trong gang tấc, bên tai lại vừa vặn nghe thấy giọng nói của y.
"Tôi cho cậu biết, đời này Ngụy Quân tôi ghét nhất là bị lừa dối.
Lần này xem như bỏ qua, nếu còn có lần sau cậu cũng không nhất thiết phải có mặt trên cõi đời này nữa!"
Nói rồi y buông tay, nhìn cũng không thèm đã một đường lướt qua người Thẩm Dao đi thẳng ra bên ngoài.
Từ lúc được giải thoát, Thẩm Dao đã hoàn toàn suy sụp.
Đôi chân không kiểm soát được khụy xuống nền nhà, hai tay ôm cổ liều mạng hô hấp.
Hắn chưa từng tưởng tượng cơn tức giận của Ngụy Quân lại khủng khiếp đến mức này, càng không dám tin bản thân vậy mà lại không bị Ngụy Quân đang trong cơn tức giận giết chết.
Quả thực là phước lớn mạng lớn a!
Trong lúc Thẩm Dao còn đang tự an ủi mình thì bên ngoài lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Ngụy Quân.
"Cậu định ở trong đó đến bao giờ? Còn không mau lăn ra đây."
Thẩm Dao ấm ức nghĩ, sau khi ra tay hành hung y vẫn còn tâm trạng đi trách cứ nạn nhân là hắn.
Đúng là mất hết nhân tính!
Ngụy Quân đứng bên ngoài đợi một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Dao đâu còn tưởng hắn muốn ăn vạ, vừa định vào dạy dỗ.
Y xoay người, chân chưa kịp bước vào đã nhìn thấy một người nằm dài trên đất lăn tớ lăn lui, hết động chỗ này lại đến chỗ kia nhìn hết sức ngu ngốc.
Ngụy Quân nheo mắt nhìn kỹ hóa ra tên ngốc đó chính là Thẩm Dao.
Thấy hắn vẫn còn đang tích cực làm quả bóng lăn tớ lăn lui trong nhà, Ngụy Quân tức giận suýt chút giơ chân lên đá.
Nghĩ là làm, y nhanh chóng bước vào trong.
Điều đầu tiên chính là đá một cú vào mông người dưới chân.
Thẩm Dao từ lúc y bắt đầu tiến vào đã nhìn thấy, hắn quyết định cứ tiếp tục giả vờ hòng níu kéo chút thương cảm từ Ngụy Quân nào ngờ bị y tống cho một đá lên mông.
Bất ngờ bị cho ăn đau, Thẩm Dao cấp tốc ngồi dậy xoa lấy cái mông đáng thương.
"Tại sao lại đá tôi?"
"Còn hỏi? Nói xem cậu đang làm gì?"
Nghe y hỏi, Thẩm Dao lại bày ra bộ dạng uất ức: "Chẳng phải anh kêu tôi lăn ra sao? Tôi nghe lời, anh còn chưa hài lòng?"
Dứt lời, gương mặt của Ngụy Quân lập tức đen lại: "Cậu cố tình chơi tôi có đúng không?"
Thẩm Dao giả vờ hoảng hốt: "Ấy ấy, anh đừng có nói bậy.
Tôi làm sao có khả năng chơi anh nha!"
Ngụy Quân thiều điều muốn lên tăng xông với hắn: "Cậu muốn chết? Còn không mau đứng lên đi ra ngoài."
Nhìn gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của y, Thẩm Dao lúc này mới chậm rãi đứng lên.
Ngoài mặt còn tỏ vẻ rất oan ức, kỳ thực trong lòng đã sướng đến phát điên.
Rảo bước theo Ngụy Quân đang một bụng oán khí đi ra ngoài, Thẩm Dao vừa đi vừa nghĩ: "Ngươi cho ông ăn đau, ông đây không khiến ngươi tức chết liền không mang họ Thẩm!"
Hai người một trước một sau ra khỏi đó, Ngụy Quân đằng trước vẫn tiếp tục đi không có ý định dừng lại.
Thẩm Dao nỗ lực theo sát phía sau không hiểu y rốt cuộc đang muốn làm gì.
Sau một lúc cảm thấy khoảng cách đủ an toàn, Ngụy Quân cuối cùng cũng dừng lại.
Y quay đầu nhìn Thẩm Dao đang im lặng đứng sau.
"Cậu nghe tôi nói rồi sau đó làm theo.
Thành thật một chút."
Nói rồi quay bước tiến về phía trước cách chỗ Thẩm Dao đang đứng hơn m sau đó dừng lại, xoay người hướng Thẩm Dao ra lệnh.
"Nhắm mắt tập trung sức mạnh vào lòng bàn tay sau đó đẩy về phía trước, phóng nó ra."
Thẩm Dao nghe xong hoàn toàn không hiểu y rốt cuộc muốn hắn làm gì nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo.
Hắn nhắm mắt tập trung sức mạnh vào lòng tay phải sau đó đẩy về phía trước nhưng lại chẳng phóng ra được gì.
Thẩm Dao mở mắt nhìn Ngụy Quân đang đứng trước mặt hắn trầm ngâm.
"Cậu có cảm nhận được luồng sức mạnh nào khác thường đang hoạt động trong cơ thể không?"
Nghe hỏi, Thẩm Dao lúc này mới hiểu y đang muốn giúp mình tu luyện nâng cấp dị năng liền nghiêm túc trả lời: "Không cảm giác được, lúc đầu chỉ đơn thuần làm theo những gì anh nói."
Nghe hắn nói, Ngụy Quân lại lâm vào suy nghĩ.
Một lúc sau y hỏi: "Lúc cậu phát hiện mình có dị năng trong tình huống nào?"
Thẩm Dao lập tức lục lại ký ức hai ba ngày trước.
"Nếu tôi nhớ không lầm khi lúc đó tôi đang thu thập đồ trong siêu thị vào không gian thì bất ngờ bị ba bốn con tang thi lao đến tấn công.
Trong lúc đánh trả tôi bị ngã xuống đất, hoàn toàn rơi vào thế bí, mắt lại thấy đám tang thi đang lao đến chỉ còn biết lấy tay che mắt hướng lòng bàn tay về phía chúng.
Đến khi mở mắt ra đã thấy chúng nằm dài dưới đất, trên người ghim đầy những cọc băng."
Lắng nghe hắn trần thuật, Ngụy Quân im lặng suy xét tình hình khi đó.
Nếu phán đoán của y không sai thì nguy hiểm chính là động lực kích phát dị năng của Thẩm Dao.
"Theo tôi thấy có lẽ vì bị dồn vào đường cùng nên dị năng trong cậu mới đột nhiên thức tỉnh."
Thẩm Dao một bên suy nghĩ, thừa nhận: "Cũng rất có thể!"
"Vậy cậu hãy thử lần nữa nhắm mắt tưởng tượng lại cảnh bản thân sắp bị đám tang thi tấn công xem sao."
Thẩm Dao bán tính bán nghi làm theo mặc dù hắn không hề muốn nhớ đến tình cảnh lúc đó nhưng biết làm sao hơn.
Hắn cũng muốn được sử dụng dị năng thành thục như người khác.
Chậm rãi nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại tình cảnh trong siêu thị ngày đó.
Trước mắt hắn lúc bấy giờ liền xuất hiện bóng dáng liu xiu khập khiễng của bầy tang thi, mùi thịt thối rửa bắt đầu bốc lên.
Càng gần càng nồng hơn khiến Thẩm Dao dù chỉ tưởng tượng cũng suýt chút nôn mửa một trận.
Tiếng rào rạo từ trong miệng chúng phát ra khiến tinh thần hắn căng thẳng, dây thần kinh càng lúc càng siết chặt thế những vẫn phải cố gắng để bản thân mình trụ vững chờ bầy tang thi tiến đến.
Lũ tang thi lúc bấy giờ dường như còn đói khát thịt sống hơn khi ở trong siêu thị thì phải.
Thẩm Dao cảm thấy tốc độ di chuyển của chúng có phần nhanh hơn.
Chưa đầy hai phút đã có một con tang thi không chờ nổi mà nhào cả thân thể mục nát đến chỗ Thẩm Dao.
Ngay trong khoảng khắc ngàn cân treo sợ tóc, hắn một tay xuất chưởng về phía bầy tang thi.
Lần này quả thực đã cảm nhận được luồng sức mạnh vô biên đang chảy trong cơ thể, khi hắn giơ tay xuất chưởng luồng sức mạnh kia cũng theo đó nhanh chóng di chuyển tập trung vào lòng bàn tay.
Thẩm Dao cảm nhận được có thứ gì đó vừa dài vừa lạnh thoát ra từ lòng bàn tay của mình.
Đậu: khụ khụ, không được nghĩ bậy nha!
Hắn kích động mở mắt nhìn về phía Ngụy Quân đang đứng, cũng mắn y vẫn bình an.
Tâm treo trên cao cũng có thể lấy xuống, thở hắc ra một hơi mới di chuyển tầm nhìn.
Bất quá khiến hắn kinh ngạc chính là nhánh băng vừa dài vừa nhọn đang ghim sâu xuống lòng đất cách chỗ Ngụy Quân đứng không xa.
Giật mình giơ cánh tay phải lên, Thẩm Dao chăm chú nhìn vào lòng bàn tay đang tỏa ra khí lạnh của mình.
Hết sức bất ngờ vì những gì mình vừa làm được, bên tai lúc này lại vang lên giọng nói quen thuộc của Ngụy Quân.
"Rất tốt, cậu cuối cùng cũng có thể sử dụng được dị năng."
Ngụy Quân bên kia nói, Thẩm Dao bên đây lại đứng đực mặt ra.
Kỳ thực trong lòng hắn lúc này đang điên cuồng gào thét.
Thấy hắn im lặng không động đậy, Ngụy Quân còn tưởng hắn vẫn đang sốc vì bản thân vừa sử dụng được dị năng.
Nghĩ thế bèn đi qua vỗ vào vai hắn một cái.
"Đơ ra đó làm gì, mau tiếp tục luyện tập đừng hòng lười biếng.
Sử dụng được không có nghĩa sẽ sử dụng thành thục, nếu mỗi lần xuất kích đều nhắm mắt thì làm sao giết được tang thi?"
Y nói xong không đợi Thẩm Dao phản ứng đã một mình đi đến cạnh dòng sông, đưa tay hớt một ngụm nước lên uống.
Không phải y không đề phòng vấn đề an toàn của nguồn nước nhưng có lẽ do tác động từ những lần chạy trốn khỏi tang thi mà trên người lại thiếu thốn thức ăn lẫn nước uống nên đâm ra Ngụy Quân đã không còn quan tâm về chuyện vệ sinh hay không.
Thời đại này có cái để ăn để uống đã là tốt lắm rồi.
Còn về chuyện nếu nguồn nước có độc, y không tin một tên ngốc như Thẩm Dao lại có gan làm những chuyện đó.
Huống chi nước này vừa ngọt lại vừa mát, uống vào một ngụm không những giải tỏa được cơn khát mà còn giảm bớt mệt mỏi trong người.
Không biết có phải do ở trong không gian cho nên có tác dụng đối tốt với cơ thể hay không.
Nếu là thật thì tên ngốc kia có phúc quá rồi còn gì.
Thẩm Dao đứng cách đó không xa nhìn y uống nước một cách không nghi kị, lòng hắn bắt đầu dấy lên tia khó hiểu.
Theo như những gì hắn đọc được từ trong tiểu thuyết, tuy Ngụy Quân không thuộc loại người hay đa nghi nhưng cũng không phải là kẻ tùy tiện.
Nếu hắn nhớ không lầm thì Ngụy Quân trong tiểu thuyết thường chỉ dùng thức ăn nước uống do chính y tìm được, ngoài ra những thực phẩm từ trong tay người khác đưa đến y đều không động.
Ngay cả thức ăn do người trong đội nấu y cũng không dùng đến.
Nghĩ nghĩ Thẩm Dao càng cảm thấy Ngụy Quân đây là đang tin tưởng tuyệt đối vào hắn nên mới không nghi ngờ về an toàn của nguồn nước.
Nếu thật như vậy thì Thẩm Dao lại thấy so với việc trốn tránh Ngụy Quân không bằng mình cứ cố gắng lấy lòng y, tạo cho y một lòng tin khiến y nhận mình làm đàn em như bọn Lục Vân Nghi.
Đến lúc đó Thẩm Dao hắn chẳng những không lo sợ phải chết dưới tay nam chính mà ngược lại còn được nam chính là Ngụy Quân bảo vệ.
Chỉ cần nghĩ đến sau này đột nhiên xuất hiện một chỗ dựa vững chắc vừa an toàn, tâm tình Thẩm Dao liền lập tức vui vẻ.
Nếu đã quyết định những ngày tháng sắp tới phải nỗ lực ôm đùi nam chính cầu bao nuôi thì điều đầu tiên Thẩm Dao cần làm chình là tạo cho nam chính một niềm tin mãnh liệt với mình.
Huống chi bây giờ Ngụy Quân cũng đã tin tưởng hắn phần nào về chuyện ăn uống, Thẩm Dao không tin bản thân lại làm không được.
Nghĩ rồi lại nhìn về phía Ngụy Quân, quyết tâm ôm đùi mỗi lúc một tăng.
Nhưng Thẩm Dao đáng thương lại không hề biết rằng sở dĩ Ngụy Quân uống nước trong không gian của hắn vô điều kiện là vì nghĩ hắn không hề có đầu óc, nói trắng ra là không đủ thông minh để nghĩ đến chuyện hạ độc.
Một con cừu con cứ suốt ngày nghĩ mình là cáo!
Ngược lại nếu như Thẩm Dao biết được suy nghĩ của Ngụy Quân về hắn lúc này, đảm bảo hắn sẽ phát điên lên gào thét với y rằng: "Ông đây không phải là một tên ngốc, chẳng qua ông đây quá lương thiện nên không hề nghĩ đến chuyện hại ai thôi!"
Trở lại sau khi Ngụy Quân đã giải khát xong xuôi, y đứng dậy đi đến chỗ Thẩm Dao đang đứng đần mặt ra.
Một tay vỗ vỗ vào mặt hắn, tay còn lại kéo hắn đến trước cửa nhà tranh.
"Mau tỉnh táo lại, hôm nay luyện tập đến đây thôi."
Thẩm Dao còn đang đắm chìm trong suy nghĩ ôm đùi, trở thành đàn em của Ngụy Quân nên nào có nghe thấy y nói gì.
Đến khi dưới chân vấp phải một gô đất nhô lên mới hoàn hồn, lúc này Thẩm Dao nhìn thấy cánh tay của Ngụy Quân đang nắm lấy tay hắn kéo về phía nhà tranh.
Không biết đại não của hắn nghĩ gì lại đột nhiên vùng vẫy, nhất quyết không chịu đi cùng Ngụy Quân.
"Tên sở khanh, anh định lôi tôi đi đâu hả? Định giở trò đồi bại với ông có phải không?"
Tâm trạng Ngụy Quân vốn đang tốt tự dưng nghe hắn nói xong mặt liền âm xuống mấy độ, y xoay người nhìn tên ngốc đang tự biên tự diễn kia.
Thấy hắn tích cực diễn màn "thiếu nữ sắp bị cưỡng ép" vô cùng hăng hái, Ngụy Quân quả thực không nỡ làm gián đoạn liền buông tay.
Thẩm Dao đang đắm mình trong mấy cảnh "cường thủ hào đoạt" mà hắn đã từng đọc, nào biết đâu Ngụy Quân lại đột nhiên buông tay không báo trước khiến hắn bất ngờ bị mất cân bằng ngã một cú thật mạnh về phía sau.
Mạnh đến nỗi chỗ đất mà mông hắn tiếp xuống sau khi nhích ra in hẳn hình hai cánh mông tròn trịa sâu hoắm, trông rất buồn cười.
Chứng kiến kết cuộc dành cho "thiếu nữ kiên cường giữ trinh tiết", Ngụy Quân cười thiếu điều muốn nội thương.
Y đưa hai tay ôm lấy bụng, miệng thì ha hả cười giòn tan trong khi Thẩm Dao đang đau đến nghiến răng nghiến lợi ngồi bệt dưới đất.
Hắn cảm thấy mình quả thực là tên pháo hôi số khổ nhất từ trước đến nay, còn cái mông của hắn chính là cái mông đáng thương nhất từ trước đến nay.
Trong cùng một ngày lại để cái mông phải ăn đau đến hai lần.
Ôi cái mông thân yêu, đáng thương của hắn.
Thẩm Dao vừa tức giận vừa ấm ức nghiêng đầu nhìn Ngụy Quân đang ôm bụng cười ngoặt ngẽo, tức giận mắng.
"Đồ sở khanh, anh còn cười được!"
Ngụy Quân nghe hắn lớn tiếng mắng mình là sở khanh cũng không có đi trừng trị hắn.
Trái lại còn vui vẻ hỏi:
"Vì sao lại không được cười? Cậu lấy quyền gì cấm người khác cười?"
"Anh, cái đồ chết tiệt nhà anh còn dám hỏi.
Nếu không phải tại anh buông tay tôi mới không cần bị té đau đến vậy!"
"Là do cậu đột nhiên trì lại phía sau, tôi còn tưởng cậu không muốn đi nên mới buông tay."
"Tôi vì sao phải trì lại phía sau? Không phải do tên sở khanh nhà anh định giở trò đồi bại với ông sao?!"
Hắn vừa nói vừa chật vật đứng lên, tay vẫn không quên chỉ về phía căn nhà tranh đằng trước, lớn giọng chất vấn.
Ngụy Quân nghe hắn nói liền cảm thấy đầu óc người này thực sự bệnh!
"Tôi nói cậu có phải nghĩ nhiều quá rồi không, tôi kéo cậu trở lại nơi chúng ta vào để lúc đi ra không cần phải đáp mông vào chỗ khác mà không phải là đệm sofa."
Nghe y nói, Thẩm Dao lại lần nữa dại người hóa ra y là muốn kéo mình đến chỗ đó, hắn vậy mà lại nghĩ đến chuyện y muốn giở trò đồi bại với mình.
Thật con mẹ nó tự bổ não, tự rước nhục mà!
Ngụy Quân thấy hắn im lặng không lên tiếng nghĩ chắc hắn cũng bắt đầu nhận ra bản thân mình là một "biên kịch" giỏi rồi.
Dù thế nào y cũng phải cho con người ta một bật thang để leo xuống.
Nghĩ rồi Ngụy Quân từ tốn lên tiếng: "Hiểu ra rồi thì mau chóng lại đây, bên ngoài đã không còn sớm.
Còn không nhanh lên thì tối nay cậu đừng mong được ngon giấc."
Thẩm Dao sau khi nghe nói chỉ biết ngượng ngùng cuối đầu đi về phía y.
Hắn lúc này quả thực không còn mặt mũi nào nhìn thẳng Ngụy Quân.
Sau khi tiến đến bên cạnh mới dám nhỏ giọng lên tiếng: "Anh nhắm mắt lại đi "
Ngụy Quân vẫn đang mỉm cười nghe hắn nói liền thành thật nhắm mắt lại nhưng thực không ngờ cái tên hỗn đãng bên cạnh lại thừa dịp y không chú ý, đạp đất lấy đà nhảy bổng lên lưng y.
Ngụy Quân còn chưa kịp phản ứng thì cảnh vật xung quanh đã thay đổi, trở về khung cảnh trong xe lúc đầu..