Tiểu Hoàng đế +.
Đợi đến ngày mai... là có thể giải cổ rồi.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
Cánh cửa bị đẩy ra, tiểu Hoàng đế đứng bên ngoài.
Sắc mặt y tái nhợt, nhưng đôi mắt lại đỏ ửng, si ngốc nhìn Triệu Kính Từ. Chỉ là trong mắt y có hơi nước, phải nỗ lực trợn to mắt mới có thể thấy rõ hình bóng đối phương.
Không biết có phải do chân đau không mà y tựa hồ còn hơi run rẩy.
Triệu Kính Từ cảm thấy tê dại, vô thức tiến lên: "Tiểu Lộc..."
Tiểu Hoàng đế lùi lại một bước, dường như sợ hắn tiến lên. Triệu Kính Từ nháy mắt cứng đờ, cơn khủng hoảng đáy lòng dần dần tràn lan.
"Bệ hạ." Hắn gian nan lên tiếng, nhưng không biết giải thích từ đâu.
"Hoàng nhi?" Thái hậu cũng không ngờ y sẽ ở bên ngoài, có hơi kinh ngạc rồi lại lo lắng: "Sao con lại qua đây?"
Tiểu Hoàng đế không trả lời, khó khăn rời mắt khỏi Triệu Kính Từ, nhìn tiểu thái giám bị cấm vệ quân giam giữ.
"Ngươi.... Đến tột cùng là ai? Vì sao phải lừa trấm tới nghe chuyện này?" Y cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng vẫn để lộ chút run rẩy trong giọng nói.
Sở Hoằng cười, ánh mắt điên cuồng: "Lừa sao? Ta chỉ tốt bụng để ngươi biết một ít sự thật mà thôi. Làm sao, Triệu Kính Từ không muốn gϊếŧ ngươi chắc? Không muốn phế ngươi sao? Thật ra lão yêu phụ Thái hậu này cũng biết, nhưng ả gạt ngươi, vì ngươi quá phế vật, quá vô dụng..."
Sắc mặt tiểu Hoàng đế trắng bệch, y run lẩy bầy, càng ngày càng trầm trọng. Triệu Kính Từ rốt cuộc không nhịn được tiến len ôm y, che lỗ tai y, mà giọng hắn cũng run run: "Đừng nghe, đừng nghe, không phải như hắn nói. Ta sẽ nói hết cho ngươi nghe, ta sẽ giải thích cho ngươi..."
Thái hậu lúc này cũng lạnh giọng hạ lệnh: "Bịt miệng hắn, dẫn đi trước đi!"
"Không, trẫm muốn nghe hắn nói!" Tiểu Hoàng đế bỗng đẩy Triệu Kính Từ ra, ánh mắt từ sợ hãi chuyển sang u ám.
Y loạng choạng vài bước đỡ cửa đứng vững, hai mắt đỏ hoe nhìn Sở Hoằng chằm chằm, nghiến răng nói: "Buông ra, để hắn nói tiếp."
Cấm vệ quân hơi do dự, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của tiểu Hoàng đế lại vô thức cúi đầu, kéo tấm vải bịt miệng Sở Hoằng ra.
Sở Hoằng cười hai tiếng, trào phúng: "Ngươi thật đáng thương, thật ra ngươi đã sớm biết Triệu Kính Từ muốn gϊếŧ ngươi, nhưng ngươi quá yêu hắn, cố tình quên mất."
"Ngươi chưa từng nghi ngờ vì sao tự dưng ngươi lại đột nhiên yêu hắn sao? Bởi vì khi ở biên quan ngươi đã bị Tiểu Hỉ Tử hạ tình cổ, ngươi sẽ yêu người đầu tiên ngươi nhìn thấy sau khi mở mắt ra. Cho dù đó là thái giám hay con chó thì ngươi cũng sẽ yêu đến điên cuồng thôi."
"Đáng tiếc, lúc đó ngươi lại nhìn thấy Triệu Kính Từ. Có điều kết quả cũng không tệ, hiện giờ cảm tình của ngươi với Triệu Kính Từ chẳng qua là do tình cổ quấy quá thôi. Nếu Triệu Kính Từ không yêu ngươi, ngươi sẽ càng thêm cố chấp điên cuồng cho đến khi mất đi lý trí, hoàn toàn biến thành kẻ điên. Nếu Triệu Kính Từ yêu ngươi, ngươi sẽ càng ngày càng chìm đắm trong tình yêu, dần dần chẳng khác gì nữ nhân mà dính lấy hắn, không thể rời khỏi hắn. Tâm trí của ngươi sẽ chỉ tràn ngập tình yêu dành cho hắn, không còn muốn quan tâm đến triều chính gì nữa, hoàn toàn biến thành phế vật, trở thành con rối trong lòng bàn tay hắn."
"Ồ, ta quên mất, ngươi vốn chính là phế vật. Nếu không phải tiện phụ Thái hậu kia hại mẫu thân ta, ngươi cho rằng đế vị này đến lượt ngươi ngồi chắc? Hoàng tử phụ hoàng yêu thích nhất là ta, Thái tử hắn muốn lập cũng là ta chứ không phải cái loại vô dụng, phế vật chỉ biết bò lên giường nam nhân như ngươi!"
Như thể sét đánh giữa trời quang, mọi người ở đây đều kinh sợ.
"Ngươi, ngươi là..." Thái hậu lảo đảo lui về phía sau, đỡ trán, bỗng có chút choáng váng.
Tiểu Hoàng đế cũng lảo đảo, không thể tin nổi: "Ngươi là hoàng huynh? Nhưng không phải ngươi đã sớm..."
"Đừng có gọi ta là hoàng huynh, ngươi không xứng!" Hai mắt Sở Hoằng đỏ ngầu, kích động: "Ta không chết, có phải các ngươi rất bất ngờ không?"
Thái hậu nhắm mắt, thầm nói "Oan nghiệt".
Tiên đế có rất ít con, chỉ một gái hai trai, trưởng công chúa đã sớm xuất giá, còn lại chỉ có Đại hoàng tử và Lâm Không Lộc.
Mẻ ruột của Đại hoàng tử là Lệ phi. Năm đó nàng và Thục phi Thái hậu đồng thời có thai, tiên đế vô cùng vui mừng, nhận lời ai sinh hạ được hoàng tử trước liền lập người đó làm hậu, Hoàng trưởng tử cũng lập làm Thái tử.
Sau này Lệ phi sinh được hoàng tử trước, nhưng tiên đế như đã quên lời hữa, chậm chạp không lập trữ. Cho đến một ngày nọ, một vị cung nữ tình cờ gặp phải Lệ phi tư thông cùng thị vệ, tiên đế tức giận trực tiếp ban chết.
Ai ngờ sau khi Lệ phi tiếp thánh chỉ, không tiếp rượu độc, cũng không lấy lụa trắng mà đốt cả cung điện, cả Hoàng trưởng tử cũng chết trong đám cháy đó.
Rất rõ ràng, Sở Hoằng chính là vị Hoàng trưởng tử vốn nên chết trong trận hỏa hoạn đó.
Giờ phút này, mắt hắn ánh lên sự căm hận vô cùng rận, âm ngoan nhìn Thái hậu, nghiến tăng nói: "Tiện phụ, lúc trước ngươi hại chết mẫu thân ta, lại phóng hỏa đốt cung điện của nàng, có phải thấy vô cùng vui sướng hay không? Tiếc thật đấy, ta không bị thiêu chết, bị thiêu chết cũng chỉ là một tiểu thị vệ..."
Thái hậu bỗng mở mắt, lạnh lùng: "Láo xược! Ngươi cho rằng mẫu thân ngươi bị vu oan? Là ai gia hại nàng? Nói cho ngươi biết, trước khi nàng vào cung đã tư thông với thị vệ kia, cũng không phải do ai gia vu hãm."
"Ngươi cho rằng vì sao tiên đế vốn nhận lời lập Hoàng trưởng tử làm Thái từ, nhưng sau lại không thực hiện? Bởi vì tiên đế phát hiện ngươi căn bản không phải con hắn. Chỉ là khi đó phụ thân Lệ phi nắm binh quyền trong tay nên mới không động đến nàng, nhịn cơn tức này, cho mẹ con các ngươi sống trong cung thêm vài năm."
"Ngươi thật sự cho rằng ngươi là hoàng tử long tôn? Thật nực cười, ngươi chẳng qua chỉ là dã chủng không biết Lệ phi vụиɠ ŧяộʍ yêu đương với ai mà sinh ra thôi, ngay cả phụ thân ruột của mình là ai cũng không biết mà còn có mặt mũi nói Hoàng nhi của ai gia không xứng ngồi đế vị. Y không xứng, chẳng lẽ một dã chủng như ngươi thì xứng?"
Sở Hoằng sững sờ trước những lời này, nhưng hắn hiển nhiên không tin, vội lắc đầu, hắn càng tức giận: "Ngươi nói bậy!"
"Ai gia có cần phải lừa ngươi không?" Thái hậu khinh miệt nhìn hắn, nói: "Nói thật với ngươi, tổ tiên hoàng tộc Lâm thị từng ăn nhầm trái lạ, khiến cho con cháu nối dõi đều có vết bớt trên vai phải. Lúc ngươi mới sinh ra, tiên đế đã biết ngươi không phải hoàng tử. Lệ phi không phóng hỏa thì tiên đế cũng sẽ phái người đến lấy mạng ngươi."
"Chỉ tiếc ai gia lúc ấy mềm lòng, không nhúng tay diệt trừ mối họa là ngươi, để ngươi hiện giờ có cơ hội hại con ta. Nói đi, tình cổ phải giải như thế nào? Nói ra ai gia có lẽ còn có thể tha cho ngươi một mạng..."
Tiểu Hoàng đế nghe vậy chỉ cảm thấy cả người rét lạnh. Y bị Triệu Kính Từ ôm chặt, ngơ ngẩn nhìn mọi thứ trước mắt, như thể y chỉ là người ngoài cuộc, không thể hiểu được hai người đang nói cái gì.
Nhưng, y nâng tay chạm vào vai phải, nơi đó quả thực có một vết bớt. Lại nâng tay ấn vào ngực, nơi đó quả thật yêu một người vô cùng, dù biết người nọ từng muốn gϊếŧ y, phế y cũng không thể khống chế được mà thích.
Những gì mẫu hậu nói là thật, những gì Sở Hoằng nói cũng là thật. Y chỉ là vô cớ bị cuốn vào cuộc trả thù này, bị hạ tình cổ, đánh mất chính mình, trở thành một vật hi sinh nực cười.
Y bỗng nhiên không nghe nổi nữa, dùng sức đẩy Triệu Kính Từ, hoảng hốt đi ra khỏi Thọ Khang cung.
"Tiểu Lộc!" Triệu Kính Từ hoảng sợ, vội vàng đưa tay muốn kéo y lại.
Nhưng tiểu Hoàng đế như sợ bị hắn đụng phải, tránh né hắn rồi loạng choạng bỏ chạy.
Đông chí đang đến gần, hôm nay lại có tuyết rơi, chân tiểu Hoàng đế không có sức lực, mắt cá chân cũng bị trật, chạy được vài bước liền té ngã.
Y không đứng dậy, chỉ lẳng lặng nằm trên tuyết, thẫn thờ nhìn bầu trời u ám xám xịt.
"Bệ hạ..."
Triệu Kính Từ chỉ cách sau hắn một bước, hai mắt phiếm hồng, quỳ rạp trên nền tuyết, quỳ bên cạnh y, run rẩy ôm chặt lấy y.
Ống tay áo to rộng che khuất tiểu Hoàng đế, nhưng lại chẳng che được cái lạnh.
"Bệ hạ, nơi này lạnh, chúng ta về phòng ấm trước được không?" Hắn thì thào bên tai tiểu Hoàng đế, tựa hồ sợ sẽ dọa đến người trong lòng ngực.
Tiểu Hoàng đế nhắm mắt, cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống, chìm vào thái dương.
Y vẫn cứ yêu hắn như vậy, khi được ôm vào lòng, nhịp tim y vẫn đập nhanh hơn, lòng y cũng sẽ hân hoan. Nhưng đây đều là do tình cổ quấy phá sao? Y sẽ càng ngày càng chìm đắm, dần dà, trong tâm trí sẽ chỉ có Triệu Kính Từ, không thể rời khỏi hắn sao?
Vậy Triệu Kính Từ thì sao? Vì sao trước đây muốn gϊếŧ y, sau lại yêu y? Chẳng lẽ cũng trúng tình cổ?
Y bống chẳng muốn nghĩ ngợi thêm gì nữa, chỉ muốn nép vào vòng tay người thương, được người ấy ôm trọn đời. Không cần nghĩ đến mấy chuyện rối loạn đó thì sẽ không đau khổ, sẽ có thể luôn hạnh phúc, sống trong thế giới riêng của mình...
Không, đây chẳng phải là ảnh hưởng của tình cổ sao? Khiến y trở thành con rối của tình yêu.
Tiểu Hoàng đế bỗng nhiên bừng tỉnh, vùng vẫy kịch liệt, muốn thoát khỏi cái ôm của Triệu Kính Từ.
Triệu kinh từ đã ôm y vào phòng ấm, sợ y vùng vẫy rồi sẽ ngã làm mình bị thương nên vội đặt y xuống giường.
"Ngươi cút." Tiểu Hoàng đế thở hồng hộc, như thể đang kháng cự loại cảm xúc này.
Triệu Kính Từ không rời đi, cúi người quỳ gối trước mặt tiểu Hoàng đế. Hắn giơ tay nhẹ nhàng giúp y thay quần áo và giày đã bị tuyết làm ướt.
Hắn càng im lặng, tiểu Hoàng đế càng khó chịu. Y né khỏi tay hắn, dùng chân không trật đá hắn, khóc nức nở: "Trẫm bảo ngươi cút, ngươi nghe không hiểu sao?"
Triệu Kính Từ giữ chân y lại không để y lộn xộn, khi ngẩng đầu, hai mắt cảng đỏ hơn, giọng hắn khàn khàn: "Bệ hạ không nghe thần giải thích sao?"
"Trẫm không muốn nghe." Tiểu Hoàng đế nghẹn ngào nói.
Nghe xong sẽ chứng minh hết thảy, y sẽ không còn lừa mình dối người được nữa.
Triệu Kính Từ ôm chân tiểu Hoàng đế, ngửa đầu nhìn đối phương, ánh mắt mang theo tình cảm đè nén, nhưng lại nhiều phần thống khổ hơn.
"Nhưng thần muốn nói." Hắn khẽ thì thào, giọng nói hơi run: "Thần không muốn lừa bệ hạ nữa. Thật ra thần đã sống lại một đời, khi ở biên quan..."
Tiểu Hoàng đế ngơ ngẩn, không còn giãy dụa, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói.
Sau khi nghe xong, đôi mắt y lại đỏ hoe, nghẹn ngào chất vấn: "Vậy nên, ngươi cảm thấy kiếp trước là ta đưa ngươi vào ngục tra tấn, lại sai người chặn gϊếŧ An lão vương phi, sau khi sống lại liền muốn trả thù ta, vậy nên sắp xếp người chặn gϊếŧ ta, về sau cảm thấy không ổn nên thu hồi mệnh lệnh, đổi thành muốn phế ta?"
"Xin lỗi,thật sự xin lỗi, là ta hiểu lầm, là ta ngu xuẩn, kiếp trước không phát hiện dị thường trên người bệ hạ, không phát hiện tiểu nhân đê tiện Sở Hoằng kia. Bệ hạ chỉ là bị hắn không chế, là ta không thể cứu được bệ hạ." Triệu Kính Từ trong lòng vừa tự trách vừa đau khổ, gắt gao ôm lấy tiểu Hoàng đế.
Nhưng điều này có liên quan gì tới Triệu Kính Từ đâu? Tiểu Hoàng đế ngẩn ngơ nghĩ.
Mối ân oán giữa Sở Hoằng và Thái hậu, y và Triệu Kính Từ chẳng qua đều bị liên lụy thôi. Thậm chí, Triệu Kính Từ còn xui xẻo hơn y, bị đeo bám, bị hạ ngục, kiếp trước sao lại phải cứu y chứ...
Nhưng càng nghĩ lại càng khó có thể chịu nổi, hóa ra họ chỉ vì bị tình cổ liên lụy mới ở bên nhau.
Y đột nhiên nổi điên, liều mạng giãy dụa, đau khổ nói: "Vậy vì sao ngươi lại rút những người đó về? Vì sao không trực tiếp gϊếŧ trấm? Nếu lúc ấy chết ở Trung Châu, trẫm sẽ không bị tình cổ khống chế..."
"Thực sự xin lỗi..." Triệu Kính Từ rất đau lòng, nhưng hắn không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Hắn nắm lấy bàn tay tiểu Hoàng đế, không để y tự làm mình bị thương.
"Bệ hạ đừng lo lắng, thần đã phái người đi tìm vu y. Bệ hạ sẽ không trở thành người như trong lời nói của Sở Hoằng." Hắn thấp giọng đảm bảo.
Tiểu Hoàng đế đã mệt mỏi vì giãy dụa, khóc đến thở không ra hơi, nghe vậy sắc mặt đột nhiên tối sầm, bình tĩnh nói: "Vậy Triệu khanh vất vả rồi. Được rồi, trẫm không có việc gì, ngươi đi đi."
Triệu Kính Từ thấy y như vậy, trong lòng càng thêm bất an, cẩn thận buông y ra.
Tiểu Hoàng đế thấy vậy, chợt cười lạnh: "Ngươi đang thương hại trẫm sao?"
Hô hấp Triệu Kính Từ cứng lại, tiểu Hoàng đế như vậy khiến hắn nhớ tới kiếp trước.
Vào thời điểm đó, bệ hạ thường xuyên như vậy, cố chấp, điên cuồng, u ám, cáu kỉnh, tính cách âm tình bất định...
Không, kiếp trước nghiêm trọng hơn hiện tại rất nhiều.
Triệu Kính Từ không dám kíƈɦ ŧɦíƈɦ y, siết chặt tay, kiềm chế lưu luyến mà rời đi.
Ra ngoài phòng ấm, hắn hít sâu một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên có xúc động muốn chém Sở Hoằng thiên đao vạn quả.
Tôn Đắc Tiền vẫn luôn canh giữ bên ngoài, thấy hắn cuối cùng cũng ra ngoài, cẩn thận tiến lên hỏi: "Vương gia, bệ hạ..."
Triệu Kính Từ nhắm mắt, không biết từ lúc nào đã cắn nát đầu lưỡi, miệng đầy vị máu.
Hắn trầm giọng nói: "Đi mời thái y, chân của bệ hạ có lẽ lại bị thương rồi."
"Ôi ôi, vâng." Tôn Đắc Tiền vội đáp.
Lúc này, người bên Thái hậu lợi tới mời hắn qua.
Triệu Kính Từ xoau người thoáng nhìn phòng ấm, khẽ dặn dò Tôn Đắc Tiền: "Tâm tình bệ hạ không tốt, ngươi... chú ý nhiều một chút."
Khi nói lời này, trái tim Triệu Kính Từ đau nhói. Hiện giờ hắn quan tâm đến bệ hạ cũng không thể lộ diện, chỉ có thể nhờ người khác?
Trong Thọ Khang cung, Thái hậu đang ngồi ghế trên, bưng tách trà nghĩ vẩn vơ.
Sở Hoằng đã bị dẫn đi, những đồ rơi rớt cũng được cung nữ dọn dẹp sạch sẽ. Mọi thứ dường như trở lại bình thường.
Sau khi Triệu Kính Từ vào, hắn hành lễ rồi hỏi: "Nương nương định xử trí Sở Hoằng như thế nào?"
Nhắc tới người này, Thái hậu lập tức trầm mặt, cả giận: "Mưu hại bệ hạ, đương nhiên chết không đáng tiếc."
Nhưng nói xong, tầm mắt nàng bỗng chuyển hướng về phía Triệu Kính Từ, nghiêm khắc nói: "Kính Từ, ai gia và tiên đế đã cùng nhìn ngươi trưởng thành, ai gia không muốn dùng những thủ đoạn đó với ngươi. Nhưng ngươi phải nói thật với ai gia, dù hôm nay là diễn cho Sở Hoằng xem, nhưng có vài lời là ai gia thật sự muốn hỏi, ngươi và Hoàng nhi..."
Triệu Kính Từ đột nhiên quỳ xuống, lưng thẳng tắp, thừa nhận: "Trước đây thần đã phụ quân ân, làm chuyện có lỗi, nhưng.... Thần quả thực rất thích bệ hạ, sẽ không buông tay."
"Hoang đường!" Thái hậu tức giận đập bàn: "Ngươi có thân thân phận của hai ngươi hay không? Hơn nữa, trước đây vậy mà ngươi thật sự có ý nghĩ phế quân, thậm chí muốn ám sát nó? Hoàng nhi đã làm chuyện gì sao sao?"
"Ngươi có biết chỉ cần dựa vào hai việc này, ai gia có thể lệnh người gϊếŧ ngươi, tịch thu vương phủ. Cho dù mẫu thân ngươi tới cũng không dám nói thêm gì nữa."
Triệu Kính Từ biết mình phạm trọng tội muốn hành thích vua. Trước đây hắn không để bụng, nhưng hiện giờ... Hắn có chuyện càng để tâm hơn.
"Thái hậu muốn xử phạt thần như thế nào đều được, nhưng xin hãy cho thần ở bên cạnh bệ hạ." Hắn rũ mắt nói.
"Ngươi!" Thái hậy đương nhiên không định gϊếŧ hắn, nếu không cũng đã không trực tiếp nói ra.
Không nói tới việc Triệu Kính Từ nắm nhiều quyền lực trong tay, không phải người nàng muốn động là được, huống chi con trai không chịu cố gắng kia của nàng còn đang bị ảnh hưởng bởi tình cổ, yêu cái tên khốn kiếp này đến chết đi sống lại.
Nếu Triệu Kính Từ thật sự có chuyện gì, con trai nàng còn chưa giải được cổ, lỡ đâu thật sự phát điên thì làm sao bây giờ?
Thái hậu đau đầu, lòng không khỏi mắng tiên đế. Đều do lão háo sắc tạo nghiệt, hại con trai họ phải chịu khổ theo.
"Ngươi về biên quan đi." Thái hậu ấn huyệt thái dương, mệt mỏi nói: "Ai gia sẽ tìm người giả cổ cho Hoàng nhi, về sau ngươi và nó... đừng gặp nhau nữa, tốt cho đôi đường."
Trái tim Triệu Kính Từ chùng xuống, tách khỏi bệ hạ là điều hắn không thể nào chấp nhận được. Vậy nên hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như vậy.
"Xin Thái hậu thứ tội." Lúc này, giọng điệu hắn rất bình tĩnh, nói: "Thần không làm được."
Thái hậu tức giận đứng lên, lạnh lùng nói: "Có gì mà không làm được, còn muốn ai gia sai người trói ngươi đi?"
Triệu Kính Từ cũng đứng lên, nói: "E rằng Thái hậu cũng không làm được."
"Ngươi ——" Thái hậu sững sờ, sau đó hiểu ra, tức tối chỉ vào hắn: "Ngươi đang uy hϊếp ai gia?"
"Thần cũng không muốn, chỉ cần Thái hậu không dồn ép thần, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả." Hắn nhàn nhạt nói, trước khi rời đi còn nói thêm: "Phải rồi, thần hy vọng Thái hậu có thể giao Sở Hoằng cho thần xử trí."
"Ngươi, ngươi...." Thái hậu giận đến mức tay đều run. Sau khi hắn rời đi, nàng bỗng nói với người bên cạnh: "Truyền An lão vương phi vào kinh, ai gia muốn hỏi xem nàng dạy dỗ con như thế nào?"
Lý ma ma bên cạnh xấu hổ chớp mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nương nương, người quên rồi sao, Nhϊếp chính vương mười tuổi đã bị đưa vào trong kinh, được tiên đế mang theo bên người bồi dưỡng."
Thái hậu: "..."
"Không hổ là lão háo sắc dạy ra tiểu háo sắc, Hoàng nhi của ai gia thật đáng thương."
Lý ma ma: "..." Nương nương, người lại quên mất, người cũng tham gia một phần dạy bảo hắn đấy.
Trương thái y cảm thấy, năm nau tiểu Hoàng đế gặp thật nhiều tai nạn. Gần đây lão chẳng có việc gì khác nên bèn mỗi ngày đều đi bắt mạch cho đối phương.
Tuy nhiên, bình thường lúc bắt mạch, Nhϊếp chính vương đều như hổ rình mồi canh giữ bên cạnh. Không biết hôm nay vì sao đối phương lại không có ở đây. Mãi tới khi lão khám chân cho tiểu Hoàng đế xong, ra ngoài mới thấy đối phương đỏ hoe hai mắt đứng ngoài phòng ấm.
Trương thái y vội hành lễ, lại bị hắn giơ tay ngăn lại.
"Thân thể của bệ hạ thế nào? Chân có trở ngại gì không?" Giọng Nhϊếp chính vương rất khàn, lại cố ý nói nhỏ, như sợ người bên trong nghe thấy.
Trương thái y rùng mình, cũng vội nói khẽ: "Bẩm Vương gia, chân bệ hạ lại bị lạnh. Gần đây thời tiết không tốt, sợ rằng sẽ rất đau. Còn mắt cá trân bị trật, thần cũng đã nắn lại xương, tuy không quá đáng ngại nhưng gần đây không nên đi lại, tốt nhất nên nghỉ ngơi vài ngày rồi mới đi lại sau."
Ánh mắt Triệu Kính Từ run lên, hắn thấp giọng: "Ngươi lui xuống trước đi."
Chân đau...
Nếu ngày hôm đó hắn cứu bệ hạ ra khỏi hố tuyết sớm hơn một chút, chẳng phải nguồn cơn căn bệnh này sẽ không còn sao?
Triệu Kính Từ đau khổ vô cùng, muốn đi vào bấm chân cho tiểu Hoàng đế, nhưng lại sợ làm đối phương kích động, cuối cùng cũng chỉ gác bên ngoài.
Mãi đến khi trời tối, Tôn Đắc Tiền mới ra khỏi phòng ấm, nhỏ giọng bẩm báo: "Nô tài đã đốt chút hương an thần, bệ hạ đã ngủ."
Triệu Kính Từ gật đầu.
Trước khi vào, hắn đến thiên điện thay quần áo rồi sưởi ấm, sau khi đảm bảo trên người không còn hơi lạnh mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Trên giường, tiểu Hoàng đế ngủ cũng không an ổn, sắc mặt còn tái nhợt, lông mày cũng nhíu chặt.
Triệu Kính Từ nhẹ nhàng xoa cho y, lại sợ đánh thức y nên cuối cùng ngồi bên kia, đặt chân tiểu Hoàng đế lên đầu gỗi mình, dịu dàng xoa bóp một cách thuần thục.
Hắn cúi đầu, không phát hiện tiểu Hoàng đã mở mắt từ khi nào, trong mắt vẫn là sự mến mộ và tình sâu không thể che đậy, nhưng chỉ lát sau liền đau khổ nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, tiểu Hoàng đế bỗng nhiên bắt đầu cần chính. Rõ ràng chân không tiện mà một hai phải đi thượng triệu. Sau khi hạ triều liền không ăn uống gì mà bắt đầu phê tấu chương.
Nhưng khi thượng triều, tầm mắt y sẽ không tự chỉ được mà trôi về phía Triệu Kính Từ. Khi phê tấu chương, y cũng không thể tập trung, dường như mỗi chữ trên tấu chương đều sẽ biến thành "Triệu Kính Từ".
Tiểu Hoàng đế vô cùng thống khổ, quả nhiên y thật sự vô dụng, trong đầu chỉ có thể chứa ngứa kia.
Sau khi Triệu Kính Từ biết về sự thay đổ của y, hắn trầm mặc hồi lâu rồi bắt đầu thầm lặng giúp y.
Phải rồi, không phải bệ hạ không thích xử lý triều chính, chỉ là bị tình cổ ảnh hưởng tâm trí mà thôi. Kỳ thật trước khi trúng tình cổ, bệ hạ vẫn luôn chờ mong ngày tự mình chấp chính.
Triệu Kính Từ càng nghĩ càng khổ sở, đối xử với tiểu Hoàng đế càng thêm thận trọng, như thể đang bồi thường y.
Tiểu Hoàng đế có thể nhận ra, nhưng cũng không nói gì cả. Bọn họ đều duy trì sự bình yên ngoài bề mặt như thể chẳng có chuyện gì xảy xa.
Nhưng càng đè nén, lại càng đau đớn.
Sau mấy ngày bình tĩnh, tiểu Hoảng đế lại bị phân tâm khi đang phê tấu chương. Khi nghe được Triệu Kính Từ nhỏ giọng dặn dò Tôn Đắc Tiền, y bỗng nhiên bùng nổ, cầm tất cả đống tấu chương ném vào cửa, cả giận: "Ngươi nói với hắn làm gì? Vì sao ngươi không trực tiếp tiến vào nói với trẫm? Có phải ngươi cũng cảm thấy trẫm vô dụng, là một phế vật hay không?"
Trái tim Triệu Kính Từ quặn thắt, lập tức đẩy cửa đi vào, thấy tiểu Hoàng đế đang khó nhọc đứng dậy, hắn vội vàng bước tới ôm y, khẽ trấn an: "Bệ hạ đừng nói như vậy, bệ hạ rất giỏi..."
Tiểu Hoàng đế như không nghe thấy, trợn to hai mắt, ngơ ngẩn nói: "Đúng rồi, ngươi chắc chắn cảm thấy trẫm là một phế vật, ngươi còn phải lập tân quân khác, trẫm còn không bằng tôn tử của Dĩnh Xuyên vương, không phải ngươi đã điều tra hết rồi sao? Có phải cảm thấy hắn thích hợp hơn so với trẫm không?"
"Dù sao chân trẫm cũng đã phế, đầu óc cũng phế, phê tấu chương cũng chẳng xong. Sao ngươi còn chưa đi đón hắn, rồi phế trẫm đi, để hắn làm Hoàng đế..."
: "..." Cháu trai Dĩnh Xuyên vương mới được ba tháng, nam chính thật sự cảm thấy nó không thích hợp. Hơn nữa ký chủ à, chân cậu cũng không phế.
"Không phải, không phải..." Triệu Kính Từ ôm chặt tiểu Hoàng đế, lòng đau đớn khôn xiết.
Những lời này như lưỡi dao bén nhọn đâm hắn, hắn hối hận vì đã từng có những suy nghĩ như vậy, hắn hận bản thân mình vì đã từng ra lệnh như vậy.
"Không có người nào thích hợp với vị trí đó hơn là bệ hạ. Bệ hạ chỉ bị tình cổ ảnh hưởng, nhất thời không khống chế được bản thân mà thôi. Sắp khỏi rồi, người thần phái đi đã tìm được vu y..."
Tiểu Hoàng đế dường như không nghe thấy, chỉ tức giận nói hắn thương hại y, bảo hắn cút.
Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, tiểu Hoàng đế đã tự sụp đổ, ôm hắn như người chết chìm ôm một khúc gỗ trôi dạt, bừa bãi mà hôn hắn, lẩm bẩm: "A Từ, ngươi đừng rời xa ta, ta rất thích ngươi, rất thích..."
Triệu Kính Từ được người yêu ôm hôn cũng chẳng hề vui sướng, lòng hắn chỉ có đau khổ.
Chính hắn đã ép tiểu Hoàng đế thành như vậy, nếu không phải vì những việc hắn làm khi mới sống lại, sau khi tiểu Hoàng đế biết chân tướng tình cổ, có lẽ cũng sẽ không thể tiếp thu, nhưng chưa chắc sẽ lo được lo mất như hiện giờ, kìm nén sự điên cuồng.
Triệu Kính Từ ôm tiểu Hoàng đế, để mặc y hôn, đáy lòng hắn chỉ có một mảng lạnh lẽo.
Cũng may tiểu Hoàng đế ồn ào một lúc liền mệt mỏi, dần dần ngủ say trong vòng tay hắn.
Triệu Kính Từ vén mái tóc hơi rối ướt sang bên, đặt một nụ hôn thành kính giữa hàng lông mày của y, khẽ khàng nói: "Ngủ đi, đợi đến ngày mai... là có thể giải cổ rồi."