Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vật hy sinh + .

Bảo bảo, ăn gà không?

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

Diêu Dực và Điền Ngọ trơ mắt nhìn Giang Từ đi đến, nhìn hắn bế người rời đi, họ không dám thở mạnh một chút nào.

Mãi đến khi Giang Từ đi ra sân ôm người vào trong xe, Diêu Dực mới vỗ ngực khoa trương: "Má ơi, vừa rồi ánh mắt anh Từ làm tôi sợ chết mất, nhìn còn đáng sợ hơn cương thi nữa."

Điền Ngọ có chút thật thà chất phác, do dự hỏi: "Chúng ta không đi đánh thức anh ấy à? Lần này chúng mộng du hình như còn tệ hơn trước."

Trước đây nhiều nhất là đi tìm người khắp nơi, không, nói chính xác là tìm nhóc cương thi. Giang Từ mộng du dường như cho rằng người yêu của hắn là cương thi. Nhưng lần này thì khác, lần này hắn trực tiếp ôm người đi.

"Theo tôi ấy, triệu chứng rõ ràng đã giảm bớt." Diêu Dực chống cằm phân tích: "Chú xem, trước đây thì đi tìm cương thi khắp nơi, rất dễ bị cắn. Giờ xác định rõ mục tiêu, cũng sẽ không bị cắn, như vậy không phải an toàn hơn rất nhiều sao?"

"..... Tôi thấy nếu cậu Lâm tỉnh lại cũng có thể sẽ cắn anh ấy." Điền Ngọ ngập ngừng.

"Thế không sao, cậu Lâm không phải cương thi, cắn miếng thì nhiều nhất là đau một hồi thôi. Tôi đoán là anh Từ coi cậu Lâm như thế thân rồi. Cậu Lâm có làn da trắng, ngoại hình rất đẹp, còn rất giống một cô gái, hơn nữa dáng người cũng có hơi giống với những nhóc cương thi mà lúc trước anh Từ tìm." Diêu Dực phân tích.

Hai người nói xong, lại xuyên qua cửa sổ quan sát chiếc xe địa hình một hồi, thấy không có động tĩnh mới dần thả lỏng, không để ý đến nữa.

Trong xe địa hình, ghế sau đã được gập xuống, được trải đệm biến thành một chiếc giường đơn giản.

Giang Từ nhẹ nhàng đặt thiếu niên xuống nệm, để nửa người trên của y dựa vào lòng mình, đôi mắt màu máu tràn ngập sự dịu dàng, khẽ nỉ non: "Bảo bảo, bảo bảo..."

Không biết vì sao mà Lâm Không Lộc ngủ rất sâu. gọi y vài lần cũng không đánh thức được y đành thở dài bỏ cuộc.

Giang Từ chạm vào gò má trắng nõn của thiếu niên, lại nhéo tai mèo nhỏ trên bộ đồ ngủ rồi thỏa mãn ôm chặt cậu: "Bảo bảo, cuối cùng ta cũng tìm được em rồi."

"Sao em có thể ở cạnh con người chứ? Bọn chúng sẽ tổn thương em..."

"Thôi, nếu em thích thì không giết chúng nữa, để cho em chơi. Nhưng bảo bảo đừng chỉ chơi với chúng mà quên mất ta..."

Biểu cảm của Giang Từ ngày càng dịu dàng, khi nói "đừng quên ta", trong con ngươi đỏ lòm của hắn ấy vậy mà hiện lên một chút tủi hờn.

Hôm sau, Lâm Không Lộc tỉnh dậy phát hiện mình không nằm trên chiếc giường êm ái mà đang ở trong chiếc xe nhỏ hẹp, y hoàn toàn ngây ngốc.

Từ từ, hình như y còn đang bị ai đó ôm chặt vào lòng?

Y cứng ngắc quay đầu, sau đó, y thấy hầu kết gợi cảm và chiếc cằm duyên dáng của Giang Từ.

Dường như cảm nhận được động tĩnh trong lòng, Giang Từ cũng mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là hai chiếc tai mèo con trên mũ áo ngủ, sau đó là khuôn mặt ngây ngốc ngẩn ngơ của thiếu niên.

Giang Từ: "..."

Lâm Không Lộc: "?!"

Hai người "bụp" tách ra, Giang Từ hiếm thấy mà kinh ngạc, nhíu mày: "Sao cậu..."

Lâm Không Lộc còn khiếp sợ hơn cả hắn, xù lông nói: "Sao em lại ở trên xe? Anh, anh đã làm gì tối qua?"

Giang Từ nhíu mày, lát sau, vẻ mặt hắn lại trở về lãnh đạm thường ngày, nói: "Không phải cậu nghĩ nửa đêm tôi bế cậu đến chứ?"

Lâm Không Lộc: "Chẳng lẽ không phải à?"

"Hừ, suy nghĩ kỳ quặc." Hiển nhiên Giang Từ không cảm thấy mình sẽ làm ra loại chuyện này, liếc y một cái rồi bảo: "Nếu không phải do cậu cố ý, vậy có thể do cậu mắc chứng mộng du."

"Em có chứng mộng du?" Lâm Không Lộc lộ vẻ mặt khó hiểu, hỏi hệ thống: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

: "Khụ, hắn bế cậu."

Lâm Không Lộc: "Ồ, tôi biết ngay, sao tôi có thể mắc chứng mộng du."

Y khẽ khịt mũi, tầm mắt vừa lúc rơi vào hộp thức ăn rỗng không ở ghế trước, lập tức bắt nhược điểm, lầm bầm: "Em thấy có người khẩu thị tâm phi thì có, đồ ăn nóng thì không ăn, một hai phải trộm ăn đồ lạnh vào ban đêm. Nửa đêm còn ôm em đến mà chết cũng không thừa nhận."

Giang Từ cũng nhìn thấy hộp thức ăn trống không, nhíu mày: "Không phải tôi."

Đúng là hắn không chạm vào hộp thức ăn, không thể là do hắn ăn.

"Nói không chừng là lúc cậu mộng du đói bụng tự mình ăn." Giang Từ lãnh đạm nói.

Lâm Không Lộc: "...." Đệt, sao trước đây mình không nhận ra anh ấy mặt dày như thế này?

Y trực tiếp mở cửa xe, nhảy xuống rồi kêu lên với Diêu Dực, người mới ra khỏi biệt thự để rèn luyện ngoài sân: "Anh Diêu Dực, tối hôm qua ai gác đêm vậy?"

"Hả?" Diêu Dực khựng lại, nói trong vô thức: "Tôi với Điền Ngọ gác gần cả đêm."

Lâm Không Lộc: "Vậy đúng lúc, anh nói xem hôm qua tôi lên chiếc xe này thế nào vậy?"

Diêu Dực: "À, cái này...."

Diêu Dực không dám nói, nếu nói ra thì không phải chuyện anh Từ mộng du đi tìm cương thi sẽ bị lộ sao? Thế sẽ bị tổn thương mất.

Nhưng nếu không nói, thì cũng không nên để cậu Lâm phải đội nồi, đặc biệt là khi họ còn ăn đồ của cậu Lâm, ở lại nhà cậu Lâm...

"Có gì phải do dự, anh không thấy sao?" Lâm Không Lộc nhíu mày.

Diêu Dực ấp úng, đúng thật là muốn nói không thấy. Nhưng bấy giờ Giang Từ cũng xuống xe, lãnh đạm nhìn anh ta, lạnh lùng bảo: "Nói."

Diêu Dực sợ tới mức run người, nháy mắt nhớ tới nỗi sợ hãi chi phối hôm qua, vô thức nói: "Là, là Điền Ngọ có chứng mộng du, nửa đêm bế cậu Lâm lên trên xe."

Lâm Không Lộc: "..."

Giang Từ: "..."

Lầu hai, Điền Ngọ vừa dậy, đúng lúc đẩy cửa sổ ra: "???"

Sao lại thành cậu ta ôm rồi? Không thể bắt nạt người thành thật vậy chứ?

Thấy vậy, Diêu Dực đứng dưới lầu liều mạng nháy mắt ra hiệu với cậu, đôi mắt cũng sắp có chứng co giật.

Điền Ngọ hiểu ý anh ta, không thể để lộ chuyện Giang Từ có chứng mộng du, vì vậy ủ rũ thừa nhận: "Hình như đúng là tôi bị mộng du."

Từ Giai Giai vừa lúc ngáp cái ra khỏi biệt thự, nghe vậy ngẩng đầu theo bản năng: "Ơ, lão Điền cũng bị mộng du à?"

Lâm Không Lộc: "..." Cũng? Còn có ai bị?

Đương nhiên y nghe được ra Diêu Dực cố ý che đậy, thấy thế cũng không vạch trần, khẽ hừ một tiếng, giả bộ tức giận rời đi.

Diêu Dực chột dạ, vẻ mặt cũng trở nên có phần nôn nóng. Anh ta muốn đuổi theo để giải thích nhưng thấy Giang Từ đứng cạnh xe khẽ cau mày, tựa hồ phát hiện ra điều gì nên lại không dám quá lộ liễu.

Cũng may Từ Giai Giai nhận ra điều khác thường, bèn kéo anh ta vào phòng khác rồi nhỏ tiếng hỏi: "Sao vậy? Bầu không khí kỳ kỳ, hình như cậu Lâm cũng nổi giận rồi."

Diêu Dực nhanh chóng kể lại cho cô, rồi nói với vẻ mặt cay đắng: "Không phải do tôi sợ thích anh Từ sao, đừng thấy anh ấy bình thường vào ban ngày vậy mà lúc mộng du... dường như rất si ngốc."

Rõ ràng là bị thích bởi tổn thương từ tình yêu.

"Hiểu." Từ Giai Giai gật đầu, nhưng rất nhanh lại nói: "Nhưng cũng không thể vứt nồi cho lão Điền chứ, hơn nữa cũng nên giải thích rõ ràng với cậu Lâm nữa."

"Không phải tôi đang muốn đi giải thích đây sao." Diêu Dực nói.

"Thôi, đừng nhúc nhúc, để tôi đi." Từ Giai Giai vỗ vỗ vai anh ta, ngăn lại.

Là một cô gái, cô cảm thấy có lẽ mình có thể hiểu tâm trạng của cậu Lâm hơn. Đang ngủ mà vô duyên vô cớ bị bế lên giường người khác, sau khi tỉnh dậy còn có khả năng sẽ bị đối phương hiểu lầm là trèo giường. Nếu chuyện này xảy ra với các cô gái như cô thì quả thực không thể chịu nổi!

"Khụ khụ, cái đó.... Cậu Lâm, cậu không sao chứ?" Cô gõ cửa phòng ngủ tầng ba, cẩn thận hỏi.

Lâm Không Lộc mở cửa, mỉm cười với cô: "Tôi không sao, chị Giai Giai có việc gì sao?"

"À, tôi muốn giải thích với cậu một chút, thật ra tối hôm qua... là anh Từ đã bế cậu lên xe." Từ Giai Giai khó khăn nói "Nhưng cậu đừng trách anh ấy, anh ấy cũng không biết mình bị mộng du."

Lâm Không Lộc: Lại là mộng du? Mấy người đây là tiểu đội mộng du à?

"Ầy, nên nói thế nào đây." Từ Giai Giai gãi gãi tóc, kết luận ngắn gọn: "Là do lúc trước anh Từ có cảm tình rất sâu đậm với một người, nhưng sau đó chia tay, có lẽ bây giờ đã chết, hình như còn biến thành cương thi rồi."

Lâm Không Lộc: "?" Chị nói ai đã chết?

"Anh Từ rất đau khổ, mắc chứng mộng du, mỗi đêm đều muốn đi tìm người đó. Tối hôm qua có lẽ anh ấy đã coi cậu như người đó nên mới ôm cậu lên xe." Từ Giai Giai cẩn thận giải thích: "Vậy nên, cậu đừng so đo với anh ấy."

Lâm Không Lộc: "Ừm, tôi không so đo với người đầu óc không tốt."

Từ Giai Giai: "..." Hình như có chỗ nào không đúng, nhưng hình như cũng không có chỗ nào không ổn.

Sau khi ăn sáng, tiểu đội Giang Từ định rời đi. Nhưng Diêu Dực nghe nói trên núi có khoai tây nhỏ, khoai lang nên muốn đào một ít.

Dù sao bây giờ là tận thế, đồ ăn không dễ kiếm, có thể tích trữ một ít cũng tốt. Dị năng của anh ta là không gian, không sợ đồ nhiều mà chỉ sợ đồ ít. Huống chi họ còn ăn không ít khoai cậu Lâm tích trữ, chẳng phải nên đào một ít cho người ta sao?

Giang Từ vẫn luôn ở trong xe, bữa sáng của hắn vẫn là lương khô. Nhưng thật kỳ lạ, sáng nay hình như hắn có vẻ không đói lắm, rõ ràng tối qua cũng không ăn bao nhiêu.

Hắn cau màu, vô thức nghĩ đến hộp thức ăn trống rỗng, chẳng lẽ....

Không thể, hắn tuyệt đối không thể.

Khi Diêu Dực nói muốn lên núi, sắc mặt Giang Từ đang rất khó coi, nhưng nghe xong cũng không phản đối, còn mở cửa xe, nhàn nhạt nói: "Tôi đi cùng."

Diêu Dực được thương mà sợ, nghĩ thầm: Anh Từ à, đôi tay của ngài phải giữ lại để giết cương thi, sao có thể giúp bọn em đào măng, đào khoai được? Bọn em tự đào là được.

Nhưng rõ là anh ta nghĩ quá nhiều. Sau khi lên núi, Giang Từ đã ném tất cả những thứ hắn đào được vào chiếc giỏ tre của Lâm Không Lộc.

Ném đầy rồi hắn còn nhíu mày, như thể đang ngại giỏ quá nhỏ.

Diêu Dực: "..." Anh Từ ơi anh ném vào giỏ của em nè, ném đầy rồi em có thể đổ vào không gian. Dù sao cũng là tài sản chung của cả đội, về sau mọi người cùng ăn.

Lâm Không Lộc không phải người mù, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy hành động của Giang Từ.

Y mím môi cười, cố tình tụt lại phía sau khi xuống núi. Quả nhiên Giang Từ cũng thả chậm bước chân, đi cuối cùng, như phải vì người đằng trước mà làm cảnh giới.

Lâm Không Lộc ho nhẹ một tiếng, khẽ hỏi: "Cái đó, ngày mai mọi người rời đi rồi sao?"

Giang Từ nhàn nhạt nói "Ừm".

"Vậy em có thể đi cùng các anh không?" Lâm Không Lộc lập tức hỏi.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, nhìn Giang Từ như một con thú nhỏ sợ bị bỏ rơi, vẻ mặt thận trọng cùng chờ mong.

Giang Từ hơi khựng lại, nghiêng đầu liếc y rồi vô cảm nói: "Sao họ Tống không lái Lamborghini mang cậu đi cùng? Không cần cậu nữa?"

"Anh ——" Lâm Không Lộc nghẹn họng, tựa như bị hắn làm tức giận, xấu hổ buồn bực mà nói không lựa lời: "Ngày đó anh cắm cho Tống tiên sinh một cái sừng, đương nhiên ngài ấy sẽ không mang em đi cùng rồi."

Khuôn mặt vô cảm của Giang Từ lập tức trở nên lạnh lùng, trực tiếp bóp gãy thanh kim loại bên cạnh hắn.

Hắn cắm sừng cho họ Tống? Hừ, chẳng lẽ không phải họ Tống cướp người của hắn, cắm sừng cho hắn à?

Nhưng thiếu niên dường như cũng rất tức giận với lời nói của hắn, sau khi nói câu "cắm sừng" như đang giận dỗi thì đỏ mắt đi về phía trước.

Y cõng giỏ tre, không rên một tiếng, nhìn... trông thật đáng thương.

Giang Từ lặng im một lúc, bỗng tiến tới xách giỏ tre của y, nhưng vẫn lạnh mặt, giọng điệu không chút dao động: "Cậu có thể nói vì sao tôi nên dẫn cậu đi cùng, nếu lý do chính đáng thì cũng không phải là không thể suy xét."

Nói xong, hắn lại có vẻ hơi phiền muộn.

Cố ý tới thành phố C một chuyến còn không phải bởi vì không buông được thiếu niên sao? Vốn định mang y đi cùng, nhưng sao lời vừa nói ra lại thành như vậy?

Là muốn lấy lại mặt mũi, hay là không cam lòng? Cảm thấy bản thân chỉ là lựa chọn tốt nhất tiếp theo sau khi bị "kim chủ" vứt bỏ?

Thiếu niên tựa hồ không phát hiện giọng điệu cứng ngắc của hắn, còn tưởng hắn thay đổi thái độ, lập tức nói: "Em mang thai con của anh mà, anh không nên chịu trách nhiệm sao?"

Giang Từ: "..." Chuyện này sao còn chưa kết thúc.

"Bịa ra một lý do đàng hoàng đi." Hắn lãnh đạm nói, hiển nhiên không tin chuyện mang thai, cảm thấy thiếu niên không muốn, chỉ là nói cho có lệ.

Lâm Không Lộc: Con mẹ nó... Quên đi, vẫn nên dùng sự thật để nói chuyện.

Y nhớ ra hôm nay mình có mang theo que thử thai, bỗng nói: "Anh đợi chút."

Y đưa xẻng đào khoai cho Giang Từ rồi móc que thử thai cho đối phương nhìn, sau đó chạy đến bên một gốc cây nhỏ, cúi đầu cởi cúc quần...

Giang Từ: "..."

Hắn lập tức xoay người, đưa lưng về phía thiếu niên. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, sợ trong rừng cây có nguy hiểm đột phát nên lại vội vàng quay người lại.

Lâm Không Lộc nhanh chóng xong xuôi, vì không có nước rửa tay mà thói khiết phích của y lại phát tác, có chút ghét bỏ tay mình.

"Nè." Y cầm que thử thai cho đối phương xem, nhấn mạnh: "Hai vạch."

Giang Từ trầm mặc, một lúc sau hắn nói: "Có lẽ cậu bị ung thư ."

Lâm Không Lộc: "?" Ung, ung thư cái gì?

"Ung thư ." phổ cập khoa học giúp y: "Que thử thai chủ yếu đo nồng độ β-hCG (human chorionic gonadotropin/chất hướng sinh dục màng đệm người), loại hormone này sẽ tăng lên trong cơ thể và nước tiểu của phụ nữ đang mang thai, còn nam giới thì hormone này cũng có thể tăng lên nếu mắc loại ung thư gì gì kia, có xác suất xuất hiện hai vạch()."

Lâm Không Lộc: "..."

Sắc mặt Giang Từ phức tạp, tưởng rằng y bị đả kích, an ủi: "Bệnh này không khó chữa, sau khi khỏi cũng sẽ không ảnh thưởng chức năng."

Lâm Không Lộc: Chữa bà anh!

Y tức chết, giật lại xẻng nhỏ, lại giật giỏ tre, tự mình vác rồi hầm hừ bỏ đi.

"Lấy cái xẻng về là được rồi, cứ để hắn vác giỏ đi." kiến nghị: "Cậu còn đang hoài bé con đó, không thể mang nặng đâu."

Tuy giỏ tre cũng không nặng lắm, nhưng mới có hai tháng, lỡ đâu có chuyện gì thì sao.

"Hoài cái rắm, sảy thì thôi." Lâm Không Lộc cả giận.

"Ấy ấy, không thể nói thế được, lỡ bé con nghe được thì không tốt đâu." lại khuyên.

"Nghe được? Nếu nó thật sự có thể nghe thấy thì nó nên chuyển hộ khẩu vào bụng thằng cha khác của nó đi, để tên kia mở mang tri thức xem cái gì gọi là ung thư." Lâm Không Lộc tức giận nghiến răng nghiến lợi.

: "..."

Vì chuyện này mà Lâm Không Lộc không phản ứng với Giang Từ cả dọc đường đi, buổi tối nấu cơm cũng không chuẩn bị phần của đối phương.

Cũng may Giang Từ không định ăn, hắn đốt lửa ngoài sân, nướng mấy củ khoai nhỏ, rắc chút muối tiêu.

Bên trong biệt thự, đám người Diêu Dực nhìn khoai tây hầm, măng trộn, rau xào phong phú trên bàn, sau đó nhìn Giang Từ đang nướng khoai bên ngoài, còn nướng đen chúng, còn nhíu mày lột vỏ ăn, bỗng nhiên cảm thấy hơi tội lỗi.

Ở đây họ được ăn no uống say, để một mình anh Từ bên ngoài chịu khổ, có phải không được tốt lắm hay không?

"Anh Từ đắc tội cậu Lâm à?" Nhân lúc Lâm Không Lộc vào bếp bưng canh, Từ Giai Giai nhỏ giọng hỏi.

"Không phải đã đắc tội từ sáng sớm hả?" Điền Ngọ nói.

Từ Giai Giai: "Nhưng không phải giữa trưa đã làm hòa rồi sao? Anh Từ còn giúp cậu Lâm đào khoai nữa."

Diêu Dực: "Không hiểu, nhưng hình như họ đã biết nhau từ trước rồi."

"Vậy cậu Lâm có đi cùng chúng ta không?" Điền Ngọ có chút mong đợi, nói: "Cậu ấy nấu cơm ngon hơn nhiều so với Giai Giai và Hạ Oánh."

Cặp anh em sinh đôi trong đội lập tức gật đầu, anh trai Triệu Minh tán đồng: "Đặc biệt là cơm chị Giai Giai nấu, như nấu nước í."

"Ừm ừm." Em trai Triệu Phàm phụ họa theo: "Chị Hạ Oánh làm khá hơn chút."

Hai người đẹp nghe vậy lập tức búng trán mỗi người.

"Có ăn là đã tốt, còn bắt bẻ?" Từ Giai Giai tức giận.

Hạ Oánh: "Về sau hai người tự mà làm."

"Quan trọng là" Diêu Dực uống ngụm canh, bổ sung: "Nếu cậu Lâm có thể đi cùng bọn mình, vậy buổi tối anh Từ sẽ không đi tìm cương thi nữa."

Những người khác: "À...."

Lỡ đâu tối qua chỉ là trùng hợp thì sao? Hơn nữa cũng không nên để cậu Lâm làm thế thân cho cương thi chứ?

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện này nên mọi người đột nhiên không thể ngủ được vào ban đêm.

Ngoại từ đôi song sinh phụ trách gác đêm, những người khác cũng đều ngồi trên sô pha phòng khác, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.

Lâm Không Lộc lên lầu từ sớm, nhưng y cũng không ngủ.

"Nếu tôi lại ngủ mất thì cậu nhất định phải đánh thức tôi đấy." Y nhắm mắt nói với hệ thống: "Bắt trộm bắt cướp, đêm nay nhất định phải bắt tại chỗ."

Qua một giờ sáng, mấy người trong phòng khách vô thức nín thở. Chẳng mấy chốc, cửa xe mở ra, quả nhiên Giang Từ lại đỏ mắt xuống xe.

"Đậu xanh rau má, đến rồi." Diêu Dực che miệng theo bản năng, trốn sau sô pha.

Điền Ngọ là một chàng trai khá lớn, vậy mà cũng núp sau ghế giống anh ta.

"Nhìn xem chút tiền đồ của mấy người này." Từ Giai Giai khinh thường: "Không phải chỉ là mộng du sao."

Trừ Diêu Dực và Điền Ngọ thì những người khác đều chưa từng thấy bộ dáng "mộng du" của Giang Từ.

Từ Giai Giai cũng không cảm thấy đáng sợ, thậm chí còn có chút tò mò. Nhưng khi cô ngước nhìn đôi mắt đỏ như máu của Giang Từ xuyên qua cửa sổ, hô hấp của cô đột nhiên ngừng lại.

Nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn khiến cô run rẩy không thể kiểm soát, tựa như bị một cương thi cấp cao nhìn thẳng, không thể chạy thoát.

Không không, cho tới nay bọn họ gặp phải cương thi mạnh nhất cũng không cho người ta cảm giác khủng bố như vậy. Không không không, cô đang nghĩ gì vậy, anh Từ là người mà, sao lại lấy cương thi để so sánh?

Giống như đêm qua, Giang Từ thuần thục mở cửa biệt thự, làm lơ mọi người trong phòng khách, đi thẳng lên lầu ba.

Khi hắn bước vào, không khí tưởng chừng như đọng lại. Sau khi hắn bước qua, mọi người mới dám hô hấp tiếp.

Tiểu đội mộng du thở phào: "..." Cảm ơn anh Từ đã coi chúng em như không khí.

Nhưng ngay sau đó, Giang Từ đã ôm thiếu niên đi xuống tầng.

Lại đi ngang qua phòng khách, bước chân hắn hơi dừng lại, nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt đỏ lòm nhìn mọi người trong tiểu đội. Hầu kết hắn lên xuống, trong mắt hiện lên một tia khát máy, giống như con sói đói đang nhìn chằm vào đống cừu non đang chờ bị làm thịt.

Ban ngày thằng ngu kia hình như chưa ăn gì, hắn đói bụng.

Nhưng vào lúc này, thiếu niên trong lòng khẽ động, hắn lập tức quay đầu, sự lạnh băng trong đôi mắt đỏ ngầu biến thành dịu dàng, cần thận dỗ dành: "Bảo bảo đừng sợ..."

Vừa dỗ, hắn vừa ôm thiếu niên rời khỏi phòng khách, đi về phía chiếc xe địa hình.

Sau khi hắn rời đi một lúc lâu, trong phòng khách không ai dám phát ra âm thanh, mãi đến khi có người không nhịn được đánh một quả rắm, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.

"Ặc, ban ngày ăn nhiều củ cải quá." Điền Ngọ ngượng ngùng thừa nhận.

Mọi người: "..." Cảm ơn chú đợi anh Từ đi rồi mới thả.

Từ Giai Giai "Oa" một tiếng, suýt chút nữa khóc: "Vừa rồi tôi còn tưởng rằng mình sắp chết, mọi người biết không?"

Những người khác sôi nổi gật đầu, họ biết, vì họ cũng cảm thấy như vậy.

"Diêu Dực, trước đây một mình ông đụng phải không sợ à?" Triệu Minh hỏi.

Diêu Dực: "... Trước đây không phải ngày nào cũng mộng du, gần đây mới trở nên thường xuyên hơn. Hơn nữa lúc ban đầu cũng không đáng sợ đến vậy, may mà vừa rồi cậu Lâm giật mình."

"Anh Từ còn gọi cậu Lâm là bảo bảo..." Những người khác nghe vậy lập tức bàn tán.

"Cảm giác được cậu Lâm cứu một mạng."

"Ngày mai nhất định phải khuyên cậu Lâm đi cùng chúng ta."

Trong xe địa hình, hét đến mức con chip gần như bốc cháy mới đánh thức được Lâm Không Lộc.

: "..." Nhất định là do đang mang bé con, người bình thường sao có thể ngủ như vậy?

Lâm Không Lộc mơ mơ màng màng, mở mắt ra thì bắt gặp đôi mắt tơ máu, sợ tới mức chút nữa thì ngã khỏi vòng tay của đối phương.

Giang Từ vội ôm chặt y, khẩn trương nói: "Bảo bảo cẩn thận."

Bảo bảo?

Lâm Không Lộc ngơ trong giây lát, nhưng nhanh chóng nhận ra người trước mặt chính là Giang Từ mà y đã gặp vào đêm y mới xuyên tới đây.

"Anh..."

Y ngập ngừng, còn chưa nói xong thì Giang Từ đã cau màu tự nói chuyện: "Sao bảo bảo lại tình vào giờ này? Có phải đói bụng rồi không?"

Nói rồi hắn đưa mắt nhìn ra ngoài xe, nhìn quanh một hồi, dừng lại ở mấy củ khoai tây nhỏ cháy xém kia.

Trong nháy mắt, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, khí thế cũng thêm phần lạnh thấy xương, giọng điệu tức giận: "Ban ngày cái thứ ngu si kia chỉ cho em ăn những thứ đó? Hắn có biết chúng ta là cương thi, phải ăn máu thịt tươi không!"

Lâm Không Lộc: "!!!"

Cuối cùng y cũng hiểu ra không đúng chỗ nào. Đây, đây mẹ nó chẳng phải là Giang Từ bị y gián tiếp hố thành cương thi ở lần đầu sao?

Chẳng trách lúc đầu y không nhận ra. Giang từ trong nguyên tác sẽ trở thành Tang Thi Hoàng, khiến tất cả nhân loại và cương thi đều khiếp sợ. Nhưng y chỉ là con tốt nhảy nhót ở giai đoạn đầu cốt truyện, sau khi Giang Từ biến thành cương thi thì đã đi xong cốt truyện rồi.

Sau một hồi phân vân thì thấy tên vua cương thi hơi buồn cười nên mình giữ nguyên nhé.

Mặc dù sau khi hoàn thành cốt truyện, y không thể rời đi kịp thời do hệ thống trục trặc, lại tình cờ nhặt được cương thi Giang Từ suýt thì bị cương thi khác cắn chết nên mỗi ngày sẽ cho hắn ăn một hai con gà trong một khoảng thời gian.

Nhưng chưa cho ăn đầy trăm con thì y đã thành công rời khỏi thế giới này, chưa từng thấy dáng vẻ Giang Từ trở thành Tang Thi Hoàng.

Cũng không đúng, nếu thật sự là Giang Từ kia sống lại, hắn, hắn nên hận y mới đúng.

"Bảo bảo, em ăn gà không?" Giang Từ bỗng dịu dàng hỏi.

Lâm Không Lộc nhút nhát một cách khó hiểu, hỏi hệ thống theo bản năng: "Giá trị hắc hóa, độ yêu thích."

nhanh chóng kiểm tra, nói: "Độ yêu thích , giá trị hắc hóa ."

Lâm Không Lộc: "..." Đệch mợ, không thể tốt hơn được.

Thế này còn không bằng Giang Từ ban ngày đâu, tuy độ yêu thích thấp nhưng giá trị hắc hóa cũng thấp.

"Bảo bảo sao lại run rẩy thế? Có phải lạnh hay không?" Giang Từ nhíu mày.

Lâm Không Lộc: "Em, em không lạnh."

Giang Từ hơi giãn mày, lại hỏi: "Vậy ăn gà không?"

"Cũng, cũng không ăn." Lâm Không Lộc nhỏ giọng.

"Không ăn sao mà được? Chúng ta là cương thi mà." Giang Từ thấp giọng dỗ dành.

Thực ra hắn muốn bắt hết đám người trong biệt thự cho bảo bảo gặm, nhưng bảo bảo không thích gặm nhân loại, cũng không cho hắn gặm. Vậy nên, họ chỉ có thể ăn gà.

_________________________

Tác giả:

Tang Thi Hoàng đời trước chỉ lo nuôi bé cương thi, chưa kịp tiến hóa hoàn toàn, đầu óc tạm thời không hoạt động tốt lắm, mọi người đừng ghét bỏ hắn ~

Giang Thi Hoàng: Dù sao cũng mạnh hơn so với phế vật nào đó!

Giang Từ: Ha, thiểu năng trí tuệ cũng biết mắng người cơ đấy!

Giang Thi Hoàng: Có thể coi mang thai nhãi con thành ung thư, chỉ số thông minh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao đâu.

Giang Từ: Thằng chó còn dám nói, đó là bà xã của tao...

Tiểu Lộc: Ra ngoài cãi nhau, ra ngoài cãi nhau!

+

(): Trích dẫn từ internet.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio