Vật hy sinh + .
Gã còn dám xuất hiện?
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
Sau khi đoàn xe khởi hành, đường đi rất yên tĩnh, giống như tất cả cương thi trong thành phố này đều biến mất chỉ sau một đêm.
Sự im lặng khác thường này khiến mọi người bất an, Diêu Dực đang lái xe không khỏi lẩm bẩm: "Không phải gần đây có cương thi cấp cao hù hết mấy cương thi khác rồi đấy chứ?"
Lâm Không Lộc: "..." Thì đúng đó, Tang Thi Hoàng ở ngay phía sau cậu đây.
Giang Từ không nói gì, nhưng vẫn luôn cảnh giác và chú ý xung quanh, hiển nhiên cũng cảm thấy bất thường.
Chỉ có Lâm Không Lộc nhìn trông vô tâm vô phổi, sau khi lên xe liền dựa đầu vào cửa sổ muốn ngủ.
Giang Từ: "..."
Hắn lặng lẽ dịch đầu thiếu niên dựa vào vai mình, nghĩ một lúc rồi lấy áo khoác ra đắp cho đối phương.
Lâm Không Lộc cong môi, mở mắt cố tình nhìn hắn.
Giang Từ bị nhìn đến mất tự nhiên, ho nhẹ: "Dựa vào cửa xe ngủ nguy hiểm lắm, lỡ có cương thi phá cửa tấn công thì sẽ mất đầu đấy."
Lâm Không Lộc sa sầm mặt mũi: Bạn trai cũ, anh có thể lãng mạn (hài hước) hơn tí được không?
Đoàn xe chạy một mạch đến trung tâm thương mại của thành phố, dọc đường vẫn không gặp phải bất kỳ cương thi nào.
Vào trung tâm thương mại cũng chỉ có vài con. Lâm Không Lộc đoán toàn bộ cương thi trong thành phố này chắc chắn đều bị Giang Thi Hoàng dọa chạy mất rồi.
Có điều lần này họ rất may mắn, đồ trong trung tâm không bị cướp sạch, còn rất nhiều. Lên đến tầng , Giang Từ thoáng thấy một dãy quần áo trẻ em treo trên kệ cách đó không xa.
Lòng khẽ động, hắn theo bản năng đi tới lấy mấy bộ quần áo nhỏ nhỏ. Hắn lấy rồi quay lại, thấy mọi người đang kinh ngạc nhìn mình, sắc mặt nhất thời đen kịt.
Bình tĩnh! Có phải hắn có vấn đề hay không, nuôi con của tình địch thì có gì mà mong chờ chứ?
Lâm Không Lộc ngạc nhiên cảm thán: "Oa, vẫn là cha của nhãi con chu đáo, tôi còn chưa nghĩ đến việc chuẩn bị quần áo cho nhóc nữa."
: "..." Hai người làm cha chẳng có ai đáng tin hết.
Lâm Không Lộc kệ nó, nhanh chóng chạy tới, định lựa vài món đồ.
Thấy y chạy nhanh, Giang Từ nhớ ra y là người đang mang thai, vội vươn tay đỡ y, nhíu mày: "Chậm một chút."
Vừa vặn tầng cũng có quần áo người lớn, những người khác thấy thế cũng đều đi lấy thêm mấy bộ cho mình.
Khi đến siêu thị vẫn không thấy con cương thi nào, mọi người bèn lập nhóm tốp ba tốp năm phân công thu thập vật tư.
Tất nhiên Lâm Không Lộc đi cùng Giang Từ, chỉ là phong cách của y hơi khác người. Người ta đều lấy đồ ăn trước, còn y thì lấy các loại nước hoa, xịt thơm.
Không có cách nào, thế giới này quá không thân thiện với y. Y chỉ có thể dựa vào mosaic và nước hoa để kiên trì.
Giang Từ thấy vậy, do dự một lát rồi cầm lấy mấy lọ phấn rôm trẻ em.
Lâm Không Lộc: "Oa, anh ấy ngày càng có tự giác của người làm cha rồi."
: "..... Cậu còn không mau lấy tã giấy với sữa bột đi à?"
Đang nói, cả hai người quay lại gặp phải Phùng Tiêu.
Phùng Tiêu đẩy xe hàng, trong xe vừa lúc có vào hộp sữa bột.
Tầm mắt Giang Từ lập tức bị chúng thu hút, hỏi: "Lấy ở đâu vậy?"
Phùng Tiêu chỉ hướng, chần chừ: "Chỉ còn ba hộp."
Tổng cộng năm hộp, anh ta lấy hai hộp.
Giang Từ trầm mặc một hồi rồi hỏi: "Cậu cần nuôi con?"
Phùng Tiêu xấu hổ lắc đầu: "Không." Anh chỉ muốn bổ sung chút dinh dưỡng cho Khương Tiểu Huy mà thôi.
Giang Từ như thở phào, nói: "Có thể cho tôi hai hộp này không? Đổi bằng thịt hộp."
Phùng Tiêu nhớ ra ban nãy hắn và Lâm Không Lộc lấy quần áo trẻ em, đoán rằng họ muốn nuôi một đứa con nên lập tức gật đầu: "Có thể."
Anh ta nhanh chóng đưa sữa bột cho hai người, đổi lại thịt hộp rồi dẫn họ đến lấy ba hộp còn lại.
Do dự một lát, anh ta lại ngượng ngùng hỏi: "Hai người có cần tã giấy không? Tôi thấy bên kia còn khá nhiều tã giấy."
Giang Từ im lặng, thầm nghĩ có phải mình có hơi tích cực quá trong việc nuôi con này không?
Lâm Không Lộc vội gật đầu, bảo: "Cần cần."
Cũng thật kỳ lạ, Phùng Tiêu này hình như rất lành nghề trong việc tìm đồ dùng của trẻ em thì phải?
Phùng Tiêu tựa hồ nhìn ra y nghĩ gì, cười cười: "Trước đây tôi ở gần đây, thường xuyên tới siêu thị này mua sắm."
"Ồ." Lâm Không Lộc gật đầu, tò mò: "Không phải mọi người vẫn luôn đi theo đội trưởng Tạ sao? Sau khi đội trưởng Tạ đến thành phố này thì mới gia nhập à?"
Nụ cười của Phùng Tiêu dần tắt, nói: "Tôi thì không, nhưng Tiểu Huy bọn họ thì đúng."
"Ồ." Nhắc đến Khương Tiểu Huy, Lâm Không Lộc càng tò mò, hỏi: "Vậy anh với Khương Tiểu ưm ——"
"Tò mò đâu ra mà nhiều vậy?" Giang Từ bỗng nhét một cây kẹo mút vào miệng y, mặt không đổi sắc cắt lời.
Lâm Không Lộc tức giận trừng hắn... Ơ, kẹo mút này ngon thế!
Giang Từ cố ý vò đầu tóc y, giọng điệu mang theo chút ghen tuông: "Ăn nhiều kẹo vào, nói ít thôi."
Lâm Không Lộc lườm hắn, nghĩ thầm: Đồ bình dấm chua.
Y chỉ thấy Phùng Tiêu dường như rất quan tâm Khương Tiểu Huy, đang do dự có nên nói tình trạng của Khương Tiểu Huy hay không nên mới nói chuyện vài câu thôi.
Phùng Tiêu nhìn sự tương tác giữa hai người mà cảm thấy chút hâm mộ, bỗng muốn nói hết tất cả ra.
Anh ta nói về chuyện giữa mình và Khương Tiểu Huy, cũng coi như trả lời câu hỏi còn dang dở của Lâm Không Lộc.
Đây là một câu chuyện đơn giản lại máu chó. Anh ta và Khương Tiểu Huy yêu nhau thời đại học, nhưng sau khi mẹ anh ta biết thì cực lực phản đối hai người ở bên nhau, tình cờ lúc ấy anh ta được chẩn đoán mắc bệnh nan y, tỷ lệ phẫu thuật thành công rất thấp.
Trước áp lực từ mẹ và biết bản thân không còn sống được bao lâu, Phùng Tiêu nản lòng, đề nghị chia tay. Để khiến Khương Tiểu Huy hết hy vọng, anh ta còn cố ý bịa rằng mình thích con gái hơn, đã sắp kết hôn rồi.
Anh ta nghĩ rằng Khương Tiểu Huy sẽ hết yêu mình, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng anh không biết thời niên thiếu Khương Tiểu Huy đã phải chịu bạo lực học đường khiến cậu tổn thương về tinh thần, vẫn luôn có chút vấn đề.
Sau khi chia tay, có lẽ bị thích bởi câu nói "thích con gái hơn" của anh ta, Khương Tiểu Huy đã bắt đầu mặc đồ nữ, cũng trang điểm cho mình thành con gái. Dần dần, tâm lý cậu hình thành rào cản nhận thức, thật sự nghĩ rằng mình là con gái.
Đúng lúc ấy, Khổng Mậu Nghiêm xuất hiện, gã chấn động trước Khương Tiểu Huy mặc đồ nữ, bắt đầu điên cuồng theo đuổi. Ban đầu Khương Tiểu Huy cũng không đáp lại, nhưng sau một tai nạn xe cộ, cậu bỗng thay đổi, như thể đã yêu Khổng Mậu Nghiêm.
Bấy giờ Khổng Mậu Nghiêm mới phát hiện cậu là nam, thái độ thay đổi một cách chóng mặt, nói đủ loại lời ác độc căm ghét.
Mà càng kịch tính hơn, sau khi Phùng Tiêu ra nước ngoài, ca phẫu thuật đã thành công, anh ta sống sót trở về.
"Nhưng Tiểu Huy đã yêu họ Khổng." Phùng Tiêu trầm giọng "Tôi đã nhờ bác sĩ tâm lý điều trị cho em ấy, em ấy cũng dần trở lại bình thường, cũng hiểu mình không phải con gái, nhưng vẫn khăng khăng một mực với họ Khổng."
Lâm Không Lộc: "A, đây..."
Lúc trước thấy Phùng Tiêu khom lưng cúi đầu đi sau Khương Tiểu Huy, y còn thấy kỳ lạ, nhưng giờ cuối cùng cũng hiểu.
Không biết vì sao, Giang Từ cũng nghe xong câu chuyện mà không gián đoạn.
Nhưng khi ba người lấy xong tã giấy, xoay người định rời đi thì thấy Khương Tiểu Huy đứng ở kệ hàng cách đó không xa, biểu tình không vui không buồn.
Lâm Không Lộc: "A, đây đây..."
Y ngừng mút kẹo, ngửa đầu nhìn Giang Từ.
Giang Từ cũng nhìn y, mặt không cảm xúc.
Lâm Không Lộc: Xấu hổ quá.
Giang Từ: Đáng đời, ai bảo muốn nghe chuyện cũ, nghe ra tai nạn luôn chưa?
Phùng Tiêu cứng đờ, gian nan nói: "Tiểu Huy..."
Khương Tiểu Huy liếc anh ta, bỗng nghiêm túc sửa sai: "Anh nói sai rồi, tôi không thích anh ta, là do tôi nợ anh ta một mạng. Khi tôi gặp tai nạn xe, anh ta là người đưa tôi đến bệnh viện. Anh ta tiêu hết tiền dành dụm để đổi thận cho tôi, sau đó mới biết tôi là nam. Khi ấy mẹ anh ta ngất xỉu ở nhà, không kịp đưa đến bệnh viện, cũng không có tiền để phẫu thuật, qua đời."
Cậu tựa hồ có chút hoảng hốt, dừng một chút, sau đó nhấn mạnh: "Tôi dùng tiền tích cóp cả đời của mẹ anh ta, nợ anh ta một mạng, không phải thích anh ta."
Phùng Tiêu vừa nghe, hai mắt đỏ hơ, nghiến răng: "Gã nói vậy với em? Gã nói dối, là anh đưa em đến bệnh viện, là anh tìm nguồn thận ghép cho em. Sau khi gã biết em là nam lúc ở bệnh viện thì đã xoay người rời đi. Tiền tiết kiệm của mẹ gã là do gã đánh bạc mất hết, không liên quan gì đến em cả!"
Khương Tiểu Huy ngẩn người, một lúc sau mới lẩm bẩm một mình: "Là vậy à."
Dừng một chút, cậu như được giải thoát: "Vậy tốt rồi, tôi không nợ ai cả."
Phùng Tiêu nghẹn ngào, bất lực nói: "Anh không biết gã lừa em như vậy, anh còn tưởng rằng..." Tưởng rằng em thật sự thích gã.
Khương Tiểu Huy nghiêng đầu, kỳ quái hỏi: "Vì sao anh không nói sớm?"
Giọng điệu tựa như có chút tiếc nuối, nhưng cũng không quan tâm đến thế.
Lâm Không Lộc nhìn ra, cậu đã không còn ham sống nữa, như thể một sợi dây căng chặt đã bị đứt.
Y buông tiếng thở dài, sau đó bị Giang Từ xách cổ áo lôi đi.
"Chuyện của người khác, về sau đừng hỏi." Giang Từ nhàn nhạt nói.
"Ò." Lâm Không Lộc gật đầu, nhưng vẫn không khỏi thở dài: "Miệng kín như bưng đúng là hại chết người, vì sao không nói thẳng là bị bệnh nan y?"
Còn phải lừa người ta thích con gái hơn, Khương Tiểu Huy cũng thật xui xẻo. Vốn dĩ tinh thần đã có vấn đề, còn gặp phải hai người này, hiện giờ cũng không sống được bao lâu.
Khi nãy Lâm Không Lộc còn do dự có nên nhắc Phùng Tiêu rằng Khương Tiểu Huy bị cảm nhiễm hay không, giờ thì cảm thấy không cần nữa.
Khương Tiểu Huy chắc chắn sẽ không đi cùng họ, có lẽ Phùng Tiêu cũng sẽ muốn ở lại. Đến lúc đó để Phùng Tiêu rời đi thì Khương Tiểu Huy sẽ nói ra chuyện này.
Giang Từ nghe y nói xong, biểu tình trầm ngâm.
Miệng kín như bưng? Cũng phải, có chuyện vì sao không nói thẳng?
Nếu lúc trước hắn kiên nhẫn giải thích với thiếu niên, thật ra hắn rất giàu có, thiếu niên không cần lo lắng về tương lai. Họ Tống lại không phải người tốt, bọn họ sẽ bỏ lỡ nhau sao?
Nói không chừng, hiện tại thiếu niên đang mang thai con của hắn.
Nghĩ đến đứa bé, Giang Từ cảm thấy khó chịu.
Nhưng hắn may mắn hơn Phùng Tiêu, Phùng Tiêu không có cơ hội bù đắp, hắn vẫn còn.
Nghĩ vậy, Giang Từ lại cảm thấy may mắn. Hắn nắm lấy tay thiếu niên, nhẹ nhàng nói bên tai y: "Tiểu Lộc, em yên tâm, anh sẽ coi nhóc con như con ruột của mình."
Lâm Không Lộc: "?!" Vốn là con của anh mà, không nên vì phương thức thụ thai đặc thù mà anh không thừa nhận chứ?
Có lẽ bị chuyện này , Giang Từ lấy hết toàn bộ tã giấy trong siêu thị, còn lấy thêm đống bộ đồ ăn, đồ chơi nhỏ và các loại bình sữa có in hình động vật nhỏ.
Lúc xuống tầng, đi ngang qua tầng , hắn lại lấy thêm mấy bộ quần áo nhỏ, cộng thêm mười mấy đôi giày nhỏ. Khi nhìn thấy quần áo bà bầu, hắn do dự...
Khi Diêu Dực đặt mấy thứ này vào không gian, cậu ta ngơ luôn. Anh Từ định làm gì thế này? Đến thành phố T mở trung tâm ở cữ à?
Sau khi nhóm Giang Từ rời đi, quả nhiên Khương Tiểu Huy nói ra việc mình bị cảm nhiễm virus cương thi trong siêu thị.
Phùng Tiêu không tin, Khương Tiểu Huy không nói mà xắn tay áo lên cho anh ta xem.
Nhìn vết thương đã bắt đầu chuyển sang mày đen, Phùng Tiêu sững sờ.
Anh ta nhớ rõ vết thương này, lúc trước Khổng Mậu Nghiêm muốn đẩy Tiểu Huy chắn cương thi, mặc dù anh ta đã kịp thời kéo Tiểu Huy ra nhưng tay đối phương vẫn bị vũ khí sắc nhọn cào xước...
Phùng Tiêu đột nhiên run rẩy dữ dội, ôm Khương Tiểu Huy khóc rống.
Khương Tiểu Huy lại rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Vậy nên anh mau đi đi."
"Không, anh không đi, anh ở lại cùng em..."
"Tùy anh." Khương Tiểu Huy hờ hững, nhìn về phía hư không.
Cậu không tin những lời này, Phùng Tiêu có thể bỏ cậu một lần, vì sao không thể bỏ lần thứ hai? Huồng hồ, ai mà không muốn sống? Canh một người sắp chết như cậu làm gì?
Quả nhiên, Phùng Tiêu khóc một hồi, bỗng lau nước mắt, đỡ cậu ngồi xuống rồi xoay người ra ngoài.
Khương Tiểu Huy nhìn bóng lưng anh ta, không nói gì, chậm rãi nhắm mắt lại.
Vì sao còn tận hai ngày nữa mới biến dị? Thật trêu ngươi...
Sau khi đoàn xe tập hợp lại, Lâm Không Lộc quả thực không thấy Khương Tiểu Huy và Phùng Tiêu, nhưng điều kỳ là là tên miệng thối Khổng Mậu Nghiêm kia cũng không thấy đâu.
Tạ Lệnh Tân nhíu mày: "Sao lại là bọn họ nữa?"
Khương Tiểu Huy thì còn hiểu, lúc trước đã nói sẽ không đi cùng họ, nhưng hai người kia thì sao?
Đang nghi hoặc thì Phùng Tiêu ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng, nói: "Tôi và Tiểu Huy sẽ không rời đi. Còn Khổng Mậu Nghiêm, gã hại Tiểu Huy nhiễm virus, tôi đã khiến gã đền mạng rồi, mọi người không cần chờ gã nữa."
Mọi người kinh ngạc.
Phùng Tiêu nói rồi cúi đầu trước họ, đôi mắt ửng đỏ: "Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho mọi người trong thời gian vừa qua."
Không ai ngờ rằng, Khổng Mậu Nghiêm lại chết như thế.
Lâm Không Lộc không ngạc nhiên, trong ấn tượng thì đối phương sẽ nhận cơm hộp trong hai ngày này.
Thấy Phùng Tiêu kiên quyết ở lại cùng Khương Tiểu Huy, Lâm Không Lộc do dự một lúc nhưng vẫn bước tới, nhỏ giọng nói: "Hai người có thể quay lại siêu thị lúc trước, mang thêm đồ ăn đi."
Siêu thị kia được Giang Từ dùng dị năng kim loại gia cố, coi như an toàn. Hơn nữa hầu hết cương thi đều bị Giang Thi Hoàng dọa chạy, cho nên trước mắt hẳn sẽ không có nguy hiểm.
"Nếu cậu ấy biến thành cương thi, có thể thử đánh thức ý thức của cậu ấy." Lâm Không Lộc thấp giọng: "Để cậu ấy hấp thụ nhiều tinh hạch chút."
Tinh hạch là thứ sinh trưởng trong óc cương thi, khoa học cũng không giải thích được. Dù sao nó có thể tăng sức mạnh của dị năng gả và cương thi cao cấp.
Nếu Khương Tiểu Huy có thể tiến hóa thành cương thi cao cấp với khả năng tự nhận thức thì cũng coi như sống sót theo một cách khác, đợi giáo sư Cố nghiên cứu ra thuốc giải. Hết thảy còn có hy vọng.
Nhưng hiện giờ, không ai có thể làm được điều gì khi gặp chuyện cảm nhiễm cả, kể cả Lâm Không Lộc.
Nói xong, Lâm Không Lộc thở dài, quay về cạnh Giang Từ. Giang Từ cúi đầu nhìn y, không nói gì.
Biết Khương Tiểu Huy bị cảm nhiễm, Tạ Lệnh Tân cũng không nói thêm gì nữa, để họ ở lại. Chỉ là như thế, đội của cô chỉ còn bốn năm người, một trong số đó là giáo sư Cố, người cần được bảo vệ.
Trong kịch bản, giáo sư Cố là hy vọng nghiên cứu thuốc giải độc.
Lâm Không Lộc vội kéo tay Giang Từ, chớp mắt với hắn: "Chúng ta đưa giáo sư Cố bọn họ đi cùng nhé?"
Giang Từ liếc cái bụng của y, sắc mặt kỳ quái: "Đó vốn là dự định của anh."
Lâm Không Lộc: "?" Nhìn nhãi con làm gì? Không phải anh coi giáo sư Cố như bác sĩ sản khoa đấy chứ?
Đương nhiên, Giang Từ không đến mức coi giáo sư như bác sĩ sản khoa. Hắn chỉ nghĩ giáo sư Cố đã biết chuyện thiếu niên mang thai, lại là một người tốt, hiện giờ giúp đối phương, chờ về căn cứ sẽ có thể nhờ đối phương kiểm tra giúp thiếu niên và che giấu.
Dù sau nam mang thai rất hiếm, hắn không muốn thiếu niên bị coi như dị loại.
"Tiểu Lộc." Sau khi lên xe, hắn nắm chặt tay thiếu niên, dịu dàng nói: "Chờ khi đến căn cứ rồi, em hãy mặc quần áo nữ đi."
Lâm Không Lộc: "Hả?"
Giang Từ do dự, nhưng vẫn nói: "Ngoan, vì tốt cho em."
Lâm Không Lộc khiếp sợ: "Tôi không ngờ anh ấy có loại đam mê này."
: "..."
Diêu Dực lái xe phía trước cũng kinh hãi.
Anh Từ à có phải anh quá đáng lắm không hả? Buổi tối mộng du coi người ta như thế thân thì thôi đi, hiện giờ ban ngày cũng coi người ta như thế thân? Còn bảo người ta mặc đồ nữ?
Giang Từ thuộc phái hành động, buổi tối khi nghỉ ngơi, hắn bảo Diêu Dực lấy quần áo hắn gom ra.
Hắn nhớ lúc lấy quần áo trẻ em đã nhân tiện lấy mấy món rộng, có thể che bụng, hình như.... Là kiểu dáng nữ.
Lâm Không Lộc đang uống nước, thấy mấy bộ quần áo đó tí nữa thì bị sặc. Con mẹ nó đây.... Chẳng phải quần áo bà bầu sao? Còn màu hồng nhạt?
"Hồng nhạt là tượng trưng cho khí phách, tục ngữ nói "Bề ngoài càng hồng, đánh người càng ác". Lên đi, ký chủ!" cổ vũ y.
Lâm Không Lộc: "...... Cút đi."
Đây còn không phải những gì y nói khi lừa Lance ở thế giới trước trước à? Quả nhiên nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng. Ở thế giới đó y nhuộm hồng cơ giáp của người yêu, đến thế giới này người yêu trực tiếp bảo y mặc màu hồng nhạt.
Mấu chốt là khi giáo sư Cố nhìn thấy, vậy mà cũng gật đầu: "Đúng là Tiểu Lộc nên mặc đồ rộng rãi hơn chút, vẫn là Tiểu Giang suy nghĩ chu toàn."
"Em không mặc." Lâm Không Lộc lắc đầu dữ dội: "Nhất quyết không mặc."
Thấy y thật sự không mặc, Giang Từ đành từ bỏ.
"Vậy ngày mai anh đi tìm quần áo trung tính một chút." Hắn xoa đầu thiếu niên, nghĩ một hồi lại thấp giọng nói: "Nhưng vẫn nên mặc đồ nữ, hiện giờ tóc em đủ dài rồi, không nhất định phải mặc váy. Chờ tới căn cứ nhớ ít nói chuyện, đừng để người ta nhìn ra em là nam giới mang thai. Sau khi sinh con xong thì chúng ta đổi căn cứ."
Tóc của Lâm Không Lộc đã lâu không cắt, đúng thật đủ dài để buộc lên. Hơn nữa y có khuôn mặt nhỏ, làn da trắng trẻo, dáng người thon gầy, mặc đồ trung tính xác thật có thể khiến người ta lầm tưởng thành một cô gái cao ráo gầy gò.
Nghe Giang Từ định đi tìm quần áo, Lâm Không Lộc lập tức do dự, cảm thấy không cần thiết. Dù sao Giang Từ không phải Giang Thi Hoàng, không có chí khí bá vương, lỡ gặp phải nguy hiểm thì sao?
"Thật ra... cũng không phải không thể mặc." Y do dự "Anh thả quần áo xuống trước đi."
Lâm Không Lộc cảm thấy mình phải xây dựng tâm lý một phen mới có thể mặc quần áo hồng hồng này. Nhưng vào nửa đêm, Giang Thi Hoàng mở bừng mắt.
Như thể cài đặt một chiếc radar, hắn đứng dậy rồi đi thẳng về phía lều trại của Lâm Không Lộc.
Người gác đêm là Tạ Lệnh Tân, cô nhìn thoáng qua, không để ý lắm.
Sau khi Giang Từ vào lều trại, mắt đỏ rơi vào bộ quần áo đó, đột nhiên không rời mắt được.
Hắn nhớ, lúc bảo bảo vẫn còn là cương thi không có ý thức, hắn rất thích trang điểm cho bảo bảo, mặc cho bảo bảo đủ loại quần áo xinh đẹp. Hiện giờ nhìn thấy loại quần áo đẹp đẽ này, tay hắn bỗng ngứa ngáy.
"Bảo bảo, bảo bảo..."
Hắn đánh thức Lâm Không Lộc, mắt đỏ không chớp nhìn chằm chằm đối phương, mong chờ: "Ta muốn nhìn em mặc quần áo này."
Vừa tỉnh dậy, Lâm Không Lộc với vẻ mặt chết lặng: "....." Mẹ kiếp, nhân cách khác nhau, sở thích lại giống nhau đến quái lạ.
Đối mặt với giá trị hắc hóa cao, Lâm Không Lộc xấu hổ khuất phục, nhưng sau khi mặc nó....
Lâm Không Lộc: "Ồ, không ngờ còn rất nhẹ nhàng, rất thoải mái đấy."
: "Mặc đồ nữ sướng nhất thời, vẫn luôn mặc vẫn luôn sướng."
Lâm Không Lộc: "Cút."
Mặc dù màu sắc quần áo rất hồng, nhưng sau khi mặc áo khoác gió màu kem cũng chỉ lộ ra chiếc tai thỏ trên cổ áo, hình như cũng không phải không thể chấp nhận.
Đặc biệt chất liệu vải mềm nhẹ, mặc vào rất thoải mái. Lâm Không Lộc nháy mắt vả mặt, mặc đồ ngủ thỏ con được Giang Từ ôm đi ngủ.
Ngày hôm sau, Giang Từ tỉnh dậy, con ngươi đen nhánh vửa mở đã thấy tai thỏ trên áo thiếu niên, hắn không khỏi mỉm cười.
Cho đến khi xuất phát, tâm trạng Giang Từ vẫn luôn tốt.
Tâm tình mọi người cũng khá tốt, bởi vì nếu không có chuyện gì xảy ra thì họ sẽ tới thành phố T trong tối nay, trên đường đi còn có người ngâm nga.
Nhưng chỉ hai giờ sau khi khởi hành, một tiếng động rung trời lở đất bất ngờ nổ ra từ một trạm xăng trước họ khoảng nửa cây số.
Mấy chiếc xe đồng thời đạp phanh, Giang Từ là người phản ứng đầu tiên, lập tức nói: "Xuống xe, chống khuỷu tay và đầu gối xuống đất, bảo vệ bộ phận quan trọng."
Vừa nói, hắn vừa túm Lâm Không Lộc đang choáng váng ra khỏi xe, bảo vệ y rồi điều khiển nguyên tố kim loại dựng lên nhiều bức tường kim loại chắn phía trước.
Chẳng mấy chốc, làn sóng xung kích của vụ nổ ập đến. Mặc dù uy lực của nó bị bức tường kim loại giảm đi nhưng vẫn rung động đến mức khiến Lâm Không Lộc thấy buồn nôn. May là có giúp y bảo vệ nhãi con, nếu không chỉ sợ nhóc bị rung thành hư không.
Sau khi sóng xung kích qua đi, có người muốn đứng dậy nhưng Giang Từ lại nhắc nhở: "Chờ đã, có thể sẽ có vụ nổ thứ hai."
Không bao lâu, quả nhiên lại có một tiếng nổ vang lớn hơn.
Đợi khi hoàn toàn yên tĩnh, mọi người mới dám đứng dậy. Có người không khỏi thầm mắng "Đệt".
Ai làm ra thế này, không đâu lại đi nổ trạm xăng làm cái gì?
Giang Từ nâng Lâm Không Lộc dậy, trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương, lo lắng hỏi: "Có sao không?"
Lâm Không Lộc lắc đầu liên tục, nói: "Không sao."
Rồi y ngẩng đầu nhìn về phía trạm xăng, bảo: "Sẽ không có người vô cớ nổ nơi đó, có thể là có cương thi cao cấp."
Vừa nghe, toàn đội lập tức biến sắc.
"Nhưng nổ lớn như vậy chắc đã bị nổ chết rồi." Y bổ sung.
Mọi người: "Phù!" Em trai à, một câu phải nói xong trong một hơi đó.
Giang Từ xác nhận Lâm Không Lộc không sao mới bảo mọi người: "Lên xe trước đi."
"Có lẽ có người sống ở đằng trước, chúng ta có cần chuẩn bị vũ khí không?" Có người nhỏ tiếng hỏi.
Dù sao thế đạo đã thay đổi, lòng phòng bị không thể không có.
"Nổ mạnh như thế chưa chắc còn sống..."
Vừa dứt lời, mấy chiếc xe địa hình lao ra khỏi trạm xăng bốc khói xông thẳng về phía họ.
Mọi người: "Đệt! Mau lấy vũ khí!"
Lao ra từ vụ nổ mạnh mà xe không bị tổn hại gì, chứng tỏ thực lực nhóm người này không hề yếu, có lẽ hệ dị năng lá chắn rất mạnh.
Giang Từ liếc nhìn họ, lại nói: "Lên xe hết đi, tiếp tục đi bình thường."
Sự ngu ngơ từ đâu ra đây? Sao có thể đứng ở đường chờ đối phương tới. Dù đối phương không có ý tốt thì cũng chỉ có trên xe mới có thể đánh có thể lui thôi.
Hắn nói xong, các đội viên lập tức lên xe. Nhưng xe vừa khởi động, xe địa hình đối diện đã chạy tới.
Đối phương dường như không có ác ý, thấy họ còn kéo cửa kính xe xuống nhắc nhở: "Người anh em à, đoạn đường phía trước không đi được đâu, quay đầu đi."
Cửa xe bên Giang Từ đều bị sóng xung kích phá vỡ rồi, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn phía đối diện mà không có bất kỳ rào cản nào.
Lâm Không Lộc quay đầu nhìn đối diện, cửa xe đối diện cũng mở ra, Tống Vân Úy ngồi ghế sau cũng vừa lúc quay đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ.
Lâm Không Lộc: "Cái đu ma ma, tôi không nhìn nhầm chứ? Đây là vị kim chủ đại đại của tôi hả?"
: "Đúng rồi đó."
"Chết mợ rồi." Lâm Không Lộc tuyệt vọng nói: "Tôi trộm hết toàn bộ nồi niêu xoong chảo trong biệt thự rồi, còn lấy cả chăn của anh ta nữa."
Tống Vân Úy thấy y, sắc mặt đại biến, nghẹn ngào kêu lên: "Tiểu Lộc?!"
Giang Từ hiển nhiên cũng thấy Tống Vân Úy, sắc mặt nháy mắt trở nên âm trầm đến đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi: "Gã còn dám xuất hiện?"
____________________
+
Tác giả:
Tống Vân Úy: Có gì mà không dám?
Giang Từ: Xin chào anh vợ, tạm biệt anh vợ.