Người cá tàn tật .
Muốn ăn... cá.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
Vào năm thứ bảy sau ngày tận thế, loài người đã tiêu diệt sạch virus cương thi, xây dựng một ngôi nhà mới.
Lâm Không Lộc lại trải qua cả cuộc đời với người yêu ở thế giới này. Nhưng so với hai thế giới trước, lần này y có chút không nỡ bởi còn vướng bận.
"Bé con trưởng thành sẽ phải rời xa cha mẹ." khuyên.
Lâm Không Lộc: "Hầy."
: "Huống hồ nhóc Lâm đã không còn là một đứa bé nữa."
Lâm Không Lộc: "Hầy."
: "Được rồi được rồi, chờ nó trải qua hết đời này thì tôi đến trói định với nó, dẫn nó đến Cục Quản Lý Thời Không đoàn tụ với cậu nhé? Hơn nữa đợi cậu chữa mấy thế giới khác xong cũng có thể xin về thế giới này thăm nó mà."
Lâm Không Lộc: "Ố, còn có thể làm thế hả? Vậy quyết định thế nhé."
: "..." Cảm giác lại bị ký chủ lừa.
Trước khi rời đi, Lâm Không Lộc lặng lẽ nói với nhóc Lâm: "Nhóc con à, lén nói với con một bí mật, thật ra ba nhỏ là người của thế giới khác, sẽ không chết giống như thần tiên ấy. Ba nhỏ tạm thời đi trước để tìm ba lớn của con, đợi đến khi tìm được rồi thì sẽ quay về đón con."
Nhóc Lâm: "..." Ba nhỏ à, con hết trẻ trâu rồi.
Xuyên thêm lần nữa, Lâm Không Lộc chưa kịp mở mắt ra đã nghe có người quở trách bên tai: "Không phải bố trách con, nhưng dù gì cậu ta cũng là hoàng tử, sao con có thể đẩy cậu ta xuống nước? Trước đây cũng chính con bảo thích cậu ta, bây giờ lại sống chết không chịu kết hôn, lại còn đào hôn..."
"Ôi trời ơi mình bớt nói mấy câu đi, không thấy bé Lộc bị dọa rồi à?" Một giọng nữ cắt lời ông, sau đó phát rầu nói: "Hơn nữa, ai mà biết Nhị hoàng tử sẽ bị thương tàn phế, còn thức tỉnh thành người cá vô dụng nữa? Giờ bé Lộc không muốn gả không phải rất bình thường à?"
"Mình, mình cứ quen chiều nó rồi." Tiếng nam có hơi tức, nhưng chẳng được lâu thì cũng phát rầu: "Đào hôn thì đào hôn đi, cố tình còn để bị phát hiện rồi bị mang về..."
Sau khi nghe cuộc đối thoại, Lâm Không Lộc đã biết đây là nơi nào.
Hầu hết mọi người trong thế giới này đều mang gen dị thú, một khi thức tỉnh sẽ có được năng lực đặc thù.
Nam chính Lan Trạch xuất thân cao quý, là Nhị hoàng tử của đế quốc, ngay từ khi sinh ra đã được phát hiện có tiềm năng đánh thức gen cấp S.
Mọi người đều đặt nhiều kỳ vọng vào hắn, cho rằng hắn sẽ trở thanh Hoàng thái tử của đế quốc, nhất định sẽ đánh thức gen Huyền Hổ hùng mạnh như cha hắn – Lan Quyết bệ hạ hoặc gen Băng Lang mạnh mẽ không kém như mẹ hắn – Anna hoàng hậu.
Dường như Lan Trạch cũng nghĩ như vậy, hắn thi vào trường quân đội, sau khi tốt nghiệp liền xin ra tiền tuyến. Hắn quả thực rất ưu tú, khi gen còn chưa thức tỉnh thì đã nhiều lần lập chiến công, thành lập một quân đội quét ngang Tinh Tế.
Nhưng trong một trận chiến với Trùng tộc, cơ giáp của hắn bị hỏng khiến hắn trọng thương, hai chân bị nhiễm trùng độc không thể đứng dậy được nữa. Càng tệ hơn nữa là, hắn còn đánh thức gen Nhân Ngư vào lúc này...
Trong số tất cả gen dị thú, gen Nhân Ngư không phải là kém nhất nhưng nó cũng vô dụng. Đa phần những người đánh thức gen Nhân Ngư đều không có năng lực đặc biệt nào ngoài việc họ sẽ trở nên xinh đẹp hơn và đôi chân của họ có thể biến thành đuôi cá.
Ồ đúng rồi, nếu nam giới thức tỉnh thành người cá thì sẽ có thêm khả năng thụ thai nữa.
Nhưng ngay cả năng lực ấy, Lan Trạch cũng không có.
Hắn đánh thức gen Nhân Ngư bình thường, nhiều nhất là có thể làm cho người khác mang, còn mình thì không có khả năng ấy. Huống chi, bởi vì bị nhiễm trùng độc nên hắn suy yếu đến mức không thể biến chân mình trở về sau khi nó biến thành đuôi cá, còn có thể sẽ không sống được bao lâu nữa.
Con cưng của trời trở về với cát bụi cũng chỉ có vậy mà thôi.
Còn Lâm Không Lộc, thân phận của y ở thế giới này là minh tinh nhỏ cũng như bia đỡ đạn có một gia đình khá giàu có. Ban đầu vì ham thích hư vinh mà muốn được gả vào hoàng thất, khóc la nói mình thích nam chính. Nhưng sau khi nam chính tàn phế thức tỉnh thành người cá thì lập tức hối hận.
Nhóc bia đỡ này không biết nam chính lấy được kịch bản mỹ cường thảm lội ngược dòng. Sau khi đào hôn thất bại, bị bắt gả cho đối phương, nhóc bắt đầu làm mình làm mẩy. Trước khi bị đuổi ra khỏi nhà còn ra tay cắm sừng cho đối phương trước, bỏ trốn theo người khác.
Thành thật mà nói, Lâm Không Lộc cảm thấy đây là tấm bia đỡ có triển vọng nhất mà y sắm vai. Y đã xúc phạm triệt để nam chính đến thế mà cuối cùng vẫn có thể bình yên vô sự.
Có điều y nghi ngờ rằng thật ra biên kịch đã quên mất vai diễn của y nên sau khi bỏ trốn mới không hề thấy tăm hơi đâu cả.
Mà thời điểm y mới xuyên tới này hiển nhiên chính là lúc y đào hôn thất bại, bị đưa về Lâm gia.
Ở kiếp trước, sau khi biết mình sắp kết hôn với Nhị hoàng tử bị trúng trùng độc, có thể sẽ không sống được bao lâu, lại còn là người cá tàn tật, y dựa theo cốt truyện mà lầm ầm ĩ lên, không muốn nói bất cứ điều gì cả.
Nhưng cha y Lâm Văn Bách chỉ là một thương nhân bình thường, lúc bị hoàng đế triệu kiến đã sợ chết khiếp, nào dám từ chối đâu?
Làm một tấm bia hoàn mỹ, Lâm Không Lộc thấy cha mình không có biện pháp, y dứt khoát nhân cơ hội đi gặp Lan Trạch khi hoàng hậu triệu kiến mình, muốn đối phương chủ động hủy bỏ hôn lễ.
Nhưng y bất cẩn đẩy Lan Trạch xuống nước, sợ hãi đến độ sau khi về nhà liền đào hôn.
Không hiểu Lan Trạch đã biết chuyện này thế nào mà cử người đến bắt y về.
Mặc dù lúc người của Lan Trạch đưa y về không hề nói gì, nhưng Lâm Văn Bách vẫn rất hoảng sợ.
"Bệ hạ và hoàng hậu điện hạ không phải cũng biết chuyện này đấy chứ?" Ông lo lắng sốt ruột.
"Ôi, con đấy, sao con không cơ trí hơn chứ, chạy xa chút?" Mẹ Miêu Nhã cũng quở, sầu não nói: "Ngày mai là hôn lễ rồi, lễ phục cũng đã đưa tới, phải làm sao bây giờ?"
Lâm Không Lộc nghe vậy, bỗng mở mắt ra bảo: "Đỡ con dậy, con muốn thử lễ phục."
Lâm Văn Bách & Miêu Nhã: "..." Con trai thay đổi rồi? Không không, tự dưng đổi ý, chắc chắn là bị Nhị hoàng tử uy hiếp.
Tất nhiên Lâm Không Lộc không bị uy hiếp, ý nghĩ của y thật ra rất đơn giản. Nam chính của ba thế giới liên tiếp đều là người yêu y, nếu thế, có phải thế giới này cũng vậy không?
Để y đi nhìn xem.
Ngày hôm sau, hôn lễ diễn ra như thường lệ.
Lâm Không Lộc bị bao quanh bởi các nhân viên nghi thức và chuyên viên trang điểm trong suốt quá trình, không có cơ hội đi tìm Lan Trạch. Mãi đến khi vào hội trường hôn lễ, y mới nhìn thấy người kia.
Lan Trạch ngồi trên xe lăn, được sĩ quan phụ tá đẩy vào.
Các đường nét trên gương mặt hắn rất có chiều sâu, sau khi đánh thức gen Nhân Ngư, làn da của hắn tái nhợt hơn trước rất nhiều, mái tóc ngắn màu vàng óng đã biến thành màu bạc và mọc dài đến eo, đôi tai cũng trở thành vây cá trong mờ có hình dạng như một cái quạt.
Có thể là bởi đã từng chiến đấu trường kỳ ở tiền tuyến nên biểu tình hắn lạnh nhạt, khí thế sắc bén như cũ khiến người ta không dám nhìn nhiều. Nhưng trên đầu gối hắn có trải một chiếc chăn mỏng làm hắn trông có vẻ ốm yếu.
Hầu hết những người có mặt đều là lần đầu nhìn thấy Nhị hoàng tử sau khi thức tỉnh gen Nhân Ngư, lũ lượt giấu vẻ kinh ngạc, thì thầm to nhỏ với nhau.
"Không ngờ Lan Trạch điện hạ thật sự thức tỉnh thành người cá. Không nên vậy chứ, bệ hạ và hoàng đậu điện hạ đều không phải người cá mà."
"Có gì kỳ lạ đâu, nhân loại sinh sôi tiến hóa lâu như vậy, người có gen dị thú không biết đã di truyền qua bao đời rồi. Có lẽ tổ tiên... của tổ tiên điện hạ có gen Ngân Ngư."
"Ầy, lại còn là người cá bình thường chứ. Nhưng điện hạ vẫn anh tuấn như cũ, còn đẹp hơn so với người cá dưới biển sâu nữa."
"Dù sao lúc điện hạ lúc chưa thức tỉnh cũng đã rất đẹp rồi, chậc, đúng là hời cho nhóc minh tinh kia mà."
"Cũng không thể nói vậy được, gen Nhân Ngư vô dụng mà, huống hồ Nhị điện hạ còn bị nhiễm trùng độc, phỏng chừng sẽ không sống lâu... Khụ khụ, nhưng còn nhóc minh tinh kia, nghe nói có tiềm năng thức tỉnh gen cấp A, tổ tiên còn từng thức tỉnh gen Bạch Hổ, nói không chừng cậu ta có gen Bạch Hổ đó."
"Vậy không phải sau này con của họ có khả năng đánh thức gen thuộc loài hổ sao?"
"Có khi đó là kế hoạch của bệ hạ và hoàng hậu điện hạ. Dù sao bệ hạ đã đánh thức gen Huyền Hổ rồi, Lan Trạch điện hạ ít nhiều cũng sẽ được di truyền."
"Ôi, kiểm tra gen cũng không nhất định là đáng tin đâu. Cấp A mà thôi, cũng không phải chưa từng có tình huống kiểm tra ra gen có tiềm năng cấp A nhưng cuối cùng lại không phải. Huống hồ, tiềm năng đánh thức của Lan Trạch điện hạ còn là cấp S đấy, không phải cũng..." Cũng chỉ thức tỉnh thành người cá bình thường.
Có điều, đây là hiện trường hôn lễ của hoàng thất, người đến tuy rằng không giàu thì cũng quyền cao chức trọng nhưng đều không dám quá trớn.
Khi Lâm Không Lộc bị đẩy đến gần Lan Trạch, y mơ hồ cảm nhận được cảm giác quen thuộc ấy, giống như ở mấy thế giới trước.
Xem ra y đoán không lầm, nam chính thế giới này lại là người yêu y.
Y không khỏi giương môi cười khẽ, nhưng Lan Trạch chỉ lạnh lùng liếc y một cái rồi thôi.
: "Ting, độ yêu thích -, giá trị hắc hóa ."
Nụ cười của Lâm Không Lộc cứng đờ: "Không cần nhắc nhở giá trị ban đầu đâu, chắc chắn là chẳng khá khẩm được bao nhiêu cả."
Dù sao ở thế giời này, mấy ngày trước y vừa mới đẩy Lan Trạch xuống nước, tiếp đó đào hôn bị bắt, Lan Trạch có thể có hảo cảm với y liền gặp quỷ.
Sự thật cũng xác thật như vậy, dường như Lan Trạch rất phản đối đám cưới này, toàn bộ quá trình đều không có biểu cảm gì, thậm chí khi trao nhẫn, hắn cũng vì thân thể không tiện nên nhờ sĩ quan phụ tá làm hộ.
Lâm Không Lộc: "..." Đợi tí nữa chú rể hôn chú rể, anh có muốn người ta làm hộ anh luôn không?
Rõ là y nghĩ nhiều rồi, tới khúc hôn môi, Lan Trạch lại lấy lý do thân thể không tiện, trực tiếp lược bỏ đoạn này.
Lâm Không Lộc: "... Anh ấy sẽ hối hận, anh ấy tuyệt đối sẽ hối hận."
: "?" Nhanh vậy mà cậu đã yêu thêm người nữa rồi?
Lâm Văn Bách và Miêu Nhã thấy vậy cũng khẽ cau mày.
Xem ra Nhị hoàng tử cũng không thích bé Lộc nhà họ, vậy vì sao còn muốn kết hôn? Không phải thật sự muốn sinh ra một nhóc con có gen hổ đấy chứ?
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, họ cảm thấy không thích cũng tốt.
Nếu Nhị hoàng tử không thích bé Lộc nhà họ thì phỏng chừng mấy hôm nữa sẽ ly hôn. Đến lúc đó họ có thể tìm một người tốt khác cho con trai.
Dù gì họ đều nghe nói, từ khi Nhị hoàng tử nhiễm trùng động, công thêm thức tỉnh thành người cá thì tính tình nắng mưa thất thường, vô cùng khó ở chung.
Nghĩ đến đây, vợ chồng hai người thấy nhẹ nhõm hẳn.
Mà hoàng hậu điện hạ thấy sắc mặt Lan Trạch vẫn luôn thờ ơ thì nụ cười trên mặt dần dần .
Nhưng bà luôn đoan trang khéo léo, vẫn luôn giữ nụ cười cho đến khi đám cưới kết thúc, thậm chí còn ân cần an ủi hai vợ chồng thông gia.
Đợi khi thu xếp cho hai vợ chồng Lâm Văn Bách xong thì bà mới thu lại nụ cười mệt mỏi, cùng hoàng đế bệ hạ gọi con trai tới tâm sự.
Con trai đã thành ra như vậy, hai người đều không nỡ trách móc nặng nề, bèn khuyên bảo: Yên tâm, đừng phản đối cuộc hôn nhân này, sẽ chữa khỏi được trùng độc, tuy con thức tỉnh thành người cá nhưng có lẽ nhóc con của hai đứa sẽ là hổ con đấy?
Lan Trạch nghe vậy thì cười, chỉ là trong mắt có chút châm chọc.
Hổ con? Ha, nếu hắn nhớ không lầm, không bao lâu nữa đối tượng mới cưới kia của hắn sẽ cắm sừng hắn, bỏ trốn cùng người khác, hổ con cũng đi đời nhà ma.
Khi về nơi ở, Lan Trạch phát hiện đối tượng mới cưới của mình cũng ở đó.
Cũng đúng, hiện giờ nơi này là nhà tân hôn của hắn. Người kia đang ngồi ở bàn ăn của hắn, nhìn chằm chằm đồ ăn của hắn —— cá khô.
Lâm Không Lộc: "Không biết vì sao, tự dưng tôi cảm thấy rất đói bụng, rất muốn ăn."
: "Cậu thấy gì mà không muốn ăn?"
Lâm Không Lộc: "Không không, không giống thế. Lần này là kiểu thèm đến mức không kiểm soát được mà chảy cả nước dãi í."
: "..."
____________________
Sâm: Vì mọi người hay gọi ảnh là Tiểu Lộc nên tui sẽ thử thay đổi cách xưng hô qua mấy thế giới cho đa dạng. Có mấy lựa chọn là giữ nguyên Tiểu Lộc, hoặc bé Lộc/nhóc Lộc, or Nai con (vì lộc cũng có nghĩa là nai) cũng như bé nhóc nai gì đó (nma mình thấy hơi cringe hê), hoặc chỉ gọi là Lộc không thui. Mọi người còn nghĩ ra gì thì gợi ý cho tui nhé.