Bá tổng .
Trải nghiệm cuộc sống nô lệ công sở.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
"Mấy trăm triệu, anh ấy ăn gan rồng hay tủy phượng hả? Dù gì anh ấy cũng đã gặp khó một thời gian rồi, thế mà chẳng học được cần kiệm tí nào." Trên đường về biệt thự, Lâm Không Lộc lòng đau như cắt.
: "... Đắt thì đắt thật, nhưng với tầng lớp bá tổng như cậu thì cũng bình thường mà? Kiếp trước có sếp gì gì đấy mời cậu ăn cơm, không phải một chai rượu vai đỏ đã hơn mấy trăm triệu rồi sao?"
Lâm Không Lộc: "Cậu cũng nói đấy là do người khác mời."
: "Nhưng sau này mời lại, cũng tiêu tương đương vậy."
"Nhưng không phải đó là thẻ của công ty ư?" Giọng nói của Lâm Không Lộc run lên, đau đớn khôn cùng: "Anh ấy tiêu tiền của chính tôi, tiền dưỡng lão."
: "..."
"Đợi sau này hai người ở bên nhau, anh ta chính là của cậu." an ủi: "Đến lúc đó cậu tiêu tiền của anh ta là kiếm lại được rồi."
"Có lý." Lâm Không Lộc tìm được niềm an ủi, nhưng dù sao đó cũng là sau này, mà thứ y đánh mất chính là tiền của hiện tại.
"Anh ấy thay đổi rồi, kiếp trước anh ấy không tiêu xài vung vãi như vậy..." Lâm Không Lộc lại xót ruột, nhưng nói được nửa câu bỗng khựng lại.
: "!"
Hệ thống hiển nhiên cũng ý thức được điều gì, bảo: "Nam chính lại sống lại?"
"Chắc là vậy." Lâm Không Lộc bình tĩnh lại, nói: "Kiếp trước sau khi tôi chết, hẳn là đã xảy ra chuyện khác."
Lúc trước y phỏng đoán Cố Từ không giống như sống lại là vì dựa vào tính cách Cố Từ kiếp trước cộng với cơ sở rằng Cố Từ vô cùng ghét y. Nhưng mảnh vỡ trên cơ thể Úc Minh Tu đã phủ định suy đoán này của y.
Giá trị hắc hóa và độ yêu thích , phần lớn là do kiếp trước sau khi y chết, đối phương lại yêu đến tận sâu bên trong đến mức tối đen.
Nếu kiếp trước Cố Từ yêu y, vậy sau khi sống lại biến thành như thế thì có thể hiểu được...
Không, y vẫn không hiểu nổi, vì sao một bữa ăn lại tốn tận mấy trăm triệu? Sẽ không phải trả từng đấy tiền cho mỗi bữa ăn từ giờ chứ? Vậy y tuyệt đối nuôi không nổi!
âm thầm kiểm tra một hồi, rất nhanh đã tiếc nuối báo rằng: "Không còn sót lại hình ảnh của kiếp trước."
"Vậy kệ chuyện đó đã." Lâm Không Lộc ruột gan cồn cào: "Về nhà ăn cơm trước."
Gọi cũng đã gọi rồi, ăn không hết thì lãng phí, trả về thì không có khí khái của bá tổng, y cần mau mau về nhà ăn cùng.
Lâm Không Lộc tự mình lái xe, dùng tốc độ gần như nhanh nhất chạy về biệt thự. Y mới vào nhà đã thấy Cố Từ dọn một bàn đồ ăn, vẫn chưa bắt đầu ăn.
Lâm Không Lộc: May quá may quá, về kịp rồi, không bị tên này ăn mảnh.
Bá tổng thở phào nhẹ nhóm, bình tĩnh bước đến bàn ăn, dè dặt liếc nhìn các món ăn trên bàn, hai mắt bất giác sáng lên.
Chỉ có thể nói không hổ là bữa tối hàng trăm triệu, khiến người ta ngon mắt, trình bày rất nghệ thuật, thoáng nhìn cũng thấy mùi tiền, chỉ là.... gọi quá nhiều.
Buổi tối ăn nhiều đến thế, còn bổ như vậy, không định ngủ hay sao?
Lâm Không Lộc xoa xoa trái tim nhỏ của mình, bắt đầu cảm thấy đau thịt.
Cố Từ cũng không ngờ y lại về nhanh như vậy, nghĩ đến nguyên nhân liền không nhịn được mà thấy hơi buồn cười.
Thôi, bá tổng keo kiệt như vậy, ngày mai hắn vẫn nên gọi điện nói một tiếng với Vu Hoành xem gần đây Cố thị có hạng mục thích hợp nào cho tiểu bá tổng không, để cho tên nhóc này kiếm chác một chút.
Hắn thầm lắc đầu rồi kéo ghế ra, ấn Lâm Không Lộc ngồi xuống. Sau đó, như một tiểu thế thân tận chức tận trách, bày biện đồ ăn, múc canh, hầu hạ một cách chu đáo.
"Sếp... Tiểu Lộc sao lại về sớm vậy? Không phải có xã giao ư?" Hắn đưa một bát canh hải sâm đến trước mặt Lâm Không Lộc, cố tình hỏi.
Lâm Không Lộc: "..." Còn không phải bị anh chọc giận.
"Tạm thời hủy bỏ." Y múc một thìa canh, hớp ngụm, vừa lòng nheo mắt lại.
Không tồi, là hương vị của tiền.
"Chủ yếu là hôm nay anh mới tới, tôi nghĩ mãi, hay là nên trở về với anh." Sau khi thỏa mãn, y lại bắt đầu công lược Cố Từ, nói rồi thấy Cố Từ vẫn đang đứng mới vội bảo: "Anh cũng mau ngồi xuống đi, mình ăn cùng nhau."
Quả nhiên tâm tình Cố Từ rất tốt, khóe môi hơi cong lên. Nhưng giây tiếp theo liền thấy Lâm Không Lộc chỉ vào đồ ăn, nghiêm túc sắp xếp: "Ăn món này, món này, còn món này nữa... Mấy món này không hợp để lâu, tốt nhất nên ăn hết trong hôm nay, còn lại có thể cất vào tủ lạnh, ngày mai ăn tiếp."
Không còn cách nào nữa, bữa này chắc chắn không thể ăn hết được.
Cố Từ: "..." Biết ngay vì tiếc tiền nên mới về gấp.
"Đúng rồi, lần sau nhớ đừng gọi nhiều như vậy." Lâm Không Lộc vừa ăn vừa giáo dục một cách thấm thía.
Thấy khóe miệng Cố Từ hơi giật, y lại trịnh trọng bảo vệ lòng tự tôn muộn màng của mình: "Đương nhiên không phải tôi thiếu tiền, mà là quốc gia gần đây chủ trương cần kiệm tiết kiệm. Làm một người bình thường trong xã hội này, chúng ta cũng nên tích cực hưởng ứng kêu gọi, không lãng phí thức ăn. Anh nói có đúng không?"
Bá tổng dạy "vợ".jpg
Cố Từ nhận thọ giáo, gật đầu khiêm tốn: "Tiểu Lộc nói rất đúng, lần sau nhớ kỹ."
Bá tổng hài lòng gật đầu, thầm thở phào.
Được giáo dục như thế này, chắc là tiểu thế thân sẽ không ăn một bữa những mấy trăm triệu nữa... nhỉ?
Nhưng cái kết của việc không lãng phí chính là, cuối cùng cả hai người ăn no căng bụng.
Cố Từ còn đỡ, khẩu phần ăn của hắn luôn có hạn chế, quy luật, mặc dù hôm nay tìm đường chết gọi một bàn đồ ăn, không thể lãng phí nhưng cũng chỉ ăn đến lúc hơi no rồi dừng lại.
Sức ăn của Lâm Không Lộc không nhiều bằng hắn, lại không biết sống chết ăn cùng lượng thức ăn như hắn, cuối cùng "Cát Ưu Than" trên sô pha, bá tổng xoa
Cát Ưu Than (葛优瘫): một tư thế nằm ườn lười biếng.
Y tuyệt vọng nghĩ, Cố Từ cũng ăn nhiều như thế, khẳng định cũng no lòi kèn như y. Sau bài học ngày hôm nay nhất định sẽ không còn lần sau.
Ầy không được rồi, y thật sự quá no.
Nhưng thực tế là, Cố Từ chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát là bình phục, còn ăn no mặc ấm nảy sinh lòng tham, bế y lên, muốn lên tầng làm nghĩa vụ của thế thân.
Lâm Không Lộc lập tức hoảng hốt, vội đẩy đẩy: "Không được không được."
No căng rốn thế này, e là y sẽ bị chọt đến nôn mửa mất.
"Cái đó... đồ ăn còn chưa cất dọn. Nếu anh không có việc gì làm thì có thể bọc đồ ăn để trong tủ lạnh đi, đừng lãng phí."
Cố Từ quay đầu nhìn bàn ăn, lại cúi đầu nhìn tiểu bá tổng, hơi mím môi: "Vậy tối nay..."
"Ngủ riêng!" Lâm Không Lộc quả quyết, xong lại giục hắn: "Mau thả tôi xuống, đi dọn đồ ăn đi."
Cố Từ: "..."
Xem ra tiểu bá tổng thực sự bủn xỉn, không muốn lãng phí, vậy...
Cố Từ đặt Lâm Không Lộc xuống, vô cùng ngoan ngoãn thu dọn bàn ăn, để đồ vào trong tủ lạnh.
Sau đó hắn lấy điện thoại mở Xbao, tìm flagship store của một thương hiệu "áo mưa" nào đó, chọn kích cỡ, số lượng một thùng, giao hàng vào ngày hôm sau, thanh toán, OK.
Làm xong tất cả những việc này, hắn hài lòng lên lầu, tắm rửa sạch sẽ rồi ngựa quen đường cũ vào phòng tiểu bá tổng, lên giường.
Ngày hôm qua Lâm Không Lộc bị giày vò đến tận nửa đêm, ban ngày lại bị giày vò vào sáng sớm, buổi chiều còn tham gia tiệc rượu nên y thực sự rất mệt, đã ngủ thiếp đi rồi.
Cố Từ nhẹ nhàng ôm y vào lòng, nương ánh đèn lờ mờ chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của y. Một lát sau, hắn đưa tay vén đi sợi tóc mềm mại trên trán y, nhỏ giọng nỉ non: "Nhóc không lương tâm..."
Nói rồi, hắn khẽ hôn lên trán Lâm Không Lộc, sau đó ôm chặt lấy y, mãn nguyện nhắm mắt lại.
Vận chuyển của Xbao rất nhanh, dự kiến ngày hôm sau là ngày hôm sau sẽ giao.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Không Lộc thức dậy, tắm rửa sơ qua rồi đi xuống tầng thì thấy anh trai chuyển phát nhanh đang bấm chuông bên ngoài biệt thự.
Cố Từ quen dậy sớm nên lúc này đang ở trong bếp hâm nóng đồ ăn, tiếng điện thoại đổ chuông còn không nghe thấy, huống chi là tiếng chuông cửa bên ngoài.
Lâm Không Lộc thoáng nhìn hắn, thấy hắn đang bận nên đặt cốc nước xuống rồi ra ngoài giúp lấy đồ chuyển phát nhanh.
Anh trai chuyển phát nhanh không hiểu sao lại thế này, thấy y bèn nhịn cười, nín thở nói: "Anh là Dương Từ à? Chuyển phát nhanh của anh, mời anh ký tên."
Lâm Không Lộc khó hiểu, khi cúi đầu nhin thấy logo thương hiệu được in trên thùng, mặt y nháy mặt tối sầm lại.
Không đời nào? Không phải thật sự là một thùng áo mư hiệu XX chứ? Cố Từ điên rồi à, mua nhiều thế này dùng đến lúc nào mới hết? Anh ấy đỉnh mở cửa hàng tình à? Hay muốn đặt máy bán hàng tự động trong khu biệt thự?
Lâm Không Lộc nhăn nhó, ký tên cho anh trai chuyển phát nhanh như cười như không, ôm thùng xoay người.
Trở lại biệt thự, y đặt thùng lên bàn, khoanh tay chờ Cố Từ đi ra.
Cố Từ không để y đợi lâu, lúc đi ra thấy thùng kia cũng rất bình tĩnh: "Nhanh như vậy đã đến rồi?"
"?" Lâm Không Lộc quay đầu hỏi: "Anh mua nhiều thế này... để làm gì?"
"Dùng." Cố Từ thản nhiên đáp.
Lâm Không Lộc: "..."
Biểu tình y nhất thời trở nên khó có thể tin nổi. Vừa rồi y đã xem, một hộp có cái, một thùng có một trăm hộp, nói cách khác, một thùng này có khoảng hơn nghìn cái...
Cố Từ không sợ có công mài sắt có ngày nên kim ư?
"Khụ, tôi thấy Xbao đang có giá đặc biệt." Cố Từ nói.
Lâm Không Lộc: "..."
"Mua cũng mua rồi, không thể lãng phí." Cố Từ nói tiếp.
Lâm Không Lộc vừa nghe, bắp chân y liền run rẩy.
Bá tổng không được, bá tổng không thể, bá tổng vội cắn răng: "Trong vòng ba năm tới không được mua thêm nữa."
Cố Từ: "..."
Ba năm, đây là quá xem thường hắn.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Không Lộc đưa ra một quyết định đau thấu tim gan, nói với Cố Từ: "Lát nữa anh đến công ty cùng tôi đi, ở nhà suốt ngày cũng không tốt, tôi sẽ sắp xếp cho anh một vị trí."
Coi như y đã nhìn ra, Cố Từ đây là một ông trùm mới tái sinh trở về, đã quá quen với cuộc sống tiêu pha phung phí, quên mất cuộc sống nghèo túng năm đó, quên việc kiếm tiền gian nan đến mức nào.
Y phải để đối phương về làm một nô lệ công sở, học hỏi kinh nghiệm, trải nghiệm những khó khăn của cuộc sống.
: "Bao cao su cũng không mắc mà." So với bữa tối ngày hôm qua.
"Đây là vấn đề có mắc hay không sao?" Lâm Không Lộc xù lông "Là bởi vì số lượng quá nhiều, dùng không hết chẳng phải rất lãng phí ư?"
: "Cũng chưa chắc không dùng hết đâu."
Lâm Không Lộc: "Cậu phắn đi."
Nghe y nói vậy, ánh mắt Cố Từ hơi sáng lên, lập tức gật đầu, giọng điệu ôn hòa nói được.
Hắn ở lại thành phố C tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, còn không phải chỉ để theo đuổi được tiểu bá tổng trong khoảng thời gian mất trí nhớ sao? Ở nhà đương nhiên không có nhiều cơ hội gặp gỡ bằng đến công ty, hơn nữa tình yêu chốn công sở gì đó...
Nghĩ đến đây, khi Cố Từ rời đi, hắn thuận tay cầm theo hai hộp áo mưa.
Lâm Không Lộc không nhìn thấy, y đang nghĩ về việc nên cho Cố Từ chức vị gì. Nếu quá thấp thì cảm giác hơi uất ức cho giám đốc Cố, quá cao... Quên đi, công ty nhỏ nát này của y thì có chức vị nào không làm giám đốc Cố tủi thân?
Y trực tiếp mang người đến công ty, nói với trợ lý Tiểu Tống: "Đây là thư ký thực tập mới tới, cậu hướng dẫn việc cho anh ấy đi."
Nói xong, y ho nhẹ một tiếng rồi vỗ vai Cố Từ: "Chức vụ không quá cao, nhưng mục đích chính là để anh trải nghiệm cuộc sống (nô lệ công sở), cố gắng làm việc nhé."
Cố Từ khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Tôi sẽ."
Tiểu Tống là trợ lý của sếp, thấy một tiểu thế thân như hắn vậy mà được sếp Lâm trọng dụng, bỗng dâng lên một nguy cơ nồng đậm.
Tiểu thế thân bị tổng tài bao nuôi, đi cửa sau, chơi quy tắc ngầm, kịch, kịch đấu tranh nơi làm việc kinh điển?
Tiểu Tống lập tức căng thẳng, nhưng rồi nghĩ lại: Sợ cái gì? Dương Từ này cậu có hiểu biết, không bằng cấp, không kinh nghiệm làm việc, cho dù có thổi gió bên gối cũng không thể chen được với cậu.
Cậu theo phái thực lực, là cánh tay phải không thể thiếu của sếp Lâm.
Còn về Cố Từ, đợi chút nữa cậu sẽ giao cho người mới này một việc hơi khó, người mới không hiểu nhất định sẽ hỏi ý kiến của cậu, đến lúc đó cậu có thể thể hiện năng lực của mình, người mới nhất định sẽ khâm phục cậu sát đất.
Nghĩ vậy, Tiểu Tống đưa luôn thông tin về hạng mục mà Lâm Không Lộc đã bàn bạc với phía chính phủ chiều tối qua cho Cố Từ, bảo: "Anh tự làm quen với thông tin trước, sếp Lâm rất coi trọng dự án này. Ngày hôm qua sếp Úc của Úc Hồng Technology còn cố ý hẹn sếp Lâm ăn cơm nữa, có lẽ cũng coi trọng dự án này."
Cố Từ nhận tài liệu, mới lật chưa được mấy lần bỗng khựng lại khi nghe cậu ta nói vậy, hắn ngẩng đầu hỏi: "Sếp Úc? Úc Minh Tu?"
"Hả, đúng vậy." Tiểu Tống gật đầu, không nhịn được mà buôn chuyện: "Nhưng nghe nói hoom qua sếp Úc quỳ một gối xuống dất với sếp Lâm, nhiều người nói sếp Úc đang theo đuổi sếp Lâm. Nếu thật sự là thế, vậy có thể chưa chắc ngài ấy sẽ cướp hạng mục của sếp Lâm chúng ta... Khụ."
Nói được nửa, cậu chợt nhớ ra người mới đến chính là người bên gối mà sếp Lâm mới hẹn hò, lập tức ngượng ngùng dừng lại.
+
Cố Từ hơi nheo mắt, dùng tay vò nát chồng tài liệu dày cộp.