Editor: Qing Yun
Beta: Bạch Bạch
"Tôi có bệnh, tôi muốn uống thuốc!"
Du Gia vừa mới mở miệng là lại nói ra những lời này, bà ta che miệng, mắt mở to không thể tin nổi, bà ta căn bản không muốn nói những lời này, chỉ là bà ta lại không thể khống chế được miệng của mình.
"Có phải...!Tôi có bệnh, tôi muốn uống thuốc!" Bà ta tức giận lườm Việt Khê và Hàn Húc, vừa mở miệng định chất vấn hai người thì lời nói ra lại chuyển thành thế kia.
Ông nội Du thấy thế thì trừng mắt nhìn đứa con gái không hiểu chuyện một cái rồi vội nói với hai người Việt Khê: "Ai, cũng trách ông chiều nó quá, làm tính cách nó thành ương ngạnh thế này."
Chỉ là vì ông ta cho nên Du Gia gặp ai cũng đều là người tự nguyện nghe theo mình, càng làm bà ta thêm kiêu ngạo, không biết đã đắc tội bao nhiêu người, bây giờ lại đụng phải hai tấm ván sắt là Việt Khê và Hàn Húc, ông nội Du chỉ có thế thở dài.
Hàn Húc cười như không nói: "Tu vi của tôi không bằng sư phụ, chú thuật này có thể hạ lại không thể giải.
Chỉ có thể làm phiền thím Du câm mồm một thời gian đi..."
Tránh cho vừa mở miệng là lại làm người khác thấy ghét.
"Ông nội Du, Hàn Húc còn nhỏ, không hiểu chuyện, ông không nên giận cậu ấy.
Ông cũng biết đấy, ai mà không có chút nóng nảy chứ..." Việt Khê nói vô cùng nghiêm túc, cô nhìn thoáng qua Du Gia đang che miệng phẫn nộ lườm bọn họ, cười tủm tỉm nói: "Còn về phần thím Du, chú thuật cũng là có thời hạn...!Đại khái là trong vòng giờ chú thuật sẽ mất hiệu lực, vừa vặn nhân thời gian này để thím ấy tu thân dưỡng tính một chút."
Nghe vậy, ông nội Du lập tức yên lòng.
Du Gia cả giận: "Chúng mày...!Tôi có bệnh, tôi muốn uống thuốc."
Bà ta căm giận đứng sang một bên, tức giận vô cùng, nhưng chỉ đành che miệng không dám nói tiếp.
Ông nội Du nhìn thoáng qua đứa con gái không nên thân của mình, lại quay đầu hỏi Việt Khê: "Chuyện của cháu gái ông..."
Hàn Húc lại cười nói: "Là nhà họ Du mời cô trò hai chúng tôi đến, đã cầu người thì phải lấy dáng vẻ cầu người ra.
Thái độ cầu người khác của nhà họ Du chính là như vậy à?"
Cậu liếc nhìn Du Gia một cái, ý trong lời không cần nói cũng biết, sau đó giữ chặt tay Việt Khê kéo cô ra ngoài, để lại một câu: "Sư phụ tôi rất bận, không có thời gian để ý mấy việc này, chuyện này chờ chúng tôi về rồi nói sau."
Việt Khê ngước mắt nhìn câu, Hàn Húc nói: "Sư phụ là tính tình quá tốt, chó mèo gì cũng dám lên mặt cho cô xem.
Nếu là cầu thì phải cho bọn họ biết rốt cuộc cái gì là cầu."
Nhớ trước đây, có người ba quỳ chín lạy thì cậu cũng không thèm ghé mắt.
Ông nội Du nhìn theo bóng dáng hai người họ rời đi, thấy căn bản không ngăn được, không khỏi trừng mắt với Du Gia: "Con đó, con đúng là tức chết ba rồi."
Du Gia: "...."
Ông nội Du đi vào phòng, kéo người giúp việc trong nhà lại hỏi: "Hôm nay Nguyệt Nguyệt ăn cơm chưa?"
Người giúp việc lắc đầu: "Đưa đồ ăn lên nhưng đều chưa động đũa."
Không chỉ không ăn cơm, mấy ngày rồi Du Nguyệt cũng chưa ra khỏi phòng, bọn họ đặt đồ ăn ngoài cửa.
Đồ ăn lạnh là lập tức đổi sang đồ ăn nóng ngay, chỉ là chỗ đồ ăn kia chưa từng được đụng đến.
Nghe vậy, trên mặt ông nội Du lộ vẻ u sầu, trong lòng càng thêm khó chịu về Du Gia, cũng nên để con bé này sáng mắt ra.
Du Gia bị ông trừng một cái thì trong lòng giận lắm, chỉ là bà ta không dám mở miệng nữa.
"Bà chủ, đây là sữa đông hai tầng, tôi thêm mứt trái cây mà bà thích nhất rồi ạ..." Người giúp việc bâng sữa đông hai tầng mà bà ta dặn dò từ trước lên.
Du Gia hơi bực bội, lúc này nào còn tâm trạng ăn sữa đông, bèn lên tiếng muốn người giúp việc mang đi, nhưng vừa mở miệng thì lại thành: "Tôi có bệnh, tôi muốn uống thuốc!"
Du Gia: "...."
Người giúp việc: "...?"
Ông nội Du lên tầng, đi đến trước cửa phòng Du Nguyệt, ông nhìn khay đồ ăn còn nguyên đó, nâng tay gõ cửa: "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, cháu mở cửa đi, là ông nội đây!"
Trong phòng vẫn yên lặng, một lúc lâu sau cánh cửa mới từ từ mở ra, người trong phòng chỉ mở ra một khe hẹp.
Nhìn qua khe hẹp, trong phòng tối om không có ánh sáng.
Người kia quấn mình trong một cái áo choàng đen, ngay cả tay cũng đeo bao tay dài, dưới thời tiết nóng như vậy mà cả người lại quấn kín mít.
"Ông nội, sao ông lại đến đây?" Du Nguyệt hỏi, giọng nói khô khốc.
Ông nội Du hiền từ nhìn cô ấy, cũng không ép cô ấy phải ra ngoài mà chỉ nói: "Nguyệt Nguyệt à, cháu yên tâm đi, ông nội đã tìm được người có thể trị bệnh lạ của cháu.
Chỉ là ông mời người ta đến, cô của cháu, cô của cháu lại..."
Nói đến đây, ông không khỏi thở dài.
"Ông muốn đưa cháu đến nhà cô bé nhìn xem, cháu thấy thế nào?" Ông hỏi.
Du Nguyệt lui ra sau một bước, lắc đầu thật mạnh, vô cùng bài xích ý kiến muốn mình ra ngoài này: "Không, cháu không...!Ông nội, cháu không muốn ra ngoài."
"Ông đảm bảo người này chắc chắn chữa được bệnh lạ trên người cháu, cháu tin ông nội một lần đi..." Ông nội Du nỗ lực thuyết phục cô ấy.
Ông vô cùng hiểu tâm trạng của Du Nguyệt, lúc trước khi con bé vừa mới phát bệnh, cảm xúc của nó vẫn chưa nhạy cảm như vậy, cũng đồng ý đi bệnh viện khám.
Chỉ là con bé bị bệnh lạ, chuyện này khó mà không bị truyền ra được, người khác bàn tán sau lưng, khiến Nguyệt Nguyệt ghét ra ngoài, cho đến bây giờ thậm chí còn trở thành sợ ra ngoài.
"Ông ơi, vô dụng thôi, không có cách nào cả...!Bệnh của cháu không chữa được.
Chúng ta đi gặp nhiều bác sĩ như vậy rồi, bọn họ đều bó tay không có cách." Du Nguyệt nức nở nói, cảm xúc xuống thấp vô cùng.
Bây giờ người xung quanh ai cũng biết cô ấy bị bệnh lạ, không dám gặp người.
"Cháu không tin ông à?" Ông nội Du xụ mặt nói.bg-ssp-{height:px}
Du Nguyệt vội nói: "Không ạ, cháu biết ông nội rất tốt với cháu, chỉ là..."
"Biết vậy là được, quyết định rồi đấy, ngày mai ông đưa cháu đến nhà người ra, để người ta xem bệnh cho cháu!"
"..."
Ông nội Du là người nói một không nói hai, chuyện đã quyết định là tuyệt đối không có chuyện đổi ý, Du Nguyệt thầm muốn từ chối như không có lá gan kia.
Ông nội cô ấy quả thật rất tốt với con cháu, nhưng ông mà nổi giận thì bọn họ thật sự rất sợ.
Mẹ Du về nhà, nghe ông nội Du nói chuyện này, trong lòng cảm thấy rất vớ vẩn, bà ta chưa bao giờ tin chuyện quỷ thần.
Vấn đề trên người Du Nguyệt, từ đầu đến cuối bà ta luôn cảm thấy đây là mắc bệnh lạ.
Đứng ngồi không yên một hồi, cuối cùng mẹ Du cũng không nhịn được, hỏi: "Theo lời ba nói thì cô bé kia bằng tuổi Nguyệt Nguyệt, vậy thì có năng lực thật ạ? Lại nói cái gì mà quỷ thần...!Đây không phải mê tín dị đoan ạ? Ba, ba tin cái này từ khi nào vậy?"
"Cháu gái chú Chu...!Ba nói là chú Chu Tam Thông kia ạ?" Ba Du hỏi.
Ông nội Du gật đầu: "Chính là chú Chu Tam Thông của con, thiên sư chia ra cửu lục và tam thông, chú Chu được người ta xưng là Chu Tam Thông, đây là bản lĩnh của ông ấy.
Cháu gái ông ấy, ba nghĩ chắc không sai đâu.
Chỉ là mãi ba mới mời được người đến thế mà Du Gia lại làm hay lắm, trực tiếp chọc giận người ta để người ta đi mất."
Người trong phòng đổ dồn ánh mắt về phía Du Gia, Du Gia muốn nói gì nhưng vừa lên tiếng thì vẫn là câu: "Tôi có bệnh, tôi muốn uống thuốc."
Mọi người: "...!Phụt!"
Bác cả Du nén cười hỏi: "Chẳng trách hôm nay về nhà chưa từng nghe cô nói chuyện, chỉ là Gia Gia cũng không thể như vậy mãi chứ, định không nói lời nào luôn à?"
"Bọn họ nói qua tiếng là chú thuật sẽ tự giải...!Mấy đứa phải nghe lời ba, không cần đắc tội thiên sư, loại người này thủ đoạn khó lường.
Con đắc tội người ta, người ta chỉ hơi động tay một cái là con bó tay luôn rồi..." Ông nội Du chỉ Du Gia: "Thấy không, đây là vết xe đổ."
Du Gia giận mà không dám nói gì, sợ mình vừa mở miệng là lại nói câu kia.
Vết xe đổ này quả thật rất có sức thuyết phục, mọi người đều không khỏi gật đầu.
Ba Du nói: "Vậy ngày mai con tự đưa Nguyệt Nguyệt đến nhà, hy vọng người ta không so đo Gia Gia vô lễ..."
Trong lòng mẹ Du vẫn còn nghi ngờ, buổi tối lúc chỉ còn hai vợ chồng, bà ta không nhịn được hỏi ba Du: "Chu Tam Thông mà anh với ba nói là ai vậy?"
"Chú Chu à...!Đó là người rất tài giỏi." Ba Du vẫn còn ấn tượng với chú Chu này, phải nói là ấn tượng khắc sâu, ông ta nói với mẹ Du: "Anh biết trước giờ em không tin mấy cái này, chỉ là trên đời này thật sự có những thứ khoa học không thể giải thích được.
Em cũng nghe bác sĩ nói về bệnh của Nguyệt Nguyệt rồi đấy, căn bản tìm không ra nguyên nhân, chúng ta nên nghĩ lại cách khác chứ."
Người thường không biết, bọn họ lại rất rõ ràng, trên đời này có người được gọi là thiên sư.
Thiên sư có thủ đoạn quỷ quyệt, năng lực lại càng vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.
"Du Gia quả thật cũng nên được dạy bảo lại, tính tình của cô ấy thường xuyên đắc tội người khác.
Trước kia người ta xem ở mặt mũi ba nên mới không so đo, nhưng sau này thì sao?" Ba Du thở dài.
Từ sau khi ba ông ta rời khỏi cái ghế kia, nay đã khác xưa rồi.
Mẹ Du gật đầu, chỉ là trong lòng vẫn lo lắng, cả đêm ngủ không ngon.
Sáng hôm sau, ăn xong cơm sáng bọn họ bèn đưa Du Nguyệt đến căn nhà số hẻm Trường An luôn.
"...!Chúng tôi đến tìm cô Việt." Ông nội Du tiến lên nói.
Người mở cửa à một tiếng: "Buổi sáng cô chủ nói hôm nay sẽ có người đến nhà, có lẽ chính là mọi người...!Mọi người vào đi."
Bên ngoài thời tiết nóng bức, nhưng khi vào nhà thì lập tức cảm thấy mát mẻ sảng khoái.
Gần đây bởi vì chuyện của Du Nguyệt mà mẹ Du luôn mất ngủ, cơm cũng ăn không ngon, trong lòng bồn chồn nôn nóng.
Chỉ là sau khi vào nhà, bà ta cảm thấy như có một đôi tay gạt bỏ hết những lo âu bực bội trên người mình đi.
"Cạc cạc!"
Một con ngỗng trắng từ cửa xông vào, trên lông trắng bị dính vết bẩn, thậm chí có cả một vài vết thương nhỏ, nhưng mà thần kỳ là cái đầu nó ngẩng rất cao, như là tướng quân thắng trận trở về.
"Ai nha, Đại Bạch, sao mày lại ra ngoài đánh nhau rồi? Nhìn xem, chỗ này bị rụng lông mất rồi." Thường Thanh ngồi xổm xuống sờ lưng nó.
Đại Bạch vươn cổ kêu hai tiếng, Thường Thanh cũng không biết nó đang nói gì.
Một người phụ nữ xinh đẹp thướt tha đi đến, người này có diện mạo xinh đẹp kinh người, bước chân uyển chuyển thướt tha, vẻ đẹp cổ điển quyến rũ, một ánh mắt một nụ cười cũng đủ hớp hồn người khác.
Người này từng là Uyển Phi, phi tử của hoàng đế, Uyển Phi cười dịu dàng: "Mời các vị khách vào trong, cô chủ đang chờ."
Người nhà họ Du đi vào, nghe thấy Uyển Phi nói chuyện với Thường Thanh:
"Đại Bạch mới đến thành phố B, đương nhiên muốn ra ngoài chiếm địa bàn.
Nó muốn tất cả động vật ở đây đều biết đây là địa bàn của nó...!Cô chủ nói chỉ cần chuẩn bị sẵn đồ ăn cho nó là được!"
"Được rồi, Thường Thanh, trên mặt cô là sao vậy? Đỏ đỏ trắng trắng."
"Tôi, cơ thể cô chủ cho tôi nhạt nhẽo quá, nhìn không tinh thần gì cả, tôi muốn phải hồng hào cơ, cho nên mới trang điểm thêm!"
"Tay nghề của cô không ổn chút nào, đợi lát nữa cô tháo cơ thể xuống, tôi vẽ lại cho cô..."
Những lời sau đó, người nhà họ Du đi xa không nghe rõ, tuy nhiên chỉ nghe đến đó mẹ Du đã run cả người, lúc này nhìn phong cảnh sân nhà như họa cũng cảm thấy âm trầm quỷ dị..