Edit: Diên Diên
Beta: Tinh Niệm
Vừa nói đến đây, ánh mắt Ảnh phức tạp.
Hắn không thích nữ tử này.
Cũng không phải nàng không tốt.
Là bởi vì giáo chủ một lòng đều đặt ở trên người nàng.
Nhìn một loạt phản ứng của giáo chủ, càng xem càng chấn động nhân tâm.
Thế cho nên Ảnh càng ngày càng không thích Tô Yên.
Hắn sợ một ngày kia, giáo chủ sẽ vì nữ nhân này mà cả mạng đều dâng lên.
Mà hiển nhiên, ngay thời khắc giáo chủ xuống tay với chính mình, ngài ấy đã muốn đưa mạng mình cho Tô Yên.
Ảnh trầm mặc thật lâu.
Đột nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ.
Giáo chủ không thể rời đi nữ nhân này.
Nàng chính là mệnh căn của giáo chủ.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Ảnh.
Khi hắn nói chuyện, luôn có một loại cảm giác gửi gắm.
Nàng gật đầu, nói
"Ta sẽ đối tốt với hắn."
Tiểu Hoa
"Ký chủ, chị có thấy lời hắn nói giống như mẹ vợ dặn dò con rể tổng tài bá đạo không?"
Thấy Tô Yên không có trả lời, Tiểu Hoa lầm bầm lầu bầu.
Mà Ảnh sau khi nghe xong lời Tô Yên, xoay người đi ra ngoài.
Giống như là cam chịu.
Cam chịu từ nay về sau, chuyện của giáo chủ liền giao cho vị cô nương này.
Thời điểm Hoa Vô Khuynh tỉnh lại, phát hiện Tô Yên không có ở bên cạnh.
Hắn lập tức ngồi dậy.
Tầm mắt quét một vòng, con ngươi đen nhánh, mặt không biểu tình.
Ảnh bưng một chén thuốc đi đến trước mặt Hoa Vô Khuynh
"Giáo chủ, ngài nên uống thuốc."
Hoa Vô Khuynh làm lơ lời Ảnh nói
"Nàng đâu?"
"Tô Yên cô nương đi thúc giục người ta làm bánh bao thịt cho ngài."
Nghe cái này, Hoa Vô Khuynh hạ mắt xuống, cỗ hơi thở nguy hiểm trên người dần dần rút đi.
Ảnh đặt chén thuốc ở đầu giường.
"Giáo chủ có muốn nghe thuộc hạ nói một lời?"
"Nói."
"Căn cứ theo thuộc hạ quan sát, Tô Yên cô nương thật để bụng giáo chủ, cũng thật thích giáo chủ."
Vừa nghe đến cái này, Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào Ảnh, chờ đợi hắn tiếp tục nói.
Ảnh lên tiếng
"Lúc giáo chủ mất trí nhớ, người ở bên ngoài nói ngài là thằng ngốc. Nhưng Tô Yên vẫn luôn đối xử tốt với ngài? Dạy ngài mặc quần áo, đi dạo phố nghe diễn. Ngài muốn cái gì, chỉ cần ngài nói, Tô Yên cô nương ít khi sẽ cự tuyệt."
Hoa Vô Khuynh không nghĩ tới những việc này, hiện giờ nghe Ảnh nhắc lại, thật đúng là như vậy.
Ảnh lại nói
"Nghĩ lại khi ngài khôi phục ký ức, người khác đều sợ hãi cách ngài mét. Nhưng Tô Yên cô nương cũng không có sợ hãi."
Hoa Vô Khuynh nhớ tới sự tình một ngày kia, thanh âm rầu rĩ
"Nhưng nàng lại đuổi ta đi."
Vì sao nàng lại muốn đuổi hắn đi??
Ảnh do dự trong chớp mắt, mở miệng
"Kỳ thật, khi ngài kêu thuộc hạ đi tìm Tô Yên cô nương, nghe nói Tô Yên cô nương vốn đã muốn đi Ma giáo tìm ngài."
Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn Ảnh.
Ảnh tiếp tục nói
"Giáo chủ ngài nghĩ lại xem, Tô Yên cô nương nhìn thấy ngài bị thương thật tức giận, buổi tối một đêm không trở về. Ngài cảm thấy Tô Yên cô nương là ghét bỏ ngài. Nhưng là thuộc hạ cảm thấy, Tô Yên cô nương là đau lòng ngài, không nghĩ đến ngài bị thương mà lại giấu diếm nàng nhiều ngày như vậy, nàng mới tức giận."
Hoa Vô Khuynh trong mắt hiện lên một tia ánh sáng
"Thật sự?"
Ảnh lập tức cúi đầu, đôi tay ôm quyền
"Giáo chủ, ngài phải tin tưởng chính mình."
Nói xong, hắn dừng một chút, nói
"Lúc ngài hôn mê, Tô Yên cô nương nói sẽ đối tốt với ngài, sẽ không rời bỏ ngài."
Ảnh ở đây đả thông tư tưởng cho giáo chủ, chính là đang liều mạng.
Hắn không nghĩ tới giáo chủ một khi suy nghĩ miên man, lại làm ra việc tự tổn thương mình.
Hoa Vô Khuynh nắm chặt thảm trên người
"Nàng vì sao không tự mình nói với ta?"
Ảnh nói
"Giáo chủ, loại việc như thế này, nên là ngài mở miệng trước."