Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Ông ta vươn ngón tay run rẩy.
Nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Tô Yên nghe xong, cũng đi đến hỗ trợ.
Kết quả cánh tay bị người nào đó túm lấy, kéo vào thính đường.
Ầm một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên cùng Tư Đồ Tu.
Tư Đồ Tu trên dưới đánh giá.
Lên tiếng
"Phật châu bổn vương cho cô đâu?"
"Ở trong phòng, thuộc hạ không mang theo."
"Sao? Coi thường đồ vật kia ư?"
"Nó quá quý, thuộc hạ sợ sẽ làm rơi vỡ mất."
Nàng nghiêm túc giải thích.
Tư Đồ Tu nghe xong, duỗi tay sờ sờ cổ Tô Yên.
"Về sau, nếu để bổn vương phát hiện cô không mang theo thì đầu cô cũng không cần ở trên cổ nữa."
Tô Yên bực mình.
Người này luôn là lấy đầu nàng ra để nói chuyện.
Đây là uy hiếp!
Nhưng, còn có thể làm sao bây giờ?
Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nhẹ nhàng
"Vâng"
Tư Đồ Tu từng bước một tới gần,
"Thanh âm nhỏ như vậy, là không muốn sao?"
Tô Yên không nói chuyện mà là ngẩng đầu, muốn nhìn xem hắn là hỏi thật hay chỉ là giả vờ hỏi.
Tư Đồ Tu cười vô hại,
"Cô cứ việc nói, bổn vương muốn nghe ý kiến của cô một chút."
Sau đó, Tô Yên liền nghe lời, nói
"Nó hơi nặng, để trong túi tiền mang theo cũng nặng, có chút vướng bận."
Giây tiếp theo, Tư Đồ Tu liền nắm cằm nàng.
Hắn cười như không
"Bổn vương vẫn là lần đầu tiên có người thành thật như vậy."
Tô Yên không hiểu được hắn có ý gì.
Hắn hạ mí mắt, ý cười trên mặt không thấy nữa.
"Một ngày canh giờ, cô ngày ngày đều phải mang theo, bổn vương nếu phát hiện cô không mang theo, liền cho cô cái tội hộ chủ bất lợi."
Nói xong, thấy Tô Yên vẫn là biểu tình kia.
Hắn tiến lại gần, ở bên tai nàng thấp giọng hỏi
"Ngươi chắc cũng biết, hộ chủ bất lợi là tội danh gì?"
Tô Yên lắc đầu
"Không biết."
"Xét nhà, diệt môn, chém đầu."
Tô Yên
"······"
Người này có phải ngày ngày nghĩ cách để chém đầu nàng hay không?
(눈_눈) ]
Hắn nhìn bộ dáng nàng trong nháy máy liền héo, nhịn không được muốn bật cười.
Khóe môi gợi lên, thấp giọng
"Không cao hứng sao? Nghe xong lại không vui vẻ gì?"
"Cái gì?"
"Cô ẩu đả mệnh quan triều đình, việc này muốn tính như thế nào?"
Hắn vừa nói xong, Tô Yên trừng lớn đôi mắt, phủ nhận
"Ta không có."
"Ồ?"
"Ta thật sự không có."
"Vậy Triệu Thừa tướng tại sao nằm trên mặt đất?"
"Tự hắn ngã xuống."
"Vô duyên vô cớ, như thế nào lại ngã?"
"Không cẩn thận té ngã."
"Như thế nào lại không cẩn thận?"
"Hắn bắt ta, ta hất tay hắn, sức lực quá lớn, hắn liền ngã xuống đất."
"Cái này cũng chưa tính là ẩu đả?"
Tô Yên
"······ Chàng đây là bôi nhọ."
Tư Đồ Tu một bàn tay chống lên cửa, cúi đầu nhìn nàng
"Lời nói của Bổn vương, chính là đạo lý."
Sau đó, Tô Yên càng héo.
Nàng vẫn là nhanh trở về đoạt lại hoàng vị thôi.
Làm hoàng đế, nàng chính là lão đại.
Tư Đồ Tu nhìn nàng héo héo.
Duỗi tay kéo một sợi tóc của nàng lên, quấn quanh trên đầu ngón tay thưởng thức.
"Tống thị vệ cũng không cần uể oải."
Tô Yên ngẩng đầu.
Hắn chậm rì rì nói
"Dù sao vẫn còn có biện pháp cứu vãn."
"Biện pháp gì?"
Tư Đồ Tu tới gần nàng, cực gần.
Thấp giọng
"Nếu cô làm bổn vương cao hứng, bổn vương liền không truy cứu."
Tô Yên nghi hoặc
"Vậy làm thế nào chàng mới có thể cao hứng?"
"Đây là chuyện của cô."
Hắn chậm rãi nói.
Vừa dứt lời.
Vốn đang định thu tay lại đứng dậy, để tiểu thị vệ tiếp tục đi bóc hạch đào.
Kết quả, liền thấy tiểu thị vệ nâng tay lên, chậm rì rì ôm lấy hắn.
Thân thể hắn cứng đờ.
Ôm một hồi lâu, Tô Yên ngẩng đầu, hỏi nghiêm túc
"Như vậy có vui vẻ không?"