Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

chương 1361: hải tặc tinh tế có chút ngoan 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Hắn dừng lại động tác, cười cực kỳ thoải mái

"Không có việc gì, tôi chờ cô, chậm rãi nhai, cẩn thận nhai."

Ba phút sau, Tô Yên mới vừa nuốt xuống, lại một viên kẹo nhét vào trong miệng cô.

Sau nửa giờ, Tô Yên ở đằng kia ăn kẹo. Chờ cô ăn xong tất cả đống kẹo kia.Trong miệng đã ngọt phát ngấy, mày nhăn dúm dó.

Cô cúi đầu, nhai nuốt viên cuối cùng.

Hoắc Vưu nhìn Tô Yên, cảm xúc mạc danh, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Cho đến khi cô nuốt xuống viên cuối cùng, mới ngẩng đầu, thanh âm mềm ấm

"Ăn xong rồi."

Hoắc Vưu cười.

"Cô ngoan như vậy, sắc trời lại tối như này, nếu như bị người xấu khi dễ thì làm sao bây giờ? Tôi đưa cô về ký túc xá."

Nói xong liền lôi kéo một góc túi áo bị xé rách của Tô Yên, căn bản không cho cô phản bác cái gì đã kéo người đi về trường học.

Tô Yên lặng lẽ duỗi tay bảo vệ túi áo của mình.

Hắn lại dùng thêm chút sức, túi áo này sẽ hoàn toàn bị kéo xuống.

Thế cho nên dọc theo đường đi, lực chú ý cô luôn dừng trêи túi áo của mình.

Tuy rằng nơi này cách trường quân đội đế quốc không xa. Nhưng từ cổng trường đến ký túc xá nữ lại rất xa.

Ít nhất phải đi hơn nửa giờ.

Hắn cứ như vậy túm túi áo Tô Yên, một câu cũng không nói. Lười biếng lôi kéo cô trở về cửa ký túc xá nữ.

Tô Yên một đường chỉ chú ý tới túi áo, mong nó không có táng thân tại đây.

Mãi cho đến khu ký túc xá nữ, cô mới thở nhẹ một hơi.

Nhưng bước chân Hoắc Vưu vừa đứng lại. Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng.

Túi áo lìa thân, rơi xuống dưới.

Tô Yên nhìn vải dệt trong tay hắn, lại nhìn địa phương mình vẫn luôn che chở.

Cô còn không chưa kịp trách cứ. Hắn lại rất có lễ phép xin lỗi

"Xin lỗi, vừa mới không đứng vững, sức lực có chút lớn."

Tô Yên cúi đầu không nói lời nào.

Hắn nhìn bộ dáng kia của cô, có chút đáng thương.

Tóc cô hơi xoăn, đầu cúi xuống. Dưới ánh trăng,dáng cô càng thêm nhỏ gầy.

Hắn nhịn không được duỗi tay, sờ sờ đầu Tô Yên.

Thở dài, nói

"Là tôi cố ý."

Tô Yên không nói chuyện. Cô biết là hắn cố ý.

Hoắc Vưu thấy cô không phản ứng, duỗi tay muốn với một cái túi áo khác.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s.truyenhd.com lolite, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên chân lui sau một bước. Làm hắn không với đến.

Hoắc Vưu mày hơi nhướng

"Được, đưa cô đến nơi này thôi, tôi phải đi."

Nói xong, hắn khom lưng, bỗng nhiên tới gần một bước, sát gần Tô Yên.

Hỏi một câu không thể hiểu được

"Vì sao qua lâu như vậy, trêи người của cô còn có hương vị kẹo sữa?"

Hắn dựa gần vào gương mặt Tô Yên, môi sắp đụng tới mặt cô.

Dưới ánh trăng, bóng dáng hai người kéo dài. Hình ảnh tốt đẹp.

Tô Yên thực nghiêm túc suy nghĩ một chút vấn đề này

"Chắc là, ăn kẹo sữa quá nhiều."

"À?"

Một tiếng à này của hắn kéo dài ngữ điệu. Như là đang trêu đùa.

Tô Yên chớp chớp mắt. Nhìn hắn dán gương mặt lại đây.

Cô trong nháy mắt bị mê hoặc. Ngẩng đầu nghiêm túc hỏi

"Em có thể hôn anh không?"

Hoắc Vưu sửng sốt. Có lẽ là không nghĩ tới nữ sinh này còn có thể nói ra lời này.

Tiếp theo, trong đầu hắn lại có một cái ý tưởng thổi qua.

Hắn đây là bị nữ nhân đùa giỡn sao?

Đang nghĩ ngợi tới đây, Tô Yên lại nói tiếp một câu

"Anh không nói lời nào, em liền coi như là anh đồng ý"

Nói xong, lại đợi trong chốc lát.

Nhìn thấy hắn còn nhìn chằm chằm mình. Thân thể Tô Yên tiến lên một chút.

Bẹp, liền hôn lên đôi môi lạnh lạnh kia.

Thân thể Hoắc Vưu cứng đờ.

Chỉ cảm thấy vừa mới có một mùi hương dâu tây kẹo sữa ập vào trước mặt.

Sau đó có thứ mềm mềm ấm ấm dán ở trêи môi hắn.

Hắn ······ bị phi lễ.

Lại còn là người mà hắn cảm thấy cô sẽ không bao giờ phản kháng dù cả tối hôm nay luôn bị hắn bắt nạt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio