Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
"Tôi có phải rác rưởi hay không tôi không biết, chờ lúc các người ngồi vào trong ngục giam, các người chính là rác rưởi."
Nói xong, Tô Yên chậm rãi đi về phía trước một bước.
Trong lòng, oán khí thuộc về nguyên thân đã bị kϊƈɦ phát ra.
Là một loại tâm tình đau thương lại khổ sở.
Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, nguyên thân đang trách cứ, vì sao người chung quanh lạnh nhạt như vậy, không có một người chịu vươn tay tới giúp cô ấy. Nếu bọn họ chịu vươn tay giúp cô ấy một chút thì cô ấy lúc trước sẽ không lựa chọn nhảy lầu."
Tô Yên hơi động cũng cảm thấy cả người rất đau. Cô mở miệng
"Chính cô đều sợ hãi không dám phản kháng, lại muốn người khác tới giúp mình phản kháng. Là cảm thấy người khác không sợ hãi sao? Chính mình cũng không dám, vì cái gì còn muốn oán trách người khác?"
Ai cũng hy vọng người khác chân thiện mỹ, dũng cảm lại nghĩa khí. Nhưng lại không hề nghĩ rằng họ cũng chỉ là người trần da thịt mà thôi. Xu lợi tị hại, là thái độ bình thường.
Xét đến cùng, mình bị khi dễ thì chính mình phải phản kháng. Chỉ có tự mình đấu tranh, người khác nhìn đến, mới có thể duỗi tay đi giúp mình một phen.
Dù sao cũng là bị khi dễ rồi, hậu quả của việc phản kháng lại thì có thể xấu đến mức nào nữa?Muốn đau thì phải cùng nhau đau, nếu bị tố cáo, ít ra trong lòng cũng sẽ không nghẹn khuất.
Tựa hồ là lời Tô Yên nói có tác dụng. Cỗ oán khí trong lòng kia bị đuổi tản ra. Tô Yên chậm rì rì đi vài bước.
Mấy người đồng bọn vội vàng đi xem Triệu Lily. Thấy cô ả vẫn còn sống, vội vàng đỡ ả rời đi.
Cửa ký túc xá cũng chỉ dư lại một mình Tô Yên. Những người đó vừa đi.
Bịch! Tô Yên liền ngã quỳ gối trêи mặt đất, nằm trêи bậc thang.
Uống sáu bình dinh dưỡng kia, phỏng chừng tất cả đều hao phí đến không còn.
Cô miễn cưỡng giật giật muốn ngồi dậy. Kết quả còn chưa kịp đứng lên. Một đôi quân ủng đã xuất hiện trong tầm mắt.
Tô Yên ngẩng đầu, quần màu đen, đồng phục màu bạc. Khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ mang theo ý cười lười nhác.
Là Hoắc Vưu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s.truyenhd.com lolite, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hắn không hề rời đi. Hoắc Vưu nhấc chân, đá đá tay Tô Yên.
"Còn tưởng rằng chỉ biết bị khi dễ, nhưng đúng thật là ngoài dự kiến a."
Tô Yên không nói chuyện. Cô không có sức lực. Bụng cũng ục ục kêu.
Hoắc Vưu ngồi xổm xuống, có vẻ rất là hứng thú
"Còn có thể đứng lên không?"
Tô Yên đỡ bậc thang, chậm rì rì đứng lên. Động tác thực chậm, nhất cử nhất động cứ như đã qua một thế kỷ.
Kết quả mới vừa đứng dậy, bắp chân run run, liền lại lần nữa ngã xuống trêи mặt đất.
Chỉ là không bị đau như trong tưởng tượng. Cô được một người đỡ vào trong ngực.
Hoắc Vưu nhìn cô bộ dáng Tô Yên cả người toàn vết thương. Hắn mở miệng
"Xem như là xin lỗi vì xé túi áo của cô, tôi cứu cô một lần này vậy."
Nói xong, hắn bế ngang người lên, ôm cô đi ra bên ngoài trường học.
Mí mắt Tô Yên run lên, nhưng lại rất đói bụng. Cô mở miệng
"Em muốn ăn cơm."
Thanh âm mềm mại, một chút lực công kϊƈɦ đều không có.
Hoắc Vưu ôm người ở trong lòng ngực, mềm mại ấm áp hệt khối pudding.
Hắn liền kỳ quái, người như vậy rốt cuộc là sao có thể được đặc cấp tiến vào trường quân đội đế quốc?
Hắn cúi đầu thấy cô mơ màng sắp ngủ, ngay lúc cô sắp ngủ, liền cố ý đong đưa hai cái làm người hoảng đến tỉnh.
Không biết xe từ chỗ nào tới, hắn mở cửa xe liền ngồi lên. Xe màu đen nhanh chóng bay lên, biến mất ở trong bóng đêm.
Hoắc Vưu nhìn Tô Yên, trong ánh mắt ẩn ẩn mang theo ánh sáng, còn có một chút ý cười. Hắn sờ soạng trong túi mình chốc lát. Lấy ra một viên kẹo.
Là kẹo của Tô Yên. Cũng không biết hắn giấu một viên này từ khi nào. Hoắc vưu lột ra, đút tới bên môi cô.
Tô Yên cũng không muốn ăn. Lúc trước ăn quá nhiều rồi. Nhưng... đã đói bụng. Vẫn là há mồm ăn vào