Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Cuối cùng, vẫn phải năm sáu tên bị đánh cho lăn lộn trêи mặt đất thì đám người kia mới vội vã chạy đi.
Trước khi đi, gã đàn ông cầm đao kia còn cố với lại nói thêm một câu
"Chúng mày cứ chờ đấy."
Nói xong liền xoay người chạy đi.
Tô Kiêu nhìn Tô Yên đang đứng che trước mặt mình. Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao thằng cha Quân Vực kia thích giả vờ đáng thương yếu ớt trước mặt cô đến vậy.
Tô Yên mở miệng
"Đi về."
Tô Kiêu cong môi
"Hình như tôi chưa từng đáp ứng sẽ trở về cùng chị."
Tô Yên ngẩng đầu
"Cậu còn muốn tiếp tục đánh?"
Tô Kiêu
"Tôi cũng không nhờ chị cứu tôi, là chị xen vào việc của người khác."
"Đây không phải là xen vào việc của người khác, cậu là em trai của tôi. Là việc tôi nên làm."
Cô nói rất nghiêm túc.
Vì những lời nói này của Tô Yên, trong mắt Tô Kiêu hiện lên vô vàn cảm xúc khác nhau. Yết hầu hắn lăn lộn, giống như có rất nhiều điều muốn nói với cô.
Cuối cùng, bỗng nhiên cười rộ lên. Hắn khom lưng tới gần Tô Yên. Cười vô cùng càn rỡ
"Vì sao chị nhất định phải ở bên cái loại người vô dụng kia? Tôi cũng là một lựa chọn không tồi."
Vừa dứt lời, đầu Tô Kiêu lại ăn trọn một cái đập nữa.
Tô Yên rất nghiêm túc
"Tôi đánh để cho cậu tỉnh táo hơn một chút."
Tô Kiêu bị đánh đến phát ngốc.
Thật sự rất đau đó.
Hắn xoa đầu, không nói gì. Chớp mắt liền biến thành châm chọc mỉa mai.
"Người như chị, tặng không tôi cũng không thèm."
Tô Yên nghiêm túc
"Cậu không có cơ hội."
Tô Kiêu nhún vai, trưng ra bộ dáng cà lơ phất phơ
"Thế giới lớn như vậy, nam nhân nhiều như vậy, chị có thể tìm thêm mấy người nữa, không nhất thiết phải treo cổ trêи một cái cây."
Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn.
Cô hiểu rồi. Tô Kiêu đối với Hoặc Vưu có trăm ngàn điều không hài lòng, hắn chỉ nghĩ biện pháp để chia rẽ hai người bọn họ.
Cô không nói gì nữa, duỗi tay túm lấy áo hắn kéo vào thang máy.
Đơn giản lại thô bạo.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s.truyenhd.com lolite, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Kiêu cũng không nói thêm điều gì, bởi cậu ta cũng hiểu, dù làm gì cũng không phản kháng lại được.
Trong chốc lát, Tô Yên lôi được Tô Kiêu trở về trêи mặt đất, cũng chính là nơi bình thường vẫn sinh hoạt.
Tô Yên đi thang máy lên trêи, thời điểm thang máy mở ra liền nhìn thấy Hoặc Vưu đứng dựa vào tường cạnh thang máy.
Bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Hoặc Vưu sáng lên. Sau đó liền giơ tay ôm lấy Tô Yên.
Tô Kiêu đứng ở phía sau, mắt trợn trắng. Thật sự, làm thế nào cậu ta cũng không thể chấp nhận được thằng nhãi này.
Vì cái quái gì mà Tô Yên lại cứ phải chọn chúng hắn ta????
Tô Yên ôm lấy Hoặc Vưu, sau đó nói với Tô Kiêu
"Cậu về phòng nghỉ ngơi đi."
Tô Kiêu đi ra khỏi thang máy.
Hoặc Vưu và Tô Kiêu giống như vô cùng chán ghét nhau. Hai người đều không thèm nói với nhau một câu, coi đối phương như không khí.
Tô Kiêu đi lướt qua hai người kia, Hoặc Vưu cũng không thèm nhìn hắn một cái, cứ ôm chặt lấy Tô Yên.
Tô Yên nghi hoặc
"Anh chuẩn bị đi đâu?"
Hoắc Vưu mở miệng
"Chuẩn bị đi tìm em."
Nói xong, Hoắc Vưu lại nói tiếp
"Yên Yên đi đâu vậy?"
"Đấu trường ngầm."
Hoắc Vưu gật đầu, chẳng trách trêи người cô có mùi máu.
Chỗ đó có cái gì hay?? Suy nghĩ một lúc, hắn cũng không nghĩ ra.
Tô Yên đỡ hắn trở về phòng bệnh. Vừa đi vừa nói
"Bác sĩ nói anh không được đi lại nhiều."
Hoặc Vưu gật đầu đồng ý với lời Tô Yên nói. Cô nói cái gì thì chính là cái đó.
Nhưng Tô Yên dám khẳng định, nếu thời gian cô đi lâu hơn một chút nữa thôi thì hắn vẫn sẽ lết đi tìm mình.
Đúng lúc này, trong đầu vang lên âm thanh của Tiểu Hoa
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ bảo vệ Tô Kiêu đã hoàn thành."
Vốn dĩ mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp hơn. Tô Kiêu chịu nghe lời. Vết thương của Hoặc Vưu cũng gần như khỏi hẳn. Nhưng khi cô đỡ Hoặc Vưu vào đến trong phòng, cánh tay hắn bỗng nhiên từ ấm áp chuyển sang lạnh cóng.
Quá trình này chỉ mất năm bước chân. Cô nắm tay hắn, sửng sốt ngẩng đầu
"Hoắc Vưu?"