Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

chương 1508: hoa bỉ ngạn ở minh giới 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Đó là giọng nói của hai kẻ ngồi ngay bên cạnh.

Họa Nhu vẫn nhớ rất rõ hai kẻ kia là ai, thế cho nên khi cô ta phát hiện mình vẫn còn sống, liền giết chết hai kẻ kia.

Ngày đó, có ba người tới nhà Họa Nhu làm khách, còn một người khác chính là Lý viên ngoại.

Họa Nhu vốn luôn cho rằng, kẻ ôm mình đi là Lý viên ngoại. Còn tướng công đã sớm bị bọn họ chuốc say, nằm gục trêи bàn.

Lúc đó Họa Nhu mơ mơ màng màng dùng sức giãy dụa, vô tình sờ thấy một miếng ngọc bội.

Trêи đó khắc hoa văn rất kì lạ, là hình một cây sáo.

Họa Nhu có ý định giật lấy ngọc bội kia, đập lên đầu gã, nhưng vừa mới dứt được ra, đã bị người ta phát hiện, móng tay của cô ta cào vào miếng ngọc bội, để lại một vệt máu trêи đó.

Thoắt cái ba năm trôi qua, miếng ngọc bội đó lại đang ở trong tay tướng công.

Lúc nãy khi hắn nghe thấy giọng nói của mình lại sợ hãi đến như vậy, Họa Nhu không thể nhìn thấy một tia lưu luyến nhớ mong nào.

Người mà cô ta gọi là tướng công trước mặt này, thật sự rất xa lạ, khiến cho Họa Nhu sinh ra nghi hoặc. Chẳng lẽ, trong ba năm sống lại này, ký ức của cô ta trở nên hỗn loạn rồi sao? Đến mức quên cả tướng công của mình trông như thế nào??

Cô ta nhận sai người rồi sao?

Không phải, không thể.

Chính là hắn.

Ánh mắt Họa Nhu mê man.

Cô ta lên tiếng

"Ngày ấy có người tới nhà làm khách, là ngươi cố ý bắt Họa Nhu ra bồi rượu, đúng không? Ba người kia vũ nhục Họa Nhu, cũng đã được sự đồng ý của ngươi?"

Ánh mắt của Họa Nhu trống rỗng. Những điều chống đỡ nàng tồn tại từ trước tới nay, dần dần sụp đổ trước mắt.

Mà vị tướng công ngồi trước mặt lại có chút hoảng loạn, bởi vì nữ nhân lạ mặt này có giọng nói rất giống với Họa Nhu.

Họa Nhu chết ba năm nay, ngày nào gã cũng bị tra tấn tinh thần.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s.truyenhd.com lolite, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Gã vô cùng kϊƈɦ động, nhìn chằm chằm Họa Nhu. Sự sợ hãi trong mắt cũng dần biến mất, thay vào đó là sự ghét bỏ, khinh thường.

Gã mở miệng

"Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đang làm cái gì. Ngươi ghét bỏ ta nghèo, ghét bỏ ta không có bản lĩnh. Đối với Lý viên ngoại, với mấy lão địa chủ kia phóng đãng như vậy, còn không phải là muốn câu dẫn họ sao?? Được thôi, ta thỏa mãn ngươi. Ngươi được thỏa mãn rồi còn không vui vẻ sao? Tại sao còn phải ngày ngày tìm tới ta?? Ngươi không thể để ta sống yên ổn một ngày sao??"

Bộ mặt gã trở nên vặn vẹo, thanh âm cao vút lên.

Gã tiếp tục gào lên

"Ngươi chết cũng chẳng liên quan gì tới ta! Tất cả là ngươi tự chuốc lấy! Là hậu quả do chính ngươi lăng loàn. Về sau ngươi đừng có quấn lấy ta!! Đừng quấn lấy ta nữa aaaaa!!!"

Gã gào thét lên, giống như chỉ có thể làm vậy để trốn khỏi nỗi sợ hãi trong lòng.

Họa Thiến Nhi đang nấu cơm dưới phòng bếp nghe thấy âm thanh của gã, vội vàng chạy lên.

Vội vàng ôm lấy gã

"Quan nhân, quan nhân! Họa Nhu đã chết rồi!! Nàng ta sẽ không thể quay lại nữa!! Chàng yên tâm, nàng ta sẽ không ghét bỏ chàng, ta cũng sẽ luôn ở bên chàng, ta cũng se không ghét bỏ chàng, quan nhân!!"

Một lúc lâu sau, nam nhân kia mới bình tĩnh lại, nhìn khắp nơi

"Ngọc bội của ta!! Ngọc bội của ta đâu???"

Họa Thiến Nhi vội vàng nhặt miếng ngọc bội ở dưới đất lên

"Ở đây, ở đây."

Gã cầm lấy miếng ngọc bội, nhẹ nhàng thở hắt ra.

Một lúc sau, mới nói một câu

"Tuy rằng nàng ta là một tai họa, nhưng lúc sắp chết ít ra cũng làm được một chuyện tốt. Ít nhất cũng đổi cho ta được miếng ngọc bội cổ này."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio