Edit: hhhhhh
Beta: Thanh Hoa
"Đúng vậy, Huyên Nhu đừng khóc."
Tốp năm tốp ba nữ sinh vây lại đây.
Có người mở miệng
"Tô Yên, cậu nghĩ mình là ai?"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn người kia, nghi hoặc mở miệng
"Vậy cậu nghĩ cậu là ai?"
Người kia bị Tô Yên đáp trả như vậy, sắc mặt tức khắc đỏ bừng.
Thẹn quá hóa giận, gào lớn
"Tô Yên, đừng tưởng trong nhà cậu có chút tiền là ghê gớm!"
Tô Yên nghiêm túc
"Không phải tôi cảm thấy ghê gớm, mà tự cậu cảm thấy nhà tôi ghê gớm."
Bên cạnh lại có người nói thêm vào
"Cậu xem cậu đã khi dễ Huyên Nhu thành bộ dạng gì?! Lúc trước hai người là bạn thân, bên nhau như hình với bóng! Bây giờ thì sao? Tô Yên, bây giờ trông cậu có còn giống học sinh không?"
Tô Cổ ngồi phía sau, lấy chocolate ra, cắn hai miếng.
Không biết có phải do tiếng mở gói chocolate quá lớn hay thế nào.
Tự dưng thu hút một số người lôi tên cậu vào.
Đám nữ sinh căm giận nhìn về phía Tô Cổ
"Tô Cổ, cậu là bạn của hai người họ, nói chút gì đi."
"Đúng vậy, nêu chút ý kiến đi."
"Nếu cậu đứng về phía Tô Yên, xem như mắt tôi mù."
Tô Cổ ăn xong khối chocolate kia, mới đứng lên đi qua.
Nhìn Tần Huyên Nhu đang khóc, lại nhìn Tô Yên.
Cậu nói với Tần Huyên Nhu
"Gia đình cô rất nghèo?"
Nói xong, Tần Huyên Nhu như bị vũ nhục, sắc mặt càng đỏ.
Thân thể run rẩy, như sắp không thể chịu đựng nổi muốn ngã xuống.
Trong đó có một nữ sinh phẫn nộ nói
"Tô Cổ! Cậu rốt cuộc muốn làm gì?! Gia đình Huyên Nhu rất khó khăn, cậu còn muốn chọc vào vết thương của cậu ấy??"
Đương nhiên, trong đó cũng có người đồng cảm nói
"Cậu chưa biết sao, Huyên Nhu là người duy nhất trong lớp chúng ta nhận quyên góp."
Lời này rơi xuống, thân thể Tần Huyên Nhu càng run lợi hại hơn.
Tất cả chuyện này đều do Tô Yên cả.
Tất cả đều là lỗi của Tô Yên.
Bỗng nhiên Tô Cổ duỗi tay, lấy sợi dây chuyền bạc cực kỳ mỏng manh trêи cổ Tần Huyên Nhu xuống.
Mặt trêи là một chiếc cánh, cũng không có gì đáng chú ý.
Đặc biệt là nó vẫn luôn được giấu bên trong áo.
Tô Cổ mở miệng
"Vòng cổ JK Collection Limited, kiểu mới nhất của năm nay. Nhà nghèo đến mức chỉ có thể đeo vòng cổ như vậy?"
Nói xong, chung quanh liền im lặng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc vòng cổ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s.truyenhd.com lolite, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tần Huyên Nhu lập tức lắc đầu
"Không, không phải."
Có lẽ hơi bối rối, lập tức muốn lấy lại sợi dây chuyền.
Tô Cổ cũng không tránh, để cô ta giật lại.
Tần Huyên Nhu nắm chặt tay, rất mau ổn định lại.
Hai mắt cô ta đỏ bừng nhìn Tô Yên, không ngừng nói
"Đều là mình sai, Tiểu Yên, cậu tha thứ cho mình đi, chỉ cần cậu tha thứ cho mình, thì cho dù có phải quỳ bao lâu mình cũng chấp nhận."
Nói xong, Tần Huyên Nhu lại quỳ trêи mặt đất.
Không hề đề cập đến sợi dây chuyền, chỉ tiếp tục vấn đề cô ta muốn.
Người bên cạnh vội vàng kéo cô ta lên, an ủi
"Huyên Nhu, sao cậu phải cầu xin loại người như vậy?"
"Đúng vậy, có bạn thân như cậu ta, không đáng."
Tiểu Hoa nhìn vậy chỉ kinh ngạc.
Vốn dĩ Tiểu Hoa không để ý tới Tần Huyên Nhu, chỉ xem cô là một cô gái có chút tâm kế.
Hiện tại xem ra, nó đã sai rồi.
Thế này mà là chút tâm kế sao??!.
Đây là vô cùng vô cùng tâm cơ!
Cứ tưởng là đồng thau nhưng không ngờ người ta lại nạm kim cương.
Làm Tiểu Hoa xem đến nỗi kinh ngạc.
Đạo hạnh thật cao thâm a.
Tô Yên nghi hoặc
"Cậu cầu xin tôi tha thứ cho cậu, vậy cậu đã làm gì mà cần tôi phải tha thứ?"