Edit: Tinh Niệm
Nhưng, rốt cuộc cũng là có huyết mạch thần thú.
Cho nên, ký chủ nhà nó hẳn là có cơ hội hóa thành hình người.
Nhưng mà, một năm này, xem ký chủ mỗi ngày bắt chuột chơi.
Giống như không có một chút dấu hiệu muốn hóa hình a.
Còn có một việc Tiểu Hoa cũng lo lắng.
Ký chủ của nó, khi nào có thể khôi phục ký ức?
Hiện tại nàng cái gì cũng không hiểu, quá đơn thuần.
Phỏng chừng trong đầu trừ bỏ ăn thịt, chính là bắt chuột.
Nếu không....tự mình dạy dỗ nàng?
Tiểu Hoa cũng cẩn thận vì ký chủ cân nhắc.
Kết quả là thực mau, Tiểu Hoa ra tiếng.
"Ký chủ, phu nhân chỉ có thể là một người.
Nếu nàng ta thành phu nhân, khẳng định sẽ không để chị tiếp tục ngốc ở bên người Vương gia nữa.
Không chừng còn đuổi chị đi a. Cho nên, ký chủ phải cố lên! Phải cùng Vương gia ở bên nhau!!"
Tô Yên nghe xong, sau đó nghiêm túc gật đầu.
Lương Nguyệt sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Yên ở trên bàn.
"Người tới, người tới!!"
Nàng ta được cung nữ nâng, lau vết máu trên mặt.
Một trương gương mặt hoa dung tuyệt sắc, hiện giờ cũng bị lây dính phẫn nộ.
"Đem cái thứ này...."
Lời còn chưa nói xong, đã thấy được từ xa Vũ Văn Húc ngồi ở trên xe lăn gỗ, được người đẩy chậm rãi xuất hiện.
Hắn một thân y phục màu đen thêu viền vàng, mí mắt buông xuống, tuấn mỹ tôn quý.
Lương Nguyệt trong mắt đầu tiên là kinh diễm, sau đó, liền nhìn thấy bọn thị vệ quỳ đầy đất
"Vương gia"
Mà nàng ta lúc này, cũng phản ứng kịp.
Không nghĩ tới, dung mạo Vũ Văn Húc thế nhưng....
Lại là, tuấn mỹ vô song như vậy.
Hình như, gả cho hắn cũng không phải một việc khiến mình chịu nhục.
Lương Nguyệt vốn đang phẫn nộ muốn bắt con vật lông bạc không biết xấu hổ kia.
Nhưng mà hiện giờ, nàng ta mặt mày ủ rũ.
Lạch cạch một tiếng, nước mắt hạ xuống.
Tiếp đó, liền ngã vào trong lòng ngực cung nữ, hoa lê đái vũ nhu nhu nhược nhược khóc lên.
Vũ Văn Húc nâng lên một chút mí mắt, nhìn lướt qua.
Lúc sau, lực chú ý liền dừng trên người Tô Yên đứng ở trên bàn đá.
Nhìn Tô Yên đứng ở chỗ đó, thân mình tròn vo còn ngốc ngốc lăng lăng nhìn hắn.
Khóe môi hắn nhẹ cong một chút.
Giây tiếp theo, liền thấy vật nhỏ màu bạc như là con chồn nhỏ, một chút liền lẻn vào trong lòng ngực Vũ Văn Húc.
Vũ Văn Húc cười lên, cúi đầu nhìn vật nhỏ ghé vào chỗ ngực mình.
Tô Yên ngẩng đầu, thấy được bên khóe môi nó dính máu.
Hắn mày nhíu một chút
"Lại bắt chuột?"
Tô Yên yên lặng cúi đầu, lắc mông chui vào trong lòng hắn dụi dụi, cũng không biết là chột dạ, hay là không muốn nói chuyện với hắn.
Chỉ là sau đó, toàn bộ thân mình nó bị nhấc lên.
Liền nghe thanh âm hắn nhàn nhạt
"Đi tắm"
"Vâng, Vương gia"
Phía sau hạ nhân đẩy Vũ Văn Húc đi đến hậu viện, cũng không thèm chú ý liếc mắt với tình cảnh nơi này một cái.
Mà lúc này, Lương Nguyệt lại sốt ruột.
"Vương gia!"
Ánh mắt Vũ Văn Húc lướt qua, chưa nói.
Lương Nguyệt nhận thấy được chính mình lời nói đường đột, cúi đầu, nhẹ nhàng chà lau nước mắt.
"Vương gia, ngài có nhận ra Lương Nguyệt?"
Nửa ngày sau, nghe Vũ Văn Húc thanh âm nhàn nhạt
"Không biết."
Lương Nguyệt thân mình cứng đờ.
Mà lúc này, cung nữ bên người nàng ta ra tiếng
"Vương gia, Lương Nguyệt công chúa là nữ nhi duy nhất của đương kim thánh thượng, cũng là người vừa rồi được hạ chỉ ban hôn cho ngài..."
Lời cũng chưa nói xong, đã bị Vũ Văn Húc đánh gãy
"Chuyện gì?"
Vị ánh mắt cung nữ kia nhìn về phía tiểu sủng vật màu bạc trong lòng Vũ Văn Húc.
"Vừa mới nãy, thứ trong lòng ngực ngài..."
Lương Nguyệt nhanh chóng lôi kéo tỳ nữ.
Ngăn cản nàng ta nói tiếp.
Chỉ nghe Lương Nguyệt cười nhạt
"Vừa nãy, ta đối với vật nhỏ trong lòng ngài vừa thấy đã thích, không nghĩ tới nó lại là sủng vật của ngài."