Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Cả Tiểu Hồng và Cổ Vương đều im lặng cùng một lúc.
Thảo nào cô ta luôn muốn chạy trốn.
Thì ra là đói.
Hơn nửa ngày sau, Tô Yên chạm vào thân rắn của Tiểu Hồng.
"Làm tốt lắm. "
Một câu khích lệ, Tiểu Hồng không còn tránh né như vừa rồi nữa.
"Tê tê tê tê tê!! "
Em vẫn rất lợi hại!!
Ban đầu, Tô Yên nghĩ rằng thả Bạc Vũ ra, có lẽ mấy ngày nay cô ta sẽ tìm tới.
Bởi vì có thể kêu một con rắn đi bắt cô ta.
Cũng chỉ có thể là Tô Yên.
Chỉ có Tô Yên không phải người trong vị diện này, có lẽ cô sẽ có một số khả năng đặc biệt.
Thế mà, vẫn luôn chờ đến khi cánh tay Bạc Phong dưỡng tốt, cũng chậm chạp không nhìn thấy người tới.
Bạc Phong nằm trong bệnh viện một tháng.
Nhờ việc Tô Yên cho ăn ba lần mỗi ngày, cuối cùng, Bạc Phong nhìn qua tốt hơn không ít.
Ngày hôm nay, cô vẫn mang hộp đựng thức ăn đến bệnh viện như bình thường.
Thời điểm bước vào, vừa vặn gặp được trợ lý Tiểu Trương đi ra.
Trợ lý Tiểu Trương mỉm cười
"Tô Yên tiểu thư, ngài đã tới. "
Tô Yên gật đầu
"Vâng."
"Bạc tổng đang đợi ngài ở bên trong. "
"Trong phòng còn có những người khác sao? "
Cô hỏi.
Trợ lý Tiểu Trương lắc đầu
"Không có. "
Ngay khi cậu ấy đề cập đến việc này, đôi mắt Tô Yên lóe lên cảm xúc.
Như là đột nhiên nhớ ra điều gì.
Lên tiếng
"Bạc Phong xảy ra tai nạn xe cộ, bố mẹ của anh ấy có biết không? "
Trợ lý Tiểu Trương sửng sốt, gật đầu
"Có biết. Vào thời điểm Bạc Vũ tiểu thư đến đây, đã thông báo cho Bạc phu nhân. "
"Tại sao tôi chưa từng nhìn thấy bọn họ?"
Trợ lý Tiểu Trương nghe câu hỏi của Tô Yên, thở dài
"Tô tiểu thư, Bạc gia là một doanh nghiệp lớn, ông bà Bạc đang bận rộn ở nước ngoài không thể về được."
Tô Yên nhìn bộ dáng thở dài của Tiểu Trương.
Lại hỏi lần nữa
"Con trai xảy ra tai nạn rất nghiêm trọng, cũng không trở về nhìn một lần? "
Tiểu Trương nói
"Tô tiểu thư, cha mẹ của Bạc tổng vẫn luôn ở nước ngoài quanh năm, Bạc tổng từ khi còn nhỏ đã rất ít khi nhìn thấy cha mẹ. Nghe nói khi còn nhỏ Bạc tổng phát sốt độ được bảo mẫu phát hiện, nếu buổi tối ngày đó mặc kệ phát số cả đêm, chỉ sợ sẽ bị viêm não."
Hắn dừng lại một chút, lại nói
"Ngay cả lúc đó, họ cũng cũng không lập tức quay trở về.
Mà đợi sau khi hoàn thành xong xuôi mọi việc, ông Bạc mới trở về, lúc đó đã là ngày thứ Bạc Tổng nằm viện.
Ông ấy ở một ngày lại bay đi.
Tô tiểu thư, Bạc tổng không giỏi bày tỏ tình cảm, xin ngài hãy kiên nhẫn."
Tô Yên nghe vậy gật gật đầu.
"Tôi biết. "
Lên tiếng, sau đó không còn phản ứng nào khác.
Cô đi về phía phòng bệnh.
Ngay sau khi cô bước vào, liền nghe y tá nói
"Bạc tiên sinh, tình trạng thể chất của ngài đã có thể xuất viện, vẫn còn một ít chú ý phòng ngừa cần nói với ngài một chút. "
Tô Yên vừa nghe, nhìn người trên giường
"Anh có thể xuất viện được rồi. "
Bạc Phong đặt văn kiện lên đầu giường, từ trên giường bước xuống.
Hắn vẫn mặc bệnh phục màu xanh trắng, đứng ở trước cửa sổ, nhưng cũng không hề làm giảm giá trị sắc đẹp của bản thân.
Nhìn qua vẫn là bộ dáng cấm dục không nhiễm bụi trần.
Hắn vươn tay
"Lại đây. "
Thanh âm có chút khàn khàn.
Ngay khi Tô Yên bước tới, đã bị hắn ôm ở trong lòng ngực.
"Anh về nhà, em rất vui vẻ? "
Tô Yên gật đầu
"Đương nhiên. "
Bạc Phong vừa nghe, lỗ tai giật giật.
Gấp không chờ nổi như vậy?
Thích hắn đến như vậy?
Trong đầu lại lần nữa nghĩ đến hình ảnh Tô Yên một bên hôn hắn một bên tỏ tình với hắn.
Tai có chút phiếm hồng.
Trước đây chưa thấy ai tán tỉnh một cách trắng trợn như vậy.
Bạc Phong cúi đầu
"Về nhà thỏa mãn em. "
Cho nên, không cần câu dẫn hắn nữa.
Hắn ôm cô thật chặt.
Mà y tá bên cạnh sau khi nói xong cũng không có rời đi.