Editor: Đặng Trang
Beta: Tinh Niệm
"Phu nhân, tôi tới đón em, chúng ta về nhà thôi."
Trong mắt ông ta lập lòe ánh sáng.
Tô Yên nhìn Phượng Quốc Nguyên
"Ông là Phượng Quốc Nguyên?"
Phượng Quốc Nguyên thấy cô gọi thẳng tên của mình, cũng không có tức giận, ngược lại cười ha ha.
Ông chính là thích tiểu nha đầu này, không biết trời cao đất dày, tính cách quật cường.
Chờ mang cô về nhà, ông nhất định sẽ "dạy bảo" thật tốt.
Để cô hoàn toàn quỳ phục dưới chân mình.
"Là tôi."
Phượng Quốc Nguyên gật đầu, đáp.
Ông ta đang muốn nói tiếp.
Nhưng lại bị Tô Yên nhanh hơn một bước
"Phượng Dung là con trai ông?"
Phượng Quốc Nguyên nghe Tô Yên nhắc tới Phượng Dung, nhìn Tô Yên một cái thật sâu, gật đầu
"Không sai."
Tô Yên không biết suy nghĩ cái gì.
Bộ dạng hình như có chút rối rắm.
Tiểu Hoa khó khi được nhìn thấy dáng vẻ này của ký chủ nhà mình.
Nghi hoặc
"Ký chủ, chị đang nghĩ cái gì?"
"Vậy là, không được đánh ông ta."
"Cái, cái gì?"
"Ông ta là cha của Phượng Dung."
Tiểu Hoa hiểu rõ.
Ra là ký chủ suy nghĩ về vấn đề này.
Nhưng mà ngay lúc Tô Yên vừa mới tỏ thái độ kiên quyết với Tiểu Hoa xong.
Tay của Phượng Quốc Nguyên đã chạm vào tay Tô Yên.
Muốn cầm lấy.
Thường thì, đối với sự tiếp xúc của người xa lạ cô chỉ là không thích mà thôi.
Nhưng không biết vì sao đối với cái vị Phượng Quốc Nguyên này.
Lại sinh ra một trận ác cảm mãnh liệt.
Cho nên trong nháy mắt, tay đã phát ra lực.
"Ầm" một tiếng.
Một đòn vật qua vai, quật mạnh một người kg ngã ở trên mặt đất.
Tô Yên cúi đầu nhìn tay của mình.
Cau mày cầm lấy một tờ giấy ở bên cạnh.
Cẩn thận lau thật mạnh.
Tiểu Hoa phát ngốc luôn.
"Ký, ký chủ? Không phải chị nói không muốn đánh hắn hay sao?"
Tô Yên nhỏ giọng nói
"Không nhịn được."
Có lẽ là do lúc trước tên Phượng Quốc Nguyên này ngược đãi nguyên chủ.
Làm cho nguyên chủ đối với Phượng Quốc Nguyên nảy sinh sự sợ hãi.
Mặc dù đã bị Tô Yên thay thế nhưng vẫn còn một chút xúc cảm lưu lại.
Hiển nhiên, hành động này của cô, khiến tất cả mọi người ở đây chưa kịp phản ứng lại.
Bao gồm cả Phượng Quốc Nguyên và hai gã bảo tiêu ở bên cạnh.
Chờ đến khi bọn họ phản ứng kịp, muốn tiến lên tấn công Tô Yên.
Thì cả một đám cũng đã bị vật ngã xuống đất.
Tô Yên lau mồ hôi.
Bởi vì thân thể bị tiêm thuốc, làm cho cô phải điều động năng lượng của bản thân.
Thế cho nên chỉ có thể thực hiện được mấy cái động tác đơn giản mà thôi.
Cũng đã mệt không thở nổi rồi.
Cả nhà Tô gia ở bên cạnh vô cùng khiếp sợ.
Cha Tô vội vàng đứng dậy, khiến cả chiếc ghế dựa cũng bị ngã xuống.
" Phượng đổng sự trưởng, ngài mau đứng lên, mau đứng lên."
Vừa nói vừa nhanh tay nâng Phượng Quốc Nguyên từ trên mặt đất lên.
Nếu là trước kia, việc Tô Yên không lễ phép có thể nói là tình thú.
Nhưng hiện tại, Phượng Quốc Nguyên thật sự cảm thấy không nhịn nổi.
Ánh lửa lóe lên trong mắt.
Thịt mỡ ở trên người cũng run rẩy theo động tác đứng dậy của ông ta.
Giọng điệu âm trầm
"Phu nhân, chúng ta phải trở về thôi."
Tô Yên nghe hắn kêu mình là phu nhân.
Lại nhớ tới chuyện Phượng Dung gọi cô là mẹ kế.
Cô nghiêm túc nói
"Tôi chưa kết hôn, chưa ký giấy đăng ký kết hôn với ông. Ông không nên gọi tôi là phu nhân."
Phượng Quốc Nguyên được cha Tô đỡ ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Cha Tô giận đến tím tái mặt mày
"Hỗn láo! Im miệng cho ta!"
Rồi đi nhanh đến trước mặt Tô Yên, giơ tay lên muốn đánh cô.
Tô Yên theo bản năng lui về sau một bước.
Lưu loát tránh đi.
Trước kia, nguyên chủ toàn đứng yên chờ bị đánh.
Nhưng lần này là Tô Yên, cô đột nhiên tránh lé, làm cha Tô dùng hơi nhiều sức, lảo đảo một cái.
Tô Yên duỗi tay, thực hiện đúng việc mà cái con nên làm.
Đỡ cha cô khỏi ngã.