Edit: Vio
Beta: Tinh Niệm
Có lẽ là bởi vì thái độ này của Tô Yên.
Làm Chu Viện tâm hoảng loạn, cũng dần dần bình phục xuống.
Vuốt vuốt mái tóc xoăn, ra tiếng
"Có đi ăn cơm không? Chị mời em, cảm ơn em đã cứu chị ra khỏi chỗ đó."
Tô Yên nhìn Chu Viện một cái, ra tiếng
"Chỉ là thuận tiện."
Cô là muốn ra cửa khách sạn.
Kết quả bị kẹp bởi đám phóng viên kia.
Cứu Chu Viện, cũng chỉ là thuận đường.
Chu Viện ha ha cười rộ lên
"Oa, em thực không lưu tình a."
Vừa nói, đèn đã chuyển xanh.
Xe khởi động.
Sau đó dọc theo đường đi hai người không nói gì nữa.
Nhưng ánh mắt Chu Viện liên tiếp quét tới trên người Tô Yên.
Tô Yên ra tiếng
"Nhìn đường."
Chu Viện lúc này mới dừng nhìn trộm lại.
Cô vừa lái xe, vừa nói
"Lúc em cứu chị, rất giống một người."
Tô Yên gật gật đầu.
Không nói chuyện.
Chu Viện dở khóc dở cười
"Em chẳng lẽ không muốn biết giống ai sao?"
Người này thật đúng là một chút lòng hiếu kỳ cũng không có a.
Tô Yên nghe Chu Viện nói, lúc này mới nghiêng đầu đi nhìn cô, dò hỏi
"Giống ai?"
Chu Viện liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, trong mắt lập loè ánh sáng
"Anh hùng cái thế của chị."
Tô Yên nghe lời này, nửa ngày sau
"Hắn tên là "cái thế"?"
Cô hỏi thực nghiêm túc.
Lời Chu Viện tới bên miệng, bị chặn lại trong cổ.
Sau đó, Chu Viện lại lần nữa hỏi một câu
"Em thật sự biết chị?"
Tô Yên gật đầu
"Chị tên Chu Viện."
Chu Viện thực nổi tiếng.
Nổi đến mức nào á??
Cái loại mà tùy tiện phát một tấm selfie, cũng có thể lên top hot search ấy.
Chu Viện giải thích
"Một tuần trước, chị bị một tên nhãi ranh trói lại. tên khốn đó hạ mê dược, muốn chiếm tiện nghi của chị."
Chu Viện căm giận mà nói.
Khi nói chuyện đều nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, liền nghe Chu Viện lại nói
"Sau đó, anh hùng cái thế của chị liền xuất hiện, anh ấy đã cứu chị, anh ấy rất tuấn tú, cao lớn lại uy mãnh, quả thực chính là người hoàn mỹ nhất."
Nghe Chu Viện nói chuyện, ngữ điệu vui sướng nhẹ nhàng kia.
Có thể nhìn ra, lời này là phát ra từ nội tâm.
Tô Yên yên lặng quay đầu, nhìn Chu Viện một cái.
Đại khái là Tô Yên nhìn chằm chằm quá lâu.
Chu Viện nghi hoặc
"Làm sao vậy?"
Trên mặt Tô Yên không có biểu tình gì biến hóa, chỉ là nói
"Mê dược kia có phải gây ra di chứng hay không?"
Bằng không, sao có thể thấy một tên nam nhân cao không đến m, mặt rỗ gầy yếu, nhìn thành cao lớn uy mãnh soái khí đây??
Chu Viện nhắc tới vị ân nhân của mình, trong mắt sáng lấp lánh, rất là cao hứng.
Cô ấy cho rằng Tô Yên đột nhiên hỏi cái này là quan tâm mình.
Chu Viện lắc đầu nói
"Đương nhiên không có di chứng, chị đã sớm khỏe rồi.
Chỉ là đối với chuyện đó còn có một chút bóng ma.
Nhưng là tưởng tượng đến anh hùng, lòng chị liền sẽ an ổn lại."
Tô Yên gật gật đầu.
Không có nói thêm cái gì nữa.
Nhưng Chu Viện nhắc tới cái thế anh hùng, lập tức như bị mở máy hát.
Dọc đường đi, cực kỳ sinh động miêu tả cho Tô Yên một ngày đó vị anh hùng cái thế kia là như thế nào cứu cô ấy ra.
Chu Viện cười tủm tỉm nhìn Tô Yên
"Vừa nãy, lúc em đưa chị rời đi, rất giống hắn."
Tô Yên ra tiếng
"Em là nữ."
Chu Viện gật đầu
"Chị biết a."
Nói xong, Chu Viện lại hỏi
"Em tên là gì?"
"Tô Yên"
"Xin chào, Tô Yên."
Chu Viện cười, chào hỏi cùng Tô Yên.
Nói xong, xe đã ngừng lại.
Chu Viện thế nào cũng phải muốn mời Tô Yên ăn cơm để tỏ lòng biết ơn.