Nhìn bộ dáng kia, bị đánh đến nỗi không còn cảm giác.
Lúc này, Nam Đường đứng ở cửa tẩm điện, mặt không biểu tình.
Tô Yên lướt qua Nam Đường đi vào trong tẩm điện.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nằm trên giường, dưới thảm bị ướt một mảng, mùi nước gừng rõ ràng.
Nhìn qua, tất cả chén nước gừng đều bị đổ đi, không uống?
Người trên giường, nâng mắt, con ngươi đen nhánh, bộ dáng ốm yếu, "Lại đây."
Tô Yên thành thành thật thật đi qua đó, mềm mại lên tiếng: "Điện hạ."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng, bỗng nhiên duỗi tay kéo cánh tay nàng, kéo người đến trước mặt mình, "Kêu người khác tới hầu hạ ta, ngươi lại nhàn rỗi."
Nghe vào, ngữ khí có hơi u oán.
Tô Yên chớp chớp mắt, "Nô tỳ đói bụng."
Bởi vì giọng nói của nàng vốn mềm mại, bộ dáng lại làm người muốn bắt nạt.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe, con ngươi đen nhánh hiện lên ý cười, rũ mắt nhìn về phía túi tiền bên hông của nàng, "Không phải ngươi còn có một túi kẹo để ăn?"
Nói xong vươn tay cầm lấy cái túi tiền kia.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, vậy nên Hiên Viên Vĩnh Hạo liếc mắt một cái đã thấy bột phấn màu vàng trên túi tiền.
Hắn hơi nhíu mày.
Suýt nữa quên mất việc này.
Hắn dựa vào đầu giường, tháo túi tiền của nàng xuống, "Bột phấn màu vàng này, sao lại dính trên túi tiền?"
Tô Yên lắc đầu, "Không biết."
Hẳn là do bột phấn này, dẫn hai con rắn kia tới.
Xem ra, là có người cố ý mưu hại.
Vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, "Có người muốn hãm hại ngươi, cố ý bôi bột phấn này lên túi tiền. Không nghĩ tới, cuối cùng làm bổn cung bị hại."
Tô Yên gật gật đầu.
Nhìn thoáng qua Hiên Viên Vĩnh Hạo, phát hiện hắn còn đang nhìn mình.
Tô Yên nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Điện hạ nhất định phải tìm ra thủ phạm."
Hắn nhìn Tô Yên, nhẹ nhàng hỏi: "Không còn gì nữa?"
"... Điện hạ muốn nghe câu gì?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo kéo ống tay áo của nàng, kéo người càng gần về phía mình hơn.
Làm cho Tô Yên nửa quỳ trên đầu giường, thân thể đều ghé vào người nằm trên giường.
Sắc mặt vô tội, đôi môi tái nhợt lúc đóng lúc mở, "Ta bị rắn cắn thay ngươi. Chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói với bổn cung."
Lực chú ý của Tô Yên đều bị khóe môi tái nhợt lúc đóng lúc mở của hắn hấp dẫn.
Nàng theo bản năng nuốt nuốt nước bọt, "Điện hạ muốn nói điều gì?"
Hắn nhìn bộ dạng ngốc ngốc này của Tô Yên, giống như một khối gỗ, làm cách nào nàng cũng không nở hoa.
Hắn ôm người vào trong lòng, ấn xuống ngực, mang khuôn mặt làm người khác không thể đề phòng, bắt đầu nghiêm trang nói, "Bổn cung bị thương nguy hiểm đến tính mạng thay ngươi, sau đó lại bị ngươi khinh bạc. Ngươi thân là nha hoàn bên cạnh của bổn cung, nên làm thế nào để bồi thường ta?"
Tuy dung lượng não bị hạn chế, nhưng sắp xếp lại tình huống vẫn có thể làm được.
Vừa nãy nàng cũng cứu hắn nha, hơn nữa độc rắn kia cũng là nàng giải, sau đó hắn cũng khinh bạc lại rồi nha.
Tuy cô có hơi choáng váng vì đói, phản ứng chậm hơn rất nhiều, nhưng lại không ngốc.
Cẩn thận suy nghĩ một lúc, hé miệng, "Ta... "
Vừa mới nói được một chữ.
Hiên Viên Vĩnh Hạo trực tiếp đánh gãy, hắn dựa vào vai Tô Yên, nhắm mắt, nhìn dáng vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng lại nói rất nhanh, "Được, đành dùng ngươi tới đền bù tổn thất cho bổn cung."
Tô Yên, "......"
Nàng chưa nói xong...
Có con vật sẽ xuyên qua các thế giới với chị Yên, một con là rắn, con còn lại là gì???