Editor: luoicon
Cố Thời Vũ biết, đó là dùi cui điện, là ở lúc bệnh nhân tâm thần phát cuồng sẽ dùng nó để không chế bệnh nhân. Lúc trước khi hắn mất khống chế đã bị dùng, sau khi bị dí, toàn thân sẽ tê mỏi mà ngất đi, hắn rất không thích cảm giác này, nhưng mà không có biện pháp nào khác...
"Tiểu Noãn, ngươi vẫn sợ hãi ta đúng không." Thần sắc Cố Thời Vũ ảm đạm:" Cũng đúng, ta là bệnh nhân tâm thần, ngươi không sợ hãi ta mới là không bình thường, kỳ thật ta cũng sợ hãi chính mình, ta...." Tốc độ nói của Cố Thời Vũ càng ngày càng nhanh, ngữ khí càng ngày càng kích động.
"Thời Vũ, Thời Vũ, ngươi không cần nghĩ loạn!" Ôn Noãn cũng bắt đầu khẩn trương, sớm biết sẽ phát sinh tình huống này cô đã không mang nó theo, lúc này làm sao có thể xong việc đây, Ôn Noãn cố gắng nghĩ biện pháp đánh vỡ cục diện khẩn trương này.
" Ngươi căn bản không coi ta là bằng hữu! Ngươi chỉ xem ta là bệnh nhân của ngươi mà thôi! Những việc trước kia ngươi làm với ta hết thảy là giả! Ngươi chỉ nghĩ cách tiếp cận ta để chữa bệnh!" Hai tay Cố Thời Vũ chống lên hai bên sườn Ôn Noãn, biểu tình bi thương mà kích động lớn tiếng nói.
"Thời Vũ ngươi..."
"Ta đã biết..." Cố Thời Vũ đột nhiên bình tĩnh lại, hắn tránh ánh mắt của Ôn Noãn trầm tĩnh nói:" Bệnh nhân tâm thần vốn không nên có bằng hữu."
Không thể để hắn lại giống như lúc trước. Một tay Ôn Noãn giữ chặt tay Cố Thời Vũ ngăn cản động tác của hắn, một tay khác chế trụ bờ vai của hắn, hai chân ôm lấy eo hắn xoay người đem hắn đè dưới thân.
Cố Thời Vũ chỉ cảm thấy tầm mắt đột nhiên thay đổi, chờ đến khi thấy rõ xung quanh, tình huống hai người càng thêm ám muội:" Ngươi..."
Ôn Noãn chặt chẽ đem Cố Thời Vũ đè trên sàn nhà, cô ngồi bên hông hắn, duỗi tay nắm cằm hắn, sau đó thành thật hôn lên môi hắn một cái.
"!!!!" Cảm xúc ấm áp ở bên miệng làm cho Cố Thời Vũ xúc động mở to hai mắt.
Hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn cánh môi, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng càn quấy cuốn lấy cái lưỡi phấn nộn nóng bỏng một tấc lại một tấc không rời. Một tay nhàn rỗi của cô không biết khi nào đã bò lên trên ngực hắn, đầu ngón tay tà ác mà ma xát điểm nhỏ nào đó qua lớp quần áo, khi nhận thấy thân thể hắn run run thì đùa dai mà dùng sức nhéo một chút.
"Ngô!" Cố Thời Vũ hoảng loạn mở to mắt, gò má nhuộm một màu đỏ ửng rất đáng yêu.
Lưỡi cùng lưỡi kịch liệt triền miên, hô hấp gian nan tất cả đều là hơi thở của đối phương. Không biết khi nào tay cô đã buông khống chế ở cằm hắn, còn hắn cũng không biết tay đã đặt lên eo cô từ khi nào.
..........
Thật lâu sau, khi Cố Thời Vũ cảm thấy mình đã muốn chết bởi vì hôn môi, Ôn Noãn mới chậm rãi rời đi môi hắn:" Hương vị không tồi~"
"Tiểu Noãn, ngươi ngươi ta ta ta..." mặt mũi Cố Thời Vũ đỏ bừng buông tay đang ôm Ôn Noãn ra, cả người đều khẩn trương đến câu được câu không.
Ôn Noãn vươn một ngón tay để ở ngoài miệng hắn bảo hắn nghiêm túc nghe:" Có một điều ngươi nói rất đúng, ta không có coi ngươi là nằng hữu."
Toàn thân Cố Thời Vũ cứng đờ, con ngươi chậm rãi rũ xuống.
"Bất quá, ta cũng không có đem ngươi trở thành người bệnh." Ôn Noãn lấy tay ra, đem môi mình mổ nhẹ lên môi hắn.
"Gạt người" Cố Thời Vũ mặt đỏ cố gắng tránh hôn môi của Ôn Noãn.
"Ta đem ngươi trở thành người ta thích, giống như cha mẹ ngươi vậy, muốn luôn ở bên nhau, thích nhau cả đời." Ôn Noãn đỡ mặt Thời Vũ, ép hắn đối diện với mình:" ngươi không tin ta nói sao?"
"Kia dùi cui điện.."
"Một cái đồ dùng tình thú mà thôi, sẽ không làm cho thần trí hôn mê, chỉ làm ngươi toàn thân vô lực. Vốn dĩ muốn mua một cái màu hồng đáng yêu, nhưng chủ quán nói không còn hàng, ta đành phải lấy cái màu đen kia." Ôn Noãn mặt không đổi sắc nói dối.
"Đồ dùng tình thú...." đó là cái gì?
"Chính là đạo cụ để chúng ta như vậy như vậy nha!" Ôn Noãn chớp chớp mắt giải thích.
" Như vậy như vậy là cái gì?"
"Đúng, chính là như vậy như vậy nha!" Ôn Noãn một bên cười tủm tỉm một bên ở trên người hắn xoa xoa nắn nắn, sờ sờ cọ cọ.
"Đừng! Ngứa..ha.. Tiểu Noãn... đừng sờ nơi đó..ha ha" Cố Thời Vũ đã bao giờ chịu qua kích thích như vậy, đầy mặt đỏ bừng không biết làm thế nào.
Cố gia ba mẹ còn ở dưới lầu chờ đợi kết quả, Ôn Noãn tự nhiên không thể phát sinh khả năng gì đó với Cố Thời Vũ, cô chỉ giống nữ lưu manh sờ soạng khắp người Cố Thời Vũ đến khi thỏa mãn mới bỏ hắn ra.
" Dùng đồ tình thú kia làm ngươi vô lực mới tiện cho ta làm như vậy." Ôn Noãn tà ác cười.
Cố Thời Vũ thẹ thùng dùng tay che khuôn mặt đỏ ửng, thở hổn hển:" Ngươi ngươi ngươi...."
Ôn Noãn đứng dậy đem Cố Thời Vũ đứng lên, cô nhặt điện giật khí lên để trong tay hắn:" Nếu ngươi không tin, vậy ngươi có thể dí ta một chút xem ta có thể hay không hôn mê."
Cố Thời Vũ đương nhiên sẽ không dí cô, dù cái này đả thương người hắn cũng sẽ không dùng trên người cô:"Ta...ta tin tưởng ngươi." Hắn đỏ mặt, khó khăn nói.
Ôn Noãn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cô lấy vũ khí kia thu về. Trở về liền đem nó tiêu hủy, sau đó duỗi tay giúp hắn sửa sang lại quần áo hỗn độn.
"Đói bụng không, chúng ra đi xuống ăn cơm đi."
Khi bệnh tình Cố Thời Vũ chuyển biến tốt cũng thường cùng Cố gia ba mẹ ăn cơm, bởi vậy đối với ý kiến của Ôn Noãn không có gì mâu thuẫn liền gật đầu đồng ý.
Ôn Noãn sung sướng cười rộ lên, cô dắt tay Cố Thời Vũ:" Đi thôi".