Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

chương 82: tới đây, sung sướng nha ~ (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

edit: lười

Bất tri bất giác trời cũng đã sáng, các ống khói bắt đầu nhả khói, từng nhóm phụ nhân cũng bắt đầu mang rổ đi chợ.

Một vị đệ tử Thiếu Lâm cầm một cái chén sứ cùng một chồng bánh bao đi tới, hắn nhìn nhìn cửa phòng củi đóng chặt, do dự một chút rồi giơ tay gõ: "Đại sư huynh, Liễu thí chủ, cơm sáng đã chuẩn bị xong, Lưu tiền bối mời hai vị đến nhà chính."

Đại sư huynh không hổ là đại sư huynh, đã xuất gia làm hòa thượng cũng có mỹ nhân như vậy ái mộ, mấy người đệ tử năm căn còn chưa tịnh, thất tình lục dục vẫn còn,ngoài mặt thì nghiêm túc, trong lòng lại nghĩ như vậy.

"Đã biết."

Thanh âm đạm nhiên như nước từ trong phòng truyền đến, đệ tử được đáp lại ngoan ngoãn đứng cạnh cửa chờ người trong phòng đi ra.

Không Trầm nhìn nhìn thân ảnh đang nằm trên đống cỏ khô ngủ say, nhanh chóng mà an tĩnh đứng lên. Hắn sửa sang lại tăng bào, duỗi tay búng búng tro bụi trên quần áo liền chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.

"Thánh tăng." Liễu Tĩnh Hàm lên tiếng gọi: "Ngài không mặc lại thượng cà sa sao?" Ánh mắt nàng trừng trừng nhìn Ôn Noãn đang nằm trên cỏ khô ngủ.

Không Trầm liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Không cần."

"Nhưng mà---"

Liễu Tĩnh Hàm còn muốn nói thêm cái gì, Không Trầm đã mở cửa đi ra ngoài. Liễu Tĩnh Hàm cắn môi dưới bực bội một lúc, sau đó mới duỗi chân khó chịu đuổi theo Không Trầm rời đi.

Đệ tử Thiếu Lâm canh giữ bên ngoài trộm nhìn Không Trầm không mặc cà sa, trong lòng có chút kinh ngạc. Đại sư huynh vậy mà thật sự cho yêu nữ Ma giáo kia mặc ngoại sa!

"Đưa vào đi." Không Trầm nhìn sư đệ bưng mâm đồ ăn ở đằng sau mở miệng nói.

"Vâng." Đệ tử Thiếu Lâm gật đầu, bưng cơm sáng vào phòng chứa củi.

Ôn Noãn kỳ thật là không ngủ, dù sao nếu ngủ thì cũng không đến một giờ, ngắn như vậy chi băng không ngủ. Rạng sáng có chút lạnh, cho dù nàng mặc ngoại sa của Không Trầm cũng không ấm được bao nhiêu, đặc biệt là tay chân, nàng chui vào trong cà sa, thân mình cuộn tròn trên cỏ khô giả bộ ngủ, lỗ tai dựng thẳng nghe nóng tình hình xung quanh, không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

"Thánh tăng, ngài không mặc thượng cà sa sao?"

"Không cần."

Ôn Noãn không nghĩ tới Không Trầm sẽ để nàng tiếp tục mặc cà sa của hắn, dù sao sau một đêm, quần áo một nam nhân đột nhiên xuất hiện trên người nữ nhân đúng là làm người ta phải phê bình, đặc biệt thân phận của bọn họ còn là chính tà lưỡng biệt. Có lẽ Không Trầm không sợ bóng sợ tà hoặc có lẽ cũng có ý tưởng khác... Ôn Noãn nhỏ giọng cười trộm, dù sao nàng càng nghiêng về phía sau hơn.

"Ăn cơm." Đệ tử Thiếu Lâm vừa để đồ ăn lên bàn gỗ vừa nhìn chằm chằm cà sa trên người Ôn Noãn mở miệng nói.

Ôn Noãn trở mình ngồi dậy, nàng nhìn hòa thượng đng nhìn cà sa trên người mình phát ngốc cười tủm tỉm mở miệng: "Không Trầm đâu?"

"Đại sư huynh đi nhà chính." Đệ tử Thiếu Lâm dời mắt nhfn về phía Ôn Noãn nói.

Ôn Noãn đứng lên, cởi cà xa trên người sau đó gấp gọn đưa cho hắn: "Đưa cho hắn đi, nếu hắn đã đi sảnh ngoài ăn cơm thì ngươi cứ nói với mọi người là Không Trầm để quên trong phòng ngủ."

Đệ tử Thiếu Lâm tất nhiên biết ý của Ôn Noãn, như vậy sẽ không ai hoài nghi Đại sư huynh có quan không ho ai biết với nữ nhân này, hắn nhận cà sa, vận khinh công nhanh chóng rời đi phòng chứa củi.

Cà sa của Không Trầm mặc vào cực kỳ thoải mái, vải dệt thủ công vừa nhìn là biết tay nghề cấp bậc đại sư, đặc biệt là chỉ vang thêu bên ngoài, vừa hoa lệ lại không tục khí. Nếu không phải sợ đám người Lưu Trường Thanh hoài nghi quan hệ của bọn họ mà không cho nàng cùng một tổ với Không Trầm, nàng mới không đem cà sa của bạn trai cổ đại thật vất vả mới lấy được đem trả về đâu. Ôn Noãn gom lại hồng bào trên người, nhàn nhã uống chén cháo hầm gạo kê nóng hầm hập.

- ---------------------

Không Trầm về phòng ngủ rửa mặt một chút, sau đó lại ra sảnh ngoài với mọi người. Lúc hấn đến, sảnh ngoài mới có mấy người, chỉ có Lưu Trường Thanh với vài đệ tử của hắn cùng vài vị hiệp sĩ của phái Hoa Sơn, bọn họ thấy Không Trầm đi tới liền sôi nôi đứng dậy chào hỏi.

"Thánh tăng, hôm qua ngài vất vả rồi." Lưu Trường Thanh mở miệng nói.

"Không vất vả." Không Trầm trả lời.

"Thánh tăng, cà sa của ngài đâu?" Đệ tử Hoa Sơn tò mò nhìn Không Trầm. Thánh tăng trước nay đều khoác cà sa màu đỏ hiện giờ chỉ mặc mỗi bộ tăng bào, nhìn vào thật sự là kỳ quái.

Không Trầm rũ mắt, đang mở miệng chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên một thân ảnh màu vàng từ sảnh ngoài tiến vào.

"Đại sư huynh." Đệ tử Thiếu Lâm nâng cà sa đến bên người Không Trầm: "Sư huynh, huynh để quên cà sa ở phòng ngủ."

"Xem ra tối qua thật sự mệt rồi, vậy mà quên cà sa ở trong phòng." Mọi người thiện ý nói đùa. Ngày hôm qua Không Trầm cùng yêu nữ kia đánh nhau một trận, sau đó lại thức trăng đêm trông coi, lúc này chắc chắn cực kỳ mỏi mệt, cũng khó trách có chút bừa bãi, mọi người không hẹn mà nghĩ.

Không Trầm ngước mắt nhìn thoáng qua sư đệ đang cúi đầu, lặng im một lúc rồi duỗi tay nhận cà sa của mình: "Cảm ơn."

"Không sao, không sao. đại sư huynh, nếu không có việc gì vậy đệ lại về phòng chứa củi canh giữ." Đệ tử Thiếu Lâm liên tục xua tay nói.

"Ừ, đi đi." Không Trầm gật đầu.

Người vẫn chưa tới đủ, mấy người tới sớm liền ngồi xuống bàn trà chờ đợi.

Không Trầm rũ cà sa được gấp gọn gàng, nhẹ nhàng khoác lên người, mùi hương nhẹ nhẹ từng đợt từng đợt xong vào mũi, ngọt ngọt ấm ấm, Không Trầm đang mặc cà sà dừng môt chút, ngón cái hơi cọ cọ vào vải dệt, ngay sau đó lại bình tĩnh tiếp tục mặc cà sa.

"Thánh tăng, ngài làm sao vậy?" Lưu Trường Thanh nhìn Không Trầm đang cúi đầu trầm mặc không nói.

Không Trầm ngẩng đầu, vẻ mặt bình đạm trả lời: "Không có việc gì."

Mọi người cũng lục tục đến sảnh chính, sau đó nhàn nhã hưởng thụ bữa cơm sáng khó có được, chờ mọi người đều ăn no xong, Lưu Trường Thanh liền bắt đầu thảo luận kế hoạch đi đường.

"Người đã được chọn tốt, đều là những người có vóc dáng tương tự, không nhìn mặt khẳng định là không phát hiện ra."

Tin người giả trang Ôn Noãn tất nhiên không thể tìm người không biết võ công, nếu Ma giáo tới ắt sẽ đả thương các nàng. Nghĩ ra chủ ý này, Liễu Tĩnh Hàm đầu tiên thuyết phục mấy sư muội của mình, sau đó lại lựa ra mấy nam đệ tử có vóc người tương đối thấp bé cho đủ số, cuối cùng cũng tìm đủ người để thế thân Ôn Noãn.

"Nghiệt dư Ma giáo khẳng định sẽ không biết yêu nữ chân chính ở đâu, đến lúc đó khẳng định sẽ phân tán nhân lực, khi đó mọi người cũng dễ đối phó hơn." Liễu Tĩnh Hàm cổ vũ mấy người đang bất an xung quanh nói.

"Đúng vậy, với võ công của chư vị tất nhiên không cần phải nói, đói phó nghiệt dư Ma giáo khẳng định không thành vấn đề." Lưu Trường Thanh lại lần nữa mở miệng an ủi.

"Vậy ai sẽ mang yêu nữ chân chính đi?" Đệ tử phái Hoa Sơn mở miệng hỏi.

"Ta nghĩ là nên để thánh tăng mang Ôn Noãn đi." Có người đề nghị.

"Đúng vậy, đúng vậy, thánh tăng võ công cao cường, nhất định có thể n toàn mang yêu nữ tới kinh thành."

"Ta cũng cảm thấy thánh tăng mang đi là tốt nhất."

Mấy người nghe người nọ đề nghị vội vàng phụ họa, thánh tăng làm việc, bọn họ hoàn toàn yên tâm.

"Ta cũng nghĩ như vậy." Lưu Trường Thanh cũng gật đầu đồng ý, nhìn về phía Không Trầm đang ngồi an tĩnh uống trà.

(Hy vọng mọi người có thể vào trang chính chủ để ủng hộ editor

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio